Phần 42 : Phát Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Vô Mị ấp a ấp úng nói chưa quá hai chữ, miệng đột nhiên trào huyết, không tự chử được thân thể liền ngã về phía Long Phi Dạ, hắn sốt ruột mà cho người gọi Cố thái y, còn mình lúc đó đưa y vào phòng thay y phục khác cho y.

Cố Bắc Nguyệt được gọi đến, hắn cấp bách mà chuẩn mạch cho y.

_ Điện hạ, ngài ấy vì ngâm mình giữa lòng nước lâu, khí hàn xâm nhập vào cơ thế, nhưng thần còn bắc mạch ra được trong người ngài ấy mắc phải một căn bệnh khó chữa, cũng không có thuốc chữa trị, xin thứ lỗi thần vô năng!
Cố Bắc Nguyệt lắc đầu nói.

_ Vì sao lúc trước ngươi không phát giác ra y mắc phải nói?
Long Phi Dạ gằn giọng chất vấn hắn.

_ Thần cũng không biết, lúc trước mạch tượng của ngài ấy rất khỏe mạnh không có dấu hiệu của bệnh tật, thần nghĩ lúc đó ngài ấy có khoảng thời gian dài dùng thuốc nên đã giúp phần nào trì hoãn, nhưng bây giờ thần nghĩ thuốc uống vào cũng không có tác dụng nữa.

_ Chắc chắn là còn cách cứu y phải không?
Long Phi Dạ trừng mắt hỏi.

_ Nhìn bên ngoài trong ngài ấy bình thường, nhưng khi thần chuẩn mạch thì bên trong đã trì trệ đến nỗi mục nát rồi!
Cố Bắc Nguyệt lắc đầu ngao ngán nói.

_ Y còn bao nhiêu thời gian?
Long Phi Dạ ngữ khí hơi trầm xuống.

_ Không quá 2 tháng!
Cố Bắc Nguyệt nói xong thì hành lễ rời đi.

Long Phi Dạ nhìn Chung Vô Mị hồi lâu, chỉnh lại chăn cho y rồi ngồi cạnh bồi y ngủ.

....

_ Dạ ca!!!
Chung Vô Mị vừa tỉnh lại đã bật người dậy, câu đầu tiên y gọi là kêu Long Phi Dạ.

_ Ta đây?
Long Phi Dạ nói.

_ Sao mắt ngài lại đỏ ửng lên rồi? Có phải là do ta ngất đi nên ngài lo phải không?
Chung Vô Mị xoa xoa phần dưới mí mắt hắn.

_ Em nói thật cho ta biết, căn bệnh mà em mắc phải là có từ lúc nào, vì sao không nói cho di phu?
Long Phi Dạ nắm lấy tay hắn tra hỏi.

_ Dạ ca, ta...!
Chung Vô Mị ấp úng lời nói lại không thể lưu loát thêm.

_ Chung Vô Mị không phải lúc nãy dưới hồ sen của ta em ngữ khí cuồn cuộn ngất trời sao? Cái gì nói phu phu chia sẻ nỗi khổ tâm với nhau, em bây giờ không phải là đang giống ta sao, em định giấu ta đến khi nào nếu như hôm nay em ngất đi?
Long Phi Dạ biểu hiện không ra ngoài mặt nhưng nơi sâu trong đáy mắt kia là vực thẳm sâu lạnh lẽo muôn trượng không tìm thấy lối thoát.

_ Tướng công a, di phu, lang quân à, Dạ ca của ta ơi, ngài có thể nhìn tiểu Chung Chung bé nhỏ đáng thương này một xíu được không, đừng bơ ta mà!
Chung Vô Mị dạt dào ý muốn làm hòa với hắn, y sợ nhất là thấy hắn không thèm để mắt đến mình, cứ làm hết đủ cách gọi tên hắn đủ kiểu.

_....
Long Phi Dạ không có đáp lại thêm câu gì mà cứ thế mặc kệ y gọi hình ngon ngọt đến mấy.

_ Ta nói thật cho huynh biết là được rồi, là từ lúc sinh ra cơ thể ta yếu ớt hơn bao nhiêu hài tử khác, phụ hoàng và mẫu phi ta có theo cách ngày xưa được truyền lại, đem ta ra khỏi hoàng cung giao cho phu thê Thế tướng quân nuôi dưỡng, hiệu quả thì có thật nhưng bệnh thì không chữa được, người đầu tiên biết ta mắc phải căn bệnh này là Thế Quân Thanh con trai của hai người họ, huynh ấy biết vì ta mà học y thuật, luôn nhắc nhở ép ta uống thuốc huynh ấy đem đến.

