Phần 4 : Thay Ta Chăm Sóc Vô Mị Thật Hảo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Vô Mị! Quân Thanh! Hai đứa ăn nhiều vào!
Thái hoàng phi ngồi giữa, bà dùng đũa riêng khác gắp thức ăn cho hai người.

_ Mẫu phi, người gắp cho con với huynh ấy nhiều lắm rồi, ăn sẽ không hết đâu.
Chung Vô Mị cười nói với thái hoàng phi.

_ Đúng vậy, thái hoàng phi con sợ ăn không ăn hết chỗ này lại phụ lòng người!
Thế Quân Thanh buộc miệng nói theo y.

_ Vậy ta không gắp nữa, hai đứa mau ăn đi, thức ăn hoàng cung có hợp khẩu vị không?
Thái hoàng phi cười nói.

_ Rất ngon là chuyện khác!
Thế Quân Thanh phì cười, Chung Vô Mị cũng phối hợp theo hắn.

_ Như vậy tốt rồi, ta còn sợ hai đứa ăn không quen. À đúng rồi, Hỷ Thước vào trong lấy bộ hoa phục màu xanh ngọc mà Tiên Hoàng tặng ta ra đây đi.
Thái hoàng phi buông đôi đũa xuống nói.

_ Hỷ Thước sẽ đi ngay!

_ Mẫu phi lấy bộ hoa phục phụ hoàng tặng ra làm gì sao?
Chung Vô Mị trong lòng hết sức lo sợ, sợ bà đang ưu sầu về chuyện phụ hoàng, kẻo lại nhìn vật mà lại nhớ người.

_ Thái hoàng phi y phục của người!
Hỷ Thước hai tay đưa cho bà.

_ Đưa y phục cho ta!

_ Mẫu phi người đây là....
Chung Vô Mị hết sức ngạc nhiên khi thấy thái hoàng phi chính tay đưa nó về phía mình còn cười tươi.

_ Tặng nó cho con! Coi như là quà mẫu phi tặng sinh thần con trong suốt 18 năm qua đi được không?
Thái hoàng phi vừa vuốt ve mặt y vừa cười nói, nụ cười bà ấy rất đẹp, làm y nhìn vào cũng cảm thấy nhẹ lòng.

_ Hài nhi...đa tạ, y phục của người tặng con sẽ cất giữ thật hảo!
Chung Vô Mị rủ đầu, cong môi mỉm cười.

_ Tiểu Lạc nếu đã nhận rồi hay bây giờ em mặc nó lên cho mẫu phi em xem đi?
Thế Quân Thanh ý nói là cho mẫu phi y xem nhưng trong lòng lại rất muốn xem khi lớn y mặc y phục nữ nhân sẽ ra thế nào.

_ Thế Quân Thanh huynh ăn no rồi phải không? Hửm?
Chung Vô Mị quay sang ý cười ôn hòa tĩnh như nước mà hình như cái giọng điệu có chút muốn mắng người nha.

_ No...no rồi! Hahaa...

_ Vô Mị được rồi con làm Quân Thanh sợ đấy.

_ Mẫu phi không còn sớm người nghỉ ngơi đi, hài nhi cũng phải quay về ngày mai lên triều cùng hoàng huynh!
Chung Vô Mị đứng dậy cầm trên tay y phục nói.

_ Thái hoàng phi Quân Thanh cũng đi cùng em ấy.

_ Ừm! Nghỉ ngơi hảo!

***

_ Vương gia ngài về rồi!

_ Ừm! Trương Tắc hai ngày ta chưa gặp tiểu Bạch Ngọc rồi, ngươi đem nó lại chỗ ta đi.
Chung Vô Mị nói xong thì đi vào phòng mình đem y phục đi cất cẩn thận. Mới vừa cầm lên xem thử chi tiết y phục, bên trong một vật nhỏ rơi xuống, Chung Vô Mị liền nhặt lên phủi phủi vài cái. Đôi hài nhỏ là mẫu phi may cho mình sao, Chung Vô Mị chợt thấy chữ Mị thiêu tỉ mỉ trên giày liền hiểu ra là mẫu phi may cho.

