Phần 38 : Nhớ Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Liễu Tu Văn căn dặn chu toàn người hầu kẻ hạ đến cho Chung Vô Mị tùy ý sai bảo, còn ra lệnh cho bọn họ sau khi y thức dậy liền phải đem thuốc an thai đến, bưng chậu nước cho y rửa mặt, xiêm y cũng phải chỉnh.

_ Các người cứ đặt chậu nước ở đó rồi ra ngoài đi, vương gia nhà ta đang nghi ngơ, tránh nhiều người lại phiền toái!
Hỷ Thước đứng cạnh giường để chờ y thức để hầu hạ, liền thấy nhiều người đi vào sợ quấy nhiễu y.

_ Vâng!
Bọn nữ hầu theo đó một đường ra ngoài.

...

_ Hỷ Thước!
Chung Vô Mị sau đó được một lúc, khoảng 2 canh giờ sau liền thức dậy, nhìn qua liền thấy nụ cười tươi rói của vị cô nương kia.

_ Vâng, vương gia rửa mặt!
Hỷ Thước bưng châu nước lại đến cái bàn gỗ nhỏ ở cạnh giường, đặt xuống cho y dùng.

Chung Vô Mị rửa mặt xong, lau khô, liền đứng dậy để cô nương ấy thay xiêm y cho mình, lần này Chung Vô Mị lại mặc tiếp một bộ khác của Long Phi Dạ, chắc là do y đang hoài hài tử đến tháng nhất định sẽ rất bám dính lấy càn nguyên đời mình. Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép điều đó, y chỉ còn cách mặc lấy y phục của hắn xoa dịu nỗi trống rỗng trong tim mình, làm nó thành lá chắn tinh thần, y cần sự an ủi.

Cốc cốc...

_ Vào!
Chung Vô Mị xiêm y hảo, ngồi xuống ghế, bên trong ra lệnh cho người ngoài cửa.

_ Đây là thuốc an thai do đích thân chủ nhân căn dặn, lần này không phải thuốc phá thai!
Y Y mặt lạnh lùng đi vào, đặt chén thuốc xuống trước mặt y.

_ Y Y cô nương có phải trong lòng rất khó chịu không? Khó chịu vì người làm vương tử phi không phải mình? Tâm tư giấu kín, không để lộ cho chủ nhân biết?
Chung Vô Mị nhìn xuống chén thuốc rồi lại nhìn người kia, nhạt nhẽo cười lấy lệ.

_ Ngài ý gì đây? Chia sẻ mối quan hệ chủ tớ hay không vừa mắt Y Y ta?
Y Y mắt đối mắt hỏi.

_ Cô quả là người thông minh, Liễu Tu Văn thật có mắt chọn người. Ta không có ác ý với Y Y cô nương đây, chỉ là nếu thích một ai đó hay nói ra, đừng giấu kín nữa, rất khó chịu đấy, ta có càn nguyên đời mình rồi, ta với chủ nhân cô dù thành thân cũng chỉ là lớp bọc thôi, hắn không thể đánh dấu ta được!
Chung Vô Mị lại nhẹ nói.

_ Đa tạ nhắc nhở!
Nàng ta một thân ảnh giọng điệu trầm xuống nói rồi rời đi.

Chung Vô Mị nhún nhún vai một cái rồi xem xét kĩ càng thuốc trước, xác thực lời nói của nàng ta là đúng thì mới an tâm uống thuốc.

____

『 Thiên Dật phái 』

Long Phi Dạ đang trong phòng dưỡng thương, vì phần mắt bất tiện do việc đi lại nên hắn cũng hạn chế đi lung tung tránh va chạm bể đồ đạc trong phòng.

_ Công tử đây là y phục của ngài, nô tì đã giặt sạch vết máu và phơi khô, à còn đây là dây chuyền của ngài!
Nữ hầu bước vào với trên tay y phục sạch sẽ đặt trong tủ cho giúp y, chu đáo đưa y công dây đeo cổ ở giữ có luồng viên thủy tinh châu.

_ Ừm!

_____

『 Dược quỷ cốc 』

Thế Quân Thanh sau khi đưa Cố Thất Thiếu quay về gặp song thân phụ mẫu, họ gặp hắn lần đầu liền ưng ý vừa vặn vào mắt mà chấp thuận ngay, đến việc biết tin có cháu ẫm liền vui mừng như diệp Tết, họ tổ chức cho hai người hôn lễ ngay sau đó khi biết tin.