_ Em nói xong rồi, tiếp đó thì sao?

_ Đến năm 18 tuổi phụ hoàng băng hà ta mới được hồi về cung, nhưng vài năm sau đó thì gã cho huynh, ta sau đó cũng không phải uống thuốc mà Quân Thanh ca sắc nữa, chắc không dùng thuốc trì hoãn nữa nên thân thể mới như vậy, lâu lâu thì bệnh sẽ tái phát một lần, chỉ là ho ra huyết rồi thôi nên ta không để ý nó nhiều lắm!

_ Chỉ là ho ra huyết? Chung Vô Mị sao em đơn thuần quá vậy? Đến sức khỏe của mình mà em không chú trọng đến? Em có biết thời gian còn lại của mình chỉ còn không quá 2 tháng không, hả?
Long Phi Dạ có chút lớn giọng với y nói.

_ Ta...Dạ ca nhiêu thời gian đó là đủ đối với ta rồi...ta chỉ mong khoảng thời gian còn lại là bên cạnh huynh và Đằng nhi là được rồi!

Chung Vô Mị thở dài một tiếng, âm thanh phát run mà an ủi hắn.

_ Đồ ngốc!
Long Phi Dạ đột nhiên ôm chặt lấy y, đầu có hơi gục xuống hõm vai y.

_ À phải rồi y sam trên người ta lúc nãy đâu, trong đó có một lọ thuốc nhỏ đó, huynh đem chúng đi đâu rồi?

_ Ta kêu Hỷ Thước giặt sạch rồi, em hỏi y sam đó làm gì?

_ Hỷ Thước!
Chung Vô Mị nhìn ra phía cửa gọi nàng.

_ Vâng?
Hỷ Thước lật đật mở cửa vội hành lễ.

_ Em tìm giúp ta lọ thuốc nhỏ trong đám y sam dơ ấy giúp ta, mang đến đây nhanh một chút!

_ Hỷ Thước sẽ đi ngay!

Hỷ Thước vội vã đi lục tung đống y sam của y, hì hục một hồi cũng tìm ra liền đem đến cho y ngay.

_ Của ngài, Hỷ Thước xin phép lui!
Hỷ Thước thở nhẹ lấy hơi, nói rồi đi.

_ Tiểu Chung Chung, em tìm thứ đó làm gì?
Long Phi Dạ thắc mắc hỏi.

_ Dạ ca, hạ miệng uống nó vào đi!
Chung Vô Mị lấy ra một viên được đựng bên trong, đưa đến miệng hắn.

_ Em chưa nói cho ta biết nó là thuốc gì đấy, định độc chết di phu à?
Long Phi Dạ có hơi nghiêng về phía khác né đi viên thuốc kia.

_ Thuốc giải độc trong người huynh!

_ Khoang đã, vì sao em có thuốc giải độc?
Long Phi Dạ đa nghi hỏi.

_ À lúc nãy ta ra ngoài là đi tìm Quân Thanh giúp điều chế thuốc giải độc cho huynh, đừng hỏi nhiều nữa mà, xin huynh đấy uống nó được không?

_ Thật?

_ Ừm, mau uống đi mà, Dạ ca!?
Chung Vô Mị ra sức thuyết phục hắn.

_ Được, ta tin em!
Long Phi Dạ nhận lấy viên thuốc trên tay y rồi uống nó.

_ Dạ ca, ta muốn đến chỗ Đằng nhi thăm con bé!

_ Được, ta cùng em đi!

.....

Hai người họ cùng nhau đến Trì Thiên Các, từ lúc Nghi Thái phi gặp cháu mình thì đã để nữ hài tử kia sống cùng mình, Long Phi Dạ với Chung Vô Mị cũng không có ý kiến vì mẫu phi thay họ chăm sóc con bé rồi. Đằng nhi ở cùng Nghi Thái phi cũng rất ngoan ít quấy khóc.

Long Phi Dạ ở lại được một lúc thì Sở Tây Phong đến báo rằng có công vụ quan trọng đang đợi hắn xử lý nên phải rồi khởi Trì Thiên Các.

_ Tây Phong, gọi Cố Bắc Nguyệt đến!
Long Phi Dạ ra lệnh.

_ Vâng!

....

『 Thư phòng 』

_ Thế nào rồi?
Long Phi Dạ hỏi hắn.