Thế Quân Thanh dừng bước lại không theo y vào mà quay người rời đi, hắn muốn đi đâu, là đi sắc thuốc cho Chung Vô Mị uống đó mà.

_ Vương gia, thỏ trắng!
Trương Tắc tay cầm kiếm tay ôm thỏ chạy xốc xếch vào.

_ Hai ngày không gặp, ngươi nuôi nó mập lên rồi?
Chung Vô Mị nhận lấy cẩn trọng vuốt ve bộ long trắng tinh mềm mại ấy, sờ đến bụng nhỏ thì nói.

_ Nga! Vương gia là Hỷ Thước cô nương cho nó ăn hơi nhiều rồi!
Trương Tắc cười trừ.

_ Không sao, mập mạp lên một chút ôm vào sẽ rất ấm! Nếu không còn chuyện gì ở đây nữa thì ngươi lui xuống nghỉ đi, hôm nay không cần canh ta.
Chung Vô Mị khẽ nói.

_ Vâng, vương gia!
Trương Tắc quay người rời khỏi.

_ Tiểu Bạch Ngọc! Ngươi nói xem, Chung Vô Mị ta khi nào thì sức tàn lực kiệt a~~?
Chung Vô Mị chọt chọt tay nhỏ vểnh lên kia rồi động đậy di chuyển tai.

_ Đúng ha! Tiểu Bạch Ngọc nhà ngươi làm sao biết nói.
Chung Vô Mị cười khổ rồi nói tiếp.

_ Tiểu Bạch Ngọc! Mẫu phi ta sắp phải rời xa ta rồi phải không? Sau này nếu ta cũng rời đi giống như người, vậy ai sẽ chăm sóc ngươi đây?
Chung Vô Mị ủ rũ đôi mi, y khi ở một mình với thỏ trắng là thế! Bộ dạng nghiêm chỉnh lạnh lùng của một Uyên Chính Vương gia làm y mệt mỏi nhường nào, chỉ khi ở một mình bản thân y mới được thả lỏng ra thành một người ôn nhu, huệ chất lan tâm.

_ Tiểu Lạc! Em lẩm nhẩm gì với tiểu Bạch Ngọc vậy?
Thế Quân Thanh đột nhiên xuất hiện không tiếng gõ cửa phòng làm y giật mình.

_ Không có! Huynh tới đây làm gì?
Chung Vô Mị giọng nói nhạt lạnh.

_ Vẫn còn giận chuyện lúc nãy sao? Thuốc! Em quên hôm nay phải uống thuốc đúng giờ sao?
Thế Quân Thanh bước đến đặt chén thuốc trên tay xuống cho y.

_ Nhớ!
Chung Vô Mị gắt gỏng nói một từ rời mắt khỏi thỏ trắng, cầm chén thuốc lên một hơi uống sạch.

_ Được rồi không phiền em nữa, nghỉ ngơi đi ta đem chén thuốc này ra ngoài!

_ Tiểu Bạch Ngọc! Ở yên trong chỗ này của ngươi mà ngủ đi, đừng chạy lung tung ta cũng phải nghỉ một chút.
Chung Vô Mị đợi sau khi Thế Quân Thanh rời xa rồi mới nói chuyện với thỏ trắng, đi về giường.

***

Ngày thứ ba ở hoàng cung, Chung Vô Mị tỉnh dậy thật sớm hơn mọi khi. Trương Tắc sau lưng còn đưa đến hai nô tỳ, trên tay cầm khay y phục về chậu nước rửa mặt đến, Chung Vô Mị không quen được nhiều hầu hạ như vậy rất khó chịu, y có thể tự canh y mà, cũng có thể tự rửa mặt, còn gì bọn họ.

_ Để xuống đó rồi lui xuống đi, các ngươi không cần ở đây, ta tự làm được rồi!
Chung Vô Mị phũ tay.

_ Vâng!

Họ hành lễ đi lùi vài bước, rời đi không quen kéo cửa lại. Chung Vô Mị tự mình canh y khoát lên mình y phục rườm rà của Uyên Chính Vương gia. Chầm chậm mở cửa bước ra.

