Phần 43 : Chuốc Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya...

Long Phi Dạ đột nhiên hôm nay có hứng thú với rượu, liền muốn cùng tiểu Chung Chung của hắn làm vài ngụm rượu, hắn đem vào phòng hai vò rượu được ủ dưới đất rất lâu năm mới được đào lên trưa nay.

_ Tiểu Chung Chung, em có muốn cùng di phu uống vài ly?
Long Phi Dạ mở cửa đi vào, tay đặt hai vò rượu xuống bàn.

_ Hở? Sao hôm nay huynh hứng thú với nó vậy?
Chung Vô Mị nằm ừ trên bàn đến nỗi nhàm chán thì hắn vào làm y có thêm sức sống bật dậy.

_ Nào, uống rượu thôi, chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều quá!
Long Phi Dạ cầm một vò lên rót vào ly y, đẩy đến, còn hắn thì cầm vò còn lại rót vào ly cho mình.

Chung Vô Mị thấy hắn nhiệt tình như thế thì không thể từ chối được, liền cầm lên uống cùng hắn.

Long Phi Dạ hành sự kì lạ vô cùng, hắn khi thấy y vừa uống cạn rượu liền rót thêm cho y, còn mình chỉ nhấp nháy môi chứ không nuốt, hắn nhìn y uống rượu trong lòng rất nhói nhưng biết sao được đây hắn không muốn ngày mai y mạo hiểm cùng mình ngoài sa trường tàn khốc kia.

Chung Vô Mị mãi may ngồi uống rượu hắn rót quên mất phải nhìn mặt người kia có biểu cảm gì.

Uống được nữa vò rượu thì lý trí Chung Vô Mị có hơi choáng váng một chút, y cố lắc đầu khi thấy rượu đưa đến miệng, liền phồng má không muốn, nhưng Long Phi Dạ vẫn ép y làm cho y phải phải uống tiếp.

_ Tướng công....ức...ta thật sự là...ức uống không nỗi nữa rồi...đầu rất đau!
Chung Vô Mị nói với giọng say khướt.

_ Bảo bối ngoan, uống một ly nữa thôi, được không?
Long Phi Dạ bày ra khuôn mặt khẩn khoản cầu xin y.

_ Được...chỉ một ly nữa thôi đó...ức!
Chung Vô Mị vừa uống xong ly rượu đó liền không trụ nổi mà gục xuống, may mà Long Phi Dạ kịp thời đặt tay xuống bàn đỡ trán y không thôi đã sưng vù rồi.

_ Bảo bối, Chung Chung, xin lỗi bổn vương hết cách rồi!
Long Phi Dạ thử lay lay người y vài cái, thấy không có động tình hồi đáp mình liền cúi đầu xuống thì thầm vào tai y.

Long Phi Dạ ôm y về giường, nhìn y lần cuối rồi đi ra ngoài, tự tay mình khóa chặt cửa phòng lại nhốt Chung Vô Mị bên trong.

_ Thật sự xin lỗi!
Long Phi Dạ nói một câu rồi đi, trên khóe mắt dưới còn động lại lệ.

____

Sáng hôm sau...

Chung Vô Mị tỉnh dậy sau cơn men say, tay xoa xoa vì nhứt đến nỗi hoa mắt chóng mặt không thể nhìn rõ nhưng thứ xung quanh mình, hơn 1 canh giờ nằm yên trên giường không thể nhất người dậy thì Chung Vô Mị cũng dần dần quen lại như bình thường.

Cơ thể y hoàn toàn như bị liệt không thể cử động mạnh như thế này là vì phần nào của dược liệu được cho vào rượu tối đem qua.

_ Hỷ Thước, Trương Tắc hai người đâu rồi, không nghe thấy ta đang gọi sao?
Chung Vô Mị chầm chậm ngồi dậy, mọi khi Hỷ Thước cùng Trương Tắc hay đứng chờ bên ngoài để nghe sai bảo, Chung Vô Mị thấy hơi lạ liền kêu lớn hơn trước.

Không có tiếng hồi đáp...

_ Dạ ca, huynh cũng đi đâu rồi?
Chung Vô Mị nhìn quanh phòng kiếm tìm hình bóng quen thuộc.

Lại một câu hỏi không ai hồi đáp y...

Chung Vô Mị mang hài vào, chỉnh trang lại y sam trên thân rồi đi về phía cửa nhưng không cách nào mở nó ra được.

_ Kì lạ? Sao cửa lại bị khóa ngoài rồi?
Chung Vô Mị thầm nghĩ.

Y cố hết sức tung cửa hay đập nó từ bên trong cũng không hề hứng gì, trong lòng y vừa lo vừa sốt ruột cho những thứ bên ngoài.

_ Ta nói lại lần nữa, đừng có trêu đùa bằng cách trẻ con này nữa! Nè, có ai bên ngoài không? Có thể giúp ta mở chốt được không, làm ơn?

Chung Vô Mị nóng lòng đập cửa.