Họ sau liền trở về Dược quỷ cốc xem mấy cô nương ở đó xây dựng lại dược quỷ cốc thế nào rồi.

_____

『 9 Tháng sau 』

Chung Vô Mị sống cùng Liễu Tu Văn, lớp bọc bên ngoài thì là phu thê, nhưng sau lớp bọc thì là Chung Vô Mị lạnh nhạt với hắn, Liễu Tu Văn luôn tìm cách chiều lòng y bất cứ lúc nào, từ lúc hắn chấp nhận hài tử của y, mọi lúc hắn điều bên cạnh chăm sóc và bảo vệ y, nếu bận quá thì sai Y Y sang canh chừng hộ.

Vào lúc tháng Chung Vô Mị sinh hắn liền cho người túc trực canh chừng, nếu y chuyển dạ liền có thể sinh an toàn.

Tháng thứ 9 rồi, bụng Chung Vô Mị cung to tròn, còn đến 10 ngày nữa liền tròn tháng có thể sinh hạ bảo bảo, nhưng thân thể y không cho phép, càn nguyên của mình không ở bên cạnh, lưu được hài tử là rất hảo rồi. Chung Vô Mị chưa đến mười liền xuất hiện dấu hiệu sắp sinh.

Liễu Tu Văn liền cho gọi bà đỡ đến giúp y thuận lợi sinh bảo bảo, hắn không được vào trong, chỉ đành đi qua đi lại trước bao cặp mắt nhìn hắn, Hỷ Thước cùng Trương Tắc cũng lo lắng không yên.

1 canh giờ bà đỡ liền ra báo tin vui, Chung Vô Mị thuận lợi qua ải giữa sống và chết, y do kiệt quệ tinh lực nên đã chợp mắt, còn bảo bảo vừa sinh liền được lau sạch sẽ quấn vải ấm đặt trong nôi gỗ ngủ.

Sau khi nghe tin Liễu Tu Văn liền hảo hảo mà chạy vào trong, Hỷ Thước cũng vào đó để tiện bề chăm sóc. Liễu Tu Văn ngắm nghía bảo bảo trong nôi, nhìn kĩ thì là một bản sao nhỏ nhắn đáng yêu của Chung Vô Mị.

...

_ Hỷ Thước!
Chung Vô Mị giọng khàn đặc khô khan gọi.

_ Vương gia, nước!
Hỷ Thước tinh tế mà đỡ y dậy nhẹ nhàng rồi đút y uống nước.

_ Em dậy rồi, có muốn gặp bảo bảo không, ta ôm qua cho em?

Liễu Tu Văn đang đứng cạnh nôi trông chừng bảo bảo thì liền hỏi.

_ Ừ!
Chung Vô Mị đơn giản mà nói.

Liễu Tu Văn đem tiểu nữ hài đến cho Chung Vô Mị ôm, y nhìn mặt con bé đang say sưa giấc thì không tránh nụ cười tỏa ra, Liễu Tu Văn lâu rồi mới thấy lại nụ cười trong sáng ấy trên môi y lần nữa tái hiện.

_ Em đặt tên con bé là gì?
Liễu Tu Văn ngồi bên cạnh nhìn y say mê.

_ Long Tử Đằng! Đằng Đằng!
Chung Vô Mị nói ra tên của bảo bảo, dùng một ngón tay đưa đến gần con bé liền nắm chặt lại khiến y rất hào hứng.

_ Hay, tên hay, gọi như thế đi!
Liễu Tu Văn khóe môi hơi cong nói.

____

『 Thiên Dật phái 』

_ Công tử, huynh bị sao vậy, đầu lại nhức sao?
Hoa Ưng Trì đang định vào phòng xem y tình hình tiến triển, liền thấy y ngồi thụp dưới nền đất mà ôm đầu đau điếng.

_ Ta...aaaa!
Long Phi Dạ sau thời gian dài được điều trị thì đôi mắt đã thấy lại bình thường như trước ở tháng vừa rồi, nhưng dạo gần đây hắn cứ đầu đau như búa bổ liên miên không dứt.

