Phần 37 : Cự Tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『 Phủ Uyên Chính vương 』

_ Vương gia, đến giờ uống thuốc rồi!
Hỷ Thước mang chén thuốc an thai vào phòng cho y.

Chung Vô Mị cầm lấy chén thuốc, từ từ thổi cho nguội bớt rồi uống, y sau khi nuốt hết đóng thuốc đắng nghét ấy liền chộp lấy một viên kẹo xí muội cho vào miệng ngậm.

_ Vương gia, ngài quay về được hai ngày rồi, chỉ còn ba ngày nữa thì phải gả đến Kỳ Du, ngài không định nói chuyện mình đang hoài thai cho họ biết sao?
Hỷ Thước hai tay chấp đằng trước bụng, thi lễ hỏi.

_ Em nghĩ nếu hoàng huynh hay Vương tử kia biết chuyện này, liệu họ có tha cho bảo bảo trong bụng ta không?
Chung Vô Mị dùng tay vuốt ve phần bụng chưa có dấu hiệu gì của mình sau lớp vải ấy.

_ Nhưng ngài cũng không thể giấu Vương tử được sau khi chung sống?
Hỷ Thước lại đáp.

_ Hắn là không có cái gan đó!
Chung Vô Mị rủ đôi mi mắt xuống nhìn bụng mình.

____

Ba ngày sau...

Liễu Tu Văn theo như đã nói, đích thân mình dùng ngựa đến đón tân nương, hắn không phải người làm cho qua loa, mà là làm một hôn lễ thật long trọng, khua chiêng gõ trống đưa người đến trước phủ Uyên Chính vương.

" Gần đến giờ lành rồi, tân nương mau bước ra cửa đi! "
Băng nhân ( bà mai mối ) nói.

_ Phiền chết đi được kêu réo gì chứ?
Trong lúc bên ngoài âm vang inh ỏi thì Chung Vô Mị đang cảm thấy nhức tai khó chịu thay bảo bảo trong bụng, đến ngủ cũng phiền người ta đến vậy, y lê thân mình xuống giường ngồi trước gương cho Hỷ Thước hầu hạ.

_ Vương gia, ngài nói xem, hỷ phục ngài cho đốt rồi, vậy ngài mặc thứ gì ra bên ngoài đây?
Hỷ Thước vấn tóc cho y, hỏi.

_ Bổn vương phải mặc y phục màu khác để tiếp đón nam nhân bên ngoài sau này sẽ là " phu quân " của ta chứ!
Chung Vô Mị mặt không biểu cảm, còn cố ý nhấn mạnh từ phu quân ấy.

_ Hỷ Thước thấy người bên ngoài thúc giục ngài ngày càng nhiều rồi!

_ Ta mới không quan tâm họ, cứ thảnh thơi mà ra ngoài cũng không sao!

_ Vậy!?

....

_ Chủ nhân, Uyên Chính vương đây rõ ràng không xem ngài vào mắt mình!
Y Y cưỡi ngựa bên cạnh nói.

_ Không được vô lễ, đừng gấp chắc y đang thay xiêm y!
Liễu Tu Văn nói.

Một lúc sau cửa vương phủ liền được mở tung ra, người bên trong bước ra không khỏi khiến người bên ngoài kinh ngạc đến không nổi chớp mắt, Chung Vô Mị đi ra với thân thể từ trên xuống dưới toàn là thân bạch y, không nhiễm sương hay vướng bận.

Tuy Chung Vô Mị ăn mặc nhìn vào rất tuấn tú, thanh thuần nhưng nó không phải màu phù hợp cho hôn lễ mà thật sự nhìn vào giống tang lễ thì đúng hơn.

Chung Vô Mị là cố tình mặc thế cho Liễu Tu Văn bẻ mặt!

_ Chủ nhân, Uyên Chính vương hắn muốn biến ngài thành trò cười cho thiên hạ!
Y Y phẫn nộ thay hắn nói.

_ Không sao, y thích mặc như thế cứ để y mặc, ta không quản việc thiên hạ chê cười.

Liễu Tu Văn nói với giọng cưng chiều nhìn người kia.

_ Vương gia, có ổn không đây?
Hỷ Thước đi phía sau hỏi y.

_ Ổn, em lên ngựa với Trương Tắc đi!

Chung Vô Mị thân bạch y đi được băng nhân đưa đến bên cạnh ngựa Liễu Tu Văn, hắn giơ tay ra cho y nắm lấy rồi kéo lên yên ngựa.