Y đứng đó nhìn rồi cố suy nghĩ thứ gì, liền nhìn về phía cửa tử y sam, y hình như có cách ra ngoài rồi. Y vội lại mở cửa tủ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ bên trong đựng một cái chuông hình thỏ nhỏ mà Bạch Ngọc cho mình.

" Sau này nếu huynh gặp nguy hiểm mà không ở gần muội cứ lắc nó, muội sẽ đến ngay! "

Chung Vô Mị lắc chiếc chuông trên tay liên tục, trước mặt Chung Vô Mị, Bạch Ngọc liền xuất hiện sau tiếng lắc thứ ba với hình hài là tiểu cô nương nhỏ nhắn.

_ Mỹ nhân ca ca, lâu rồi không gặp, huynh cần Bạch Ngọc giúp gì sao? Lắc chuông đến nỗi gấp gáp như thế?
Cô nương ấy cụp một tai thỏ xuống hỏi.

_ Bạch Ngọc, giúp ta, mau mở giúp ta cánh cửa đó, trong lòng ta cảm giác rất khó chịu bất an!
Chung Vô Mị hai tay nắm chặt vai cô nương ấy nói.

_ Cửa sao? Để muội ra bên ngoài đó xem!
Cô nương ấy nói rồi liền biến đâu mất dạng.

Chung Vô Mị chạy ra cửa thì thấy cửa đã được mở ra rồi, y vui mừng cảm ơn Bạch Ngọc.

_ Bạch Ngọc, cảm ơn muội!

_ Không cần thiết phải cảm ơn muội, thời gian của muội sắp hết rồi, gặp lại huynh sau!

_ Ừm!

Sau khi Bạch Ngọc biến khỏi, Chung Vô Mị liền đi tìm kiếm ba người kia đang ở đâu.

_ Vương phi!
Quế ma ma nhìn thấy y như có vẻ muốn ngăn cản y gì đó.

_ Quế ma ma, bà có biết điện hạ đâu rồi không? Còn có cả tùy tùng của ta thì sao?
Chung Vô Mị hỏi vội.

_ Vương phi, thứ lỗi lão nô không thể nhiều lời!
Quế ma ma dường như muốn tránh mặt y.

_ Không, làm ơn chỉ cần cho ta biết tùy tùng của ta đang ở đâu là được!
Chung Vô Mị giữ chặt tay Quế ma ma.

_ Nhà củi thưa ngài!
Quế ma ma nói xong liền đi mất.

Nhà củi?

___

Chung Vô Mị chạy ngay đến nhà củi, mở cửa ra thì thấy hai người họ đang bị trói chặt kèm thêm miếng vãi chặn họng, Chung Vô Mị không tin vào mắt mình khi thấy họ, y có hơi ngạc nhiên, rồi chạy đến cởi trói cho họ ngay.

_ Hai người làm sao lại ở đây, ai đã làm chuyện này?
Chung Vô Mị hỏi.

_ Vương gia, là cận vệ của điện hạ nhốt Hỷ Thước và Trương Tắc ở đây!
Hỷ Thước nói.

_ Vì sao nhốt hai người?

_ Vương gia, muội và Trương Tắc không may nghe được những thứ không nên nghe nên điện hạ đã nhốt lại!
Hỷ Thước nói.

_ Nghe được gì?

_ Tần vương giấu ngài việc hai nước Tần Hy và Thịnh Kinh giao chiến, bệ hạ muốn đem ngài quay về nhưng điện hạ không muốn thế, ngài ấy sợ ngài lo lắng nên đã chuốc thuốc ngài, Hỷ Thước và Trương Tắc muốn nói cho ngài biết thì bị ngài ấy nhốt lại rồi!

_ Hai người ở vương phủ, ta đi gặp ngài ấy!

Chung Vô Mị quay lưng lại.

_ Vương gia, không kịp đâu, ngài đến đó chỉ thêm nguy hiểm thôi!
Hỷ Thước lo sợ nói.

_ Bổn vương sẽ cùng hắn bình an mà quay về vương phủ, lần này ta sẽ tẫn ngài ấy một trận mới được!
Chung Vô Mị trấn an họ xong liền sải bước đi ngay.

Chung Vô Mị ra ngoài chuồng ngựa vương phủ chọn một con vừa khỏe vừa chạy nhanh dắt ra, một mình một ngựa phi thẳng ra khỏi Tần vương phủ, y trong lòng cưỡi ngựa chỉ nghĩ đến chuyện muốn thật nhanh thấy mặt tên khốn ngốc nghếch kia chửi cho một trận.

_ Long Phi Dạ làm ơn, huynh đừng gặp chuyện gì hết, chờ ta, một chút nữa thôi!

____

Sa trường....

_ Hỡi các chiến sĩ Thịnh Kinh và Kỳ Du, hôm nay chúng ta phải hợp lực lại rửa sạch mối hận thù giúp Kỳ Du đòi lại danh dự và mở rộng lãnh thổ!
Chung Thế Ly ngồi trên ngựa nói.