_ Trương Tắc đi thôi! Đúng rồi lúc nãy trong phòng ta không thấy tiểu Bạch Ngọc đâu?
Chung Vô Mị ho nhẹ một tiếng hỏi.

_ Lúc nãy Trương Tắc có ôm thỏ trắng của người đi ăn rồi!

_Ừm! Vậy đi thôi.

Trong chính điện truyền vọng vào trong " Uyên Chính Vương gia giá đáo ". Hôm nay là ngày Chung Vô Mị phải gặp quan văn quan võ của hoàng cung, họ cũng sẽ được diện khiến một vương gia 18 năm chưa thấy một lần. Chung Vô Mị vào chính điện một mình phong thái uy vũ toát lên có chút băng lãnh làm người khác lạnh sống lưng khi đứng gần.

_ Vi thần Chung Vô Mị tham khiến hoàng thượng!
Chung Vô Mị hai tay hành lễ đầu gối chạm đất một.

_Uyên Chính Vương bình thân đi!
Chung Thế Ly ngồi trên chỗ cao vẫy tay một cái rồi nói.

Chung Vô Mị đứng vào chỗ mình, y cứ tưởng là thượng triều một lát thì sẽ xong thôi, ai ngờ lại lâu đến như vậy mệt chết y rồi. Thượng triều một lúc lâu thì cũng nghe được câu...

_ Bãi triều!
Chung Thế Ly vừa nói câu này xong làm Chung Vô Mị trong lòng mừng rỡ. Từng người hàng loạt bước ra khỏi chính điện.

_ Uyên Chính Vương gia xin dừng bước, hoàng thượng muốn gặp ngài một lát, mời theo lão nô!
Tô công công chặn y ở cửa tay chìa về một hướng ý muốn y đi theo ông ta đi hướng đó. Chung Vô Mị chỉ gật nhẹ đầu rồi đi theo sau lưng Tô công công.

Tô công công đưa y đến nơi nào đây đi hoài vẫn chưa tới. Ông ta đột nhiên đứng khựng lại trước thư phòng của hoàng thượng, Chung Vô Mị theo sau cũng xém mà nhào về phía trước.

_ Vương gia! Mời vào trong, hoàng thượng đang đợi ngài trong đó!
Tô công công khẽ mở cửa kêu y vào trong còn ông ta đứng bên ngoài.

_Đệ đến rồi!
Chung Thế Ly đứng khuất một chỗ tối bước ra, trong thư phòng rộng lớn chỉ có duy nhất hai nam nhân.

_ Hoàng huynh muốn đệ đến để làm gì?
Chung Vô Mị đi sâu vào bên trong.

_ Ta không dài dòng với đệ nữa, ta hỏi đệ, đệ bao nhiêu tuổi rồi?
Chung Thế Ly đây là ý gì đây? Hỏi tuổi làm gì, có liên quan đến chuyện muốn nói sao hỏi.

_18 rồi!
Chung Vô Mị được Chung Thế Ly mời ngồi xuống bàn.

_ Vậy đệ là càn nguyên hay khôn trạch! Đệ cũng đừng quá ngạc nhiên khi ta hỏi về nó, chỉ cần trả lời thật lòng được rồi!

_ Hoàng huynh, ta chưa phân hóa thành gì hết!
Chung Vô Mị thẳng thắn mà nói, Chung Thế Ly nhướng mày nhìn y trong lòng phân vân, y đã 18 rồi tại sao chưa phân hóa.

_ Nếu đệ phân hóa thành khôn trạch sẽ có ích hơn sau này! Được rồi ta không giữ đệ nữa.

_ Thần đệ cáo lui!
Chung Vô Mị đứng dậy, bước khỏi nơi đó y cứ luôn suy nghĩ mai lời nói của Chung Thế Ly có ẩn ý gì đây, càn nguyên hay khôn trạch thì có làm sao?

_ Vương gia sao ngài đi lâu vậy?
Trương Tắc thấy y cứ đi về phía trước như người mất hồn sợ y đi vấp ngã liền hỏi.