Nam nhân dương chi bạch ngọc ấy ngồi cạnh Liễu Tu Văn liền bị tuột dốc cảm xúc trong người.

_ Đi đường sẽ hơi mệt, em chịu một chút!
Liễu Tu Văn nói.

____

『 Kỳ Du 』

Liễu Tu Văn sau khi đưa y được về đến Kỳ Du, liền không chậm trễ đem người đến linh đường phụ mẫu bái lạy, nhưng có dùng người đến cũng không thể ép được y quỳ bái, đến lúc uống rượu giao bôi với nhau, y cầm lấy rượu chưa uống thì rãi xuống đất như cảnh tế cho người đã khuất.

Liễu Tu Văn không muốn ép y thêm liền lôi y vào phòng tân hôn do một tay hắn bày trí cho hai người.Chung Vô Mị đảo mắt xung quanh căn phòng, trang trí nội thất rất tỉ mỉ.

_ Em ngồi xuống đây trước.
Liễu Tu Văn đặt y ngồi xuống giường.

_ Vương tử, ngươi bây giờ là thời gian thích hợp để nói tung tích điện hạ rồi đó?
Chung Vô Mị thanh thanh cổ họng, hỏi.

_ Hôm nay là ngày vui, đừng làm ta mất hứng, khi khác ta sẽ nói bây giờ là lúc động phòng không phải lúc hỏi cung ta!
Liễu Tu Văn bình bình thản thản mà đối mặt y nói.

_ Ta tới đây chỉ muốn biết ngài ấy tung tích? Không phải đến đây để thành thân với người, càng không muốn động phòng, lúc nãy ta vẫn chưa cùng ngươi ba lạy, uống rượu giao bôi?
Chung Vô Mị lạnh nhạt nói.

_ Chung Vô Mị, em đừng vượt quá sức chịu đựng của ta!
Liễu Tu Văn tức giận đi lại sau khi hắn đã đóng chặt cửa thậm chí là khóa nó lại.

_ Ngươi nghĩ chung sống cùng người không có cảm xúc với mình tuyệt nhiên sẽ hạnh phúc viên mãn sao?
Chung Vô Mị dùng ánh mắt giận dữ đối với người đang tiến lại gần mình.

Liễu Tu Văn bây giờ không màng lời nói cùng biểu hiện của Chung Vô Mị mà tới. Hắn áp chế y xuống dưới thân mình, ra sức ép buộc y nghe theo, Chung Vô Mị tuy thân nam tử có thể đẩy hắn ra, nhưng hắn liền giải phóng một lượng tinh hương nguy hiếp y, khiến y không thể làm trái.

_ Ngươi, hỗn đản!
Chung Vô Mị ra sức giãy giụa, phản kháng Liễu Tu Văn trên người mình, hai tay bị đề xuống không cách nào phản bác.

_ Em có ra sức chống chế ta thì cũng vô dụng thôi, Chung Vô Mị ta nói cho em biết, nếu lúc đầu không vì Tần Hy đang lớn mạnh, thì người em phải thành thân là ta chứ không phải là Long Phi Dạ đó!
Liễu Tu Văn như mất đi khống chế liền quát mắng y lớn giọng.

_ Bỏ ta ra, khốn khiếp, đừng đụng vào ta!
Chung Vô Mị ra sức phản kháng.

_ Không phải từ nãy đến giờ ta luôn nhường em một bậc nên em quá đáng hơn phải không? Em nghĩ bây giờ mình vẫn còn là Tần vương phi sao, không em là vương tử phi của ta, chỉ riêng mình ta vì Long Phi Dạ hắn chết rồi!
Liễu Tu Văn khom xuống cắn lên hõm vai y, mặc y có kêu la khốc liệt.

_ Dừng lại...đừng đụng vào người ta...ặc...bụng dưới aaa....!

Chung Vô Mị có chút run rẩy người, hoảng hốt không còn biết nói gì thêm liền ngất đi.

_ Vô Mị...!?

_....

_ Y Y gọi thái y đến nhanh lên!
Liễu Tu Văn gọi lớn người đứng cạnh bên ngoài.

.....

_ Bẩm, ngài ấy ngất vì động thai thôi, chỉ cần uống thuốc an thai, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh ngay!
Thái y cẩn thận chuẩn mạch đi lại một lúc lâu rồi mới dám nói tình hình cho Liễu Tu Văn nghe.

_ Ông là đang muốn mạng sao? Em ấy và ta chưa động phòng làm sao có thể động thai khí?
Liễu Tu Văn rút ra con kiếm được kê bên cạnh tường xuống dí sát vào cổ thái y.