_ Đúng, phải giết sạch người Tần Hy, phải dùng máu của Tần vương thì mới rửa sạch danh dự mà Kỳ Du của ta bị lăng mạ, còn nữa hắn ngang nhiên cướp mất vương tử phi của ta, thù này ắt hẳn sẽ trả!
Liễu Tu Văn hùng hồn nói.

" Giết sạch Tần Hy! "

Binh sĩ Thịnh Kinh lần lượt người làm nhiệm vụ nào thì chuẩn bị tư thế đấy, chỉ cần ra lệnh thì họ sẽ bán mạng cho Thịnh Kinh ngay.

Long Phi Dạ nhìn đám người kia, khuôn mặt không chút cảm xúc lung lay gì, hắn cũng rút kiếm ra chờ giao chiến.

_ Giết!

Hai bên giao chiến, cuối cùng thì Chung Vô Mị vẫn chậm trễ một bước rồi.

Long Phi Dạ và Liễu Tu Văn không ở trên ngựa nữa mà giao chiến với nhau dưới đất, kẻ đánh người trả, cứ vậy mà không hồi kết.

Chung Thế Ly ngồi trên ngựa xem kịch hay, hắn không phải muốn giúp Liễu Tu Văn giành lại Kỳ Du, mà là xem hắn như con cờ trong tay, làm việc cho mình, cuối cùng thì người thâm độc tính kế lâu dài lại là hắn.

Chung Thế Ly được người của mình đưa cung tên và mũi tên đến, hắn giương cung ngầm thật chuẩn mục tiêu trước mắt là Long Phi Dạ, buông tay, một tiễn phóng ra xa vậy mà Long Phi Dạ lại né được chỉ vài giây, chỉ là xước một phần da trên cánh tay rồi.

_ Trật rồi, thật nhàm chán!
Chung Thế Ly nói.

_ Long Phi Dạ, ngươi chịu khó thì lui đi, Tần Hy dù sao cũng sẽ thuộc về Thịnh Kinh mà thôi!
Liễu Tu Văn nói.

_ Ha! Đúng là ngu xuẩn thích ra vẻ, bổn vương còn chưa chết, ai dám đụng đến Tần Hy!
Long Phi Dạ oai phong lạnh nhạt nói.

_ Vậy thì để xem sao cái đã!
Liễu Tu Văn nhếch mép.

Long Phi Dạ đánh một hồi thì thấy thân thể không ổn cho lắm, hắn gần như mất hết hoàn toàn sức lực cầm kiếm trên tay, lơ là về việc giao chiến với Liễu Tu Văn.

_ Không chịu nổi rồi phải không, lúc nãy ta có cho ngươi ngửi một dược liệu mà chỉ có Kỳ Du mới chế tạo ra nó, dược này chỉ làm suy giảm sức lực của ngươi thôi, còn về chết người thì không đâu, ta cũng không thích hạ độc dược như Bách Lý Minh Hương kia đâu, mà ta thích chính tay mình giết ngươi hơn thôi!
Liễu Tu Văn đắt ý nói.

_ Chết tiệt!
Long Phi Dạ giờ như đã thất thủ, cả người lảo đảo chỉ biết chặn đòn tấn công Liễu Tu Văn đánh tới.

Liễu Tu Văn thấy được thời cơ sơ hở được hé ra trước mắt thì theo đó một cú đạp văng Long Phi Dạ ngã ra đất.

Liễu Tu Văn vung tay lên mũi kiếm chỉa thẳng trúng vào, máu tanh tưởi từ đâu chảy ra, hắn như vui vẻ vì giết được Long Phi Dạ nhưng khi nhìn kĩ lại thì là chính tay mình đâm vào ngực Chung Vô Mị, hắn hoảng loạn rút kiếm về.

Long Phi Dạ nhìn người chắn cho mình trước mắt không khỏi ngạc nhiên và lúng túng trước cảnh tượng người mình yêu thương che chắn trước mắt mình đến nỗi máu chảy ra không ngừng.

Chung Vô Mị là đồ ngốc sao lại chặn kiếm bằng cách này chứ!!!

_ Không, không, không, Vô Mị aaa!
Long Phi Dạ ngồi dậy đỡ lấy thân thể máu me của y, thét lớn.

_ Vô Mị?? Sao đệ ấy lại xuất hiện ở đây?
Chung Thế Ly phía xa cũng bất ngờ.

_ Vô Mị, ta...ta thật không cố ý làm thương tổn em...xin lỗi!?
Liễu Tu Văn run run người nhìn y, rồi nhìn lại thanh kiếm trên tay mình, nó như muốn hắn một đao giải thoát mình.

" Chờ ta nhé, Y Y! "
Liễu Tu Văn sau đó cũng tự sát trên sa trường.

_________________________________________

" Được rồi nhiêu đây thôi ngủ ngon 🤧, đọc truyện vui vẻ, cuối cùng tốt lành 🤭 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net