_Hồi cung thôi đừng nên hỏi nhiều!
Chung Vô Mị hoàn lại thần.

_ Vâng!

Nữa năm sau.

_ Vương gia không hay rồi, vương gia!
Hỷ Thước sắc mặt trắng bệch, tay túm lấy chân váy dưới y phục lên để dễ chạy nhanh hơn.

_ Hỷ Thước cô nương, vương gia đang bên trong cùng công tử đừng lớn tiếng quá!
Trương Tắc đứng ngoài chặn cô lại.

_ Ta có chuyện gấp muốn gặp ngài ấy, cho ta vào trong được không?

_ Vậy....mời cô nương vào!

_ Vương gia không hay rồi!

_ Sao thế? Tối vậy rồi một tiểu cô nương như ngươi lại chạy lung tung bên ngoài.
Chung Vô Mị ngồi trong phòng điềm tĩnh dùng trà cùng Thế Quân Thanh.

_ Vương gia! Thái..thái hoàng phi không ổn rồi, người lúc nãy thổ huyết...
Hỷ Thước nói xong rồi thở đều đều.

Tiếng chung trà từ trên tay rơi xuống dưới, Chung Vô Mị trợn trừng mắt, cơ thể run run từng đợt, tay nắm chặt y phục đến nát. Thế Quân Thanh bên cạnh cũng hoảng không kém y, hắn trấn an y bằng cách vuốt ve vai y.

_ Quân Thanh cứu...cứu mẫu phi vẫn còn kịp không?
Chung Vô Mị cau mày nắm lấy cổ tay của Thế Quân Thanh.

_ Ta không nắm chặt được...tiểu Lạc em đừng chạy nhanh như vậy đợi ta.
Thế Quân Thanh thấy tinh thần của y lúc này không hảo lắm, đuổi theo sau y, Hỷ Thước cũng chạy theo hai người.

Sao không khí trong cung của Thái hoàng phi lại ảm đạm đến vậy, còn có vài tiếng thút thít của tiểu cung nữ. Chung Vô Mị mở tung cửa phòng chạy tọt đến bên quỳ xuống cạnh giường, Thế Quân Thanh chìa tay ra đỡ nhưng không kịp.

_ Vô...Mị đừng...đừng sợ...mẫu phi...sau này...không thể chăm sóc...con được rồi!
Thái hoàng phi nằm trên giường thoi thóp, nỡ nụ cười với y, ta cố gắng giơ ra lau nước mắt đã lăn dài trên má bằng sức lực yếu ớt.

_Mẫu phi người sẽ không sao mà...hài nhi...đúng rồi.... Quân Thanh huynh mau cứu mẫu phi của ta đi!
Chung Vô Mị trên tay hơi hơi dùng lực kéo Thế Quân Thanh.

_ Tiểu Lạc à...bây giờ cũng còn chút thời gian để em nói chuyện với mẫu phi em đó.

_ CÁC NGƯỜI TẠI SAO KHÔNG GỌI THÁI Y ĐẾN!
Chung Vô Mị trợn mắt muốn nứt ra, nộ khí rào rạt mà hét.

_ Vương gia nguôi giận! Không phải chúng nô tỳ không muốn gọi mà là thái hoàng phi ngăn cản không cho đi!
Toàn bộ cung nữ liền quỳ xuống, Hỷ Thước cũng quỳ, cô gan dạ lên tiếng trả lời y.

_ Vô Mị...đừng loạn...chủ ý là ta đừng trách họ...!
Thái hoàng phi thật sự không xong rồi sao? Hơi thở giọng nói cơ thể đều dần yếu đi.

_ Mẫu phi người...người nỡ rời bỏ hài nhi thêm một lần nữa sao? Cầu người mà!
Chung Vô Mị khoát một tay lên người bà, muốn sưởi ấm.

_ Quân Thanh lại đây....con...thay ta chăm sóc Vô Mị thật hảo được không?

_________________________________________

" Hôm nay đăng muộn rồi😅 thật có lỗi, à mà mấy cô đọc truyện vui vẻ🤧 "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net