_ Công tử! Sư bá!
Chung Tử Vân cũng nghe tiếng la mà chạy đến.

Một người la lớn vì đầu đau, một người dùng linh lực truyền đến giúp Long Phi Dạ phần nào giảm bớt.

_ Ta, nhớ ra hết rồi!!!
Long Phi Dạ sau một lúc đau nhói, một loạt dòng ký ức lưu lại lại hiện lên trong đầu hắn thành một cuộn phim vậy.

_ Công tử thật sự nhớ?
Hoa Ưng Trì nghi hoặc hỏi.

_ Ừm!
Long Phi Dạ cùng cặp mắt, lời nói đột ngột khác hẳn lúc trước, nói phát ra như một con người khác ẩn sau trong tìm thức ấy được bộc phát.

Thần thái uy vũ, cặp mắt lạnh lẽo, giọng điệu trầm, phải, thật sự là Long Phi Dạ lấy lại được tri nhớ của mình thật rồi.

_ Vậy công tử nhớ tên mình và hàn xá ở đâu không?
Hoa Ưng Trì đỡ hắn ngồi dậy, hỏi.

_ Long Phi Dạ, ta là người Tần Hy, không phải người Thịnh Kinh!

_ Công tử là Tần vương điện hạ?

_ Phải, đa tạ thời gian hai vị cứu giúp ta, sau khi quay lại ta sẽ cho người đền đáp!
Long Phi Dạ hai tay chấp lại rồi cúi đầu, xem như hành động cảm ơn.

_ Giúp người không cần đền đáp, công tử có định quay về, ta sẽ cho người chuẩn bị ngựa?
Hoa Ưng Trì hỏi.

_ Đa tạ, ta cần phải quay về gấp, thê tử chắc chắn đang rất lo lắng cho ta 9 tháng qua!

Long Phi Dạ nói.

_ Được!

...

_ Ca ca, huynh sau này có đến đây chơi với Tử Vân không?
Chung Tử Vân chạy đến cười hỏi.

_ Nếu có thời gian rãnh, ta sẽ thê tử mình đến cùng!

_ Huynh hứa rồi đó!

_ Tử Vân, con có đi luyện công hay không?
Hoa Ưng Trì gắt gỏng nói.

_ Dạ, sư bá!
Nàng ủ rũ quay ngoắt đi.

_ Hoa trưởng lão, ta đi trước!
Long Phi Dạ leo lên yên ngựa liền kéo dây cương đi.

____

『 Tần Hy, Tần vương phủ 』

_ Nương nương, người mau ra xem là ai đã quay về!
Triệu ma ma sốt ruột chạy vào thông báo.

_ Mẫu phi!
Long Phi Dạ vừa bước vào cửa, liền khiến Nghi Thái phi cùng Quế ma ma sửng người một lúc, thật sự là mơ hay thật.

Nghi Thái phi vui mừng mà chạy đến ôm con trai bao ngày xa cách, đúng là ông trời không phụ người có lòng.

_ Thật sự là con sao, bình an quay về là tốt rồi!
Nghi Thái phi hai tay áo má y rồi lại nhìn trên người y coi có sức mẻ miếng thịt nào không.

_ Mẫu phi, khiến người lo lắng cho Phi Dạ rồi, à phải rồi tại sao con đến Minh Nguyệt Hiên lại không có vương phi cùng đồ đạc?
Long Phi Dạ âm thanh nhẹ hỏi.

_ Chuyện này...mẫu phi...hay là tắm rửa sạch sẽ rồi mẫu phi cho người làm mấy món con thích trước được không? Triệu ma...

_ Mẫu phi, y đâu rồi, con không muốn dong dài?
Long Phi Dạ lớn giọng hỏi lần nữa.

_ Đi rồi!

_ Đi rồi? Y bị gì sao?
Long Phi Dạ sốt sắng.

_ Lúc con mất tích không lâu, hoàng huynh Vô Mị đã ép buộc hai đứa hưu thư, bây giờ vương phi của con là vương tử phi của người khác rồi!

_ Người nói thật?

_ Thật, không thể giả!

_ Tây Phong, chuẩn bị ngựa đến hoàng cung!

_ Vâng!

_ Phi Dạ con định làm gì?

_ Mượn quân lính, cướp thê tử về!
Long Phi Dạ vội vàng đi gấp.

_________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net