_ Điện hạ, độc trong người ngài thật sự đã tiêu biến gần như hoàn toàn rồi, chỉ cần ngài nghĩ ngơi ăn uống điều độ nữa sẽ khỏe lại như trước!
Cố Bắc Nguyệt nói.

_ Ta biết rồi!
Long Phi Dạ nói xong thì cho hắn lui xuống.

_ Điện hạ, ngài không tin thuốc mà vương phi đưa đến sao?
Tây Phong hỏi.

_ Em ấy hôm nay hành động lạ thường, lại ra ngoài một mình không tùy tùng, khi về lại có thuốc giải độc, ta không phải không tin em ấy, mà ta thấy trong lòng lo cho em ấy nhiều hơn!

Long Phi Dạ nói.

_ Vậy, ngài không định nói cho vương phi biết rằng ngài sắp đối đầu với hoàng huynh của vương phi sao?

_....
Long Phi Dạ không đáp mà chỉ là dùng mắt đáp hắn.

_ Tây Phong hồ đồ rồi, không nên xen vào chuyện của chủ tử nhiều quá!

_ Những thứ cần thiết cho trận chiến sắp tới ngươi mau đi chuẩn bị tốt thì hơn!

_ Vâng, Tây Phong làm ngay!

___

Ngày hôm sau, ngày đầu tiên bước sang Đông, bầu trời bên ngoài vương phủ nỗi lên tuyết lớn rơi xuống rì rào, khắp nơi truyền đến toàn là màu trắng xóa của tuyết phủ.

_ Tuyết đầu mùa bất đầu rơi rơi rồi!
Chung Vô Mị ngồi gần cửa sổ, mắt hướng ra ngoài nhìn bầu trời.

_ Vương gia đừng lo, tuyết lớn rồi sẽ hết thôi, điện hạ lúc sáng đi có dặn Hỷ Thước ngài đang bị nhiễm hàn khí, không nên ngồi đây quá lâu, ngài xem cả hai tay đều lạnh rồi!
Hỷ Thước đi đến cầm theo một cái áo choàng long cừu khoác lên vai y.

_ Ta ngồi đây đợi huynh ấy về!
Chung Vô Mị trả lời cô.

_ Điện...vâng!
Hỷ Thước tính lên tiếng hành lễ thì bị hắn cho lui ra.

_ Nhớ ta sao? Chỉ mới xa nhau 1 canh giờ?
Long Phi Dạ hai tay đặt lên vai y, người hơi khom xuống thì thầm.

_ Rất nhớ là đằng khác, Dạ ca, ta muốn ra ngoài chơi ném tuyết, có thể không?
Chung Vô Mị ngước lên nhìn hắn, hỏi.

_ Khí trời lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc, ta chỉ sợ thân thể em không chịu nổi nó!
Long Phi Dạ nói.

_ Tướng công ~~~!
Chung Vô Mị hạ tong giọng xuống, ngọt ngào gọi hắn.

_Nửa canh giờ thôi!
Long Phi Dạ rốt cuộc cũng không tránh khỏi sự đáng yêu ngọt ngào kia liền xiu lòng đồng ý.

_ Quân tử nhất ngôn!
Chung Vô Mị nói, y hớn hở lộ rõ ra mặt, đứng dậy kéo tay Long Phi Dạ ra ngoài chơi ném tuyết.

....

_ Điện hạ, thuốc ngài căn dặn Hỷ Thước đã sắc xong rồi còn có cả bánh hoa sen ạ!
Hỷ Thước nhìn hai người họ chơi vui vẻ với nhau không nỡ phá hỏng bầu không khí này, nhưng vì sợ thuốc nguội lạnh sẽ giảm tác dụng nên đành chen ngang.

_ Đem vào trong đi!
Long Phi Dạ nói.

_ Vâng!

_ Tiểu Chung Chung, đã nửa canh giờ em ở ngoài này rồi, vào trong ta sưởi ấm cho em!
Long Phi Dạ cầm tay y nói.

_ Nhanh vậy sao? Ta vẫn chưa đắp tuyết xong mà?
Chung Vô Mị nói với giọng cầu xin hắn.

_ Khi khác ta cùng em đắp tuyết, đến giờ uống thuốc rồi, bảo bối ngoan nào!
Long Phi Dạ phủi phủi lớp tuyết rơi còn động trên tóc y xuống, nói.

Chung Vô Mị gật gật đầu biểu thị.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net