_ Thần...thần thật sự không chuẩn sai bao giờ...thần hành y đã ba mươi năm hơn rồi...xin ngài suy xét lại!
Thái y quỳ xuống xin tha.

_ Y Y!
Liễu Tu Văn đưa kiếm cho nàng ta, rồi dùng mắt ra lệnh nàng.

_ Y Y hiểu rồi, chủ nhân!
Nàng liền đưa thái y ra bên ngoài không giết, nhưng hắn phải giữ kín nó, còn dặn dò hắn bóc thêm thứ thuốc gì đó.

Liễu Tu Văn trong phòng một mình canh chừng y, không rời một bước, hắn nhìn y đang hôn mê sâu gương mặt lại nhăn nhó khó chịu, không biết cách nào giúp y hết đau, lúc nãy hắn thật sự đi quá giới hạn rồi, làm y sợ mình, lại càng căm ghét mình.

Liễu Tu Văn đưa tay chạm lên phần bụng dưới mềm mại kia.

Sau này ở đây sẽ là hài tử của chúng ta!

...

Chung Vô Mị hôn mê đến trời sập tối mới lim dim mở mắt tỉnh lại. Y trước dùng tay thăm dò bụng mình, rồi mới đảo mắt sang người lúc nãy hung hãn ép bức mình.

_ Em tỉnh rồi, nào ngồi dậy uống thuốc, thái y lúc nãy nói là do em cử động mạnh, tinh thần hỗn độn nên dẫn đến động thai, bây giờ không sao rồi!
Liễu Tu Văn dịu dàng đỡ y.

Chung Vô Mị ánh mắt không nhìn hắn, liền nhìn chỗ khác suy nghĩ xem con người trước mặt hắn là có mấy bộ mặt giả tạo đây, lúc dịu dàng lúc lại hung hãn như sói hoang.

_ Nào, cầm lấy, uống đi không sẽ nguội.
Liễu Tu Văn đưa y chén thuốc.

Chung Vô Mị nhận lấy nó nhưng chưa vội uống, y chỉ là ngửi sơ qua liền nhíu mày, tiện tay ném chén thuốc trên tay xuống đất trong sự ngỡ ngàng của Liễu Tu Văn.

_ Em lại dỡ chứng gì đây?
Hắn nhất thời nắm chặt tay y.

_ Ha! Ta dỡ chứng? Xin hỏi Vương tử trong chén thuốc đó là gì? Thuốc an thai hay là phá thai đây? Liễu Tu Văn ngươi đừng tưởng ta không biết mấy loại dược liệu đó là gì, ta ít nhiều gì từ nhỏ cũng hiểu sơ phần nào về nó!
Chung Vô Mị dùng lực giật tay mình ra khỏi sự chế ngự của hắn.

_ Em biết đó là thứ gì không? Thứ đang tồn tại trong bụng em là huyết mạch của Long Phi Dạ đó, ta sao có thể để nó chào đời nhìn thấy ánh sáng?
Liễu Tu Văn cứng người một lát vì chột dạ.

_ Nếu vậy thì giết luôn cả Chung Vô Mị ta đi dù sao thân thể này cũng không sống lâu thêm, điện hạ không còn, thứ duy nhất để ta sống trên đời này là huyết mạch của huynh ấy!
Chung Vô Mị một mảng mắt phiền muộn hiện lên, từ đâu trong tay áo đem ra một con dao găm đưa đến trước mắt Liễu Tu Văn khêu khích.

_ Ta...ta cũng có thể lưu nó lại, chỉ cần em sống, thứ gì ta cũng chiều theo ý em, đừng nghĩ đến việc chết, đưa dao cho ta nó nguy hiểm lắm, được không?
Liễu Tu Văn chậm chạp từng giây đem con dao găm ấy ra khỏi tay y, quăng đi.

_....

_ Ngoan, em chắc cũng rất đói phải không? Ta gọi Y Y đem đến thức ăn?

_ Khẩu vị của ta không phải ai cũng chiều được, cô nương theo hầu ta, cứ gọi muội ấy làm mang đến!

_ Được, vậy tối nay phòng này em cứ sử dụng tùy ý, ta đến thư phòng nghỉ ngơi cũng được!

_________________________________________

" Do một số trục trặc nên chỉ có một chương thôi à 😌 mai tui đăng thêm nhoa 😥🤧 cuối tuần vui vẻ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net