Phần 45 : 3 Năm Chờ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『 3 năm sau 』

_ Chung Chung, em ngủ lâu thật đó, 3 năm rồi vẫn không điếm xỉa mở mắt nhìn ta lấy một cái!

_ Còn nữa a~~, tiểu bảo bối của chúng ta biết đi rồi, nói được rồi, câu đầu tiên hài tử nói là gọi mẫu thân đó, em có nghe rõ không?

_ Ta cũng thấy hơi buồn vì tiểu bảo bối lại không chịu gọi phụ thân mà cứ nghĩ đến người sinh ra nó mãi, hay là do nó muốn dùng cách này giúp em tỉnh lại!

_ Làm sao đây? Em cứ tiếp tục như thế, ta e rằng cũng sẽ theo em một ngày nào trời đất quang đãng ấy thôi!

_ Chung Chung, em nói gì đi, được không?

Long Phi Dạ ngồi tâm sự với y cũng đã tròn 3 năm rồi, đến cả râu cũng sắp mọc, nhưng một chút kì tích đến thì lại không may mắn như thế.

Ông trời là ý trêu người mà!

_ Điện hạ, vương gia vẫn như vậy sao?
Hỷ Thước giờ đây không còn là một tiểu cô nương nữa, mà đã sắp làm mẫu thân rồi, nàng từ lúc Chung Vô Mị ngủ sâu liền được lệnh Long Phi Dạ mà cho rời khỏi, không cần phải làm nô tì cho y nữa, mà cùng Trương Tắc quay về Thịnh Kinh làm ăn nhỏ, cuộc sống cũng rất đầy đủ.

Nàng được hắn cho tùy ý vào ra kinh thành Tần Hy và Tần vương phủ để thăm Chung Vô Mị lúc nhớ y.

_ Vẫn vậy, không thay đổi, ngươi đang hoài thai tháng cuối, nên hạn chế đi đi lại lại thăm y!
Long Phi Dạ nhìn cô ấy một tay ôm bụng một tay chống lưng thì căn dặn.

_ Không sao đâu ạ, lúc trước vương gia hoài thai cũng là như vậy, cứ thích đi, còn nói là đi nhiều sẽ giúp cho khôn trạch sinh thuận lợi!
Hỷ Thước cười đáp.

_ Trương Tắc hôm nay không đi cùng ngươi sao, để ngươi thân một mình nữ nhân hoài thai yếu ớt ra ngoài?

_ Huynh ấy có, đang đợi Hỷ Thước bên ngoài cửa, Hỷ Thước đến gấp cũng đi gấp, Hỷ Thước khoảng thời gian tới sẽ không thường xuyên đến, là quay về Trương phủ sinh con!

_ Ừm, đi đường cẩn thận, ta sẽ gửi thư cho ngươi nếu y có chuyển biến tốt!

_ Vâng!

.....

_ Lúc nãy ta nói tới đâu rồi nhỉ, à đúng rồi là cầu em tỉnh lại!
Long Phi Dạ ủy khuất mà nói.

Long Phi Dạ từ ngồi chuyển sang đứng, đi ra phía cửa sổ nhỏ, nhìn đến nơi hồ sen ấy, kí ức của y hiện về trong đầu hắn, hắn nhớ đến năm ấy có một vị nam tử giận dỗi mình vô cớ mà càn quấy đám sen do chính tay mình chăm sóc từ nhỏ, hắn thật sự rất muốn ra ngoài đó, thử một lần cảm giác lật tung hết đám sen kia, thậm chí là hòa mình vào dòng nước lạnh lẽo ấy.

_ 3 năm chờ người...bổn vương sắp chán đến muốn tuần táng theo em rồi!
Long Phi Dạ thầm thở dài một hơi.

Hắn mãi lo chú tâm vào suy nghĩ ấy trong đầu, vẫn không thèm để ý sau lưng mình đã phát ra tiếng động của bước chân như không bước mà đi đến ôm vòng ra trước bụng hắn, hai tay còn đan lại vào nhau, hơi thở có chút yếu ớt nên Long Phi Dạ không cảm nhận ra được cho tới khi người ấy lên tiếng.

_ Sao vậy? Chờ ta chỉ có 3 năm đã chán rồi? Muốn kiếm một mỹ nhân hay nam nhân khác bầu bạn sao?
Chung Vô Mị kẻ nói.

Long Phi Dạ nghe thấy giọng nói ấy như bị chết đứng vài phút, hắn không động, cũng không di chuyển, hắn không tin vào tai mình nghe có chuẩn không hay là vì nhớ y quá độ dẫn đến lãng tai ảo giác.

Hắn vội xoay người lại, muốn nhìn thấy kĩ chân dung người mình hằng ngày mong chờ nhớ nhung. Phải rồi! Mình không nghe nhầm, gương mặt, giọng nói, là em ấy, em ấy thật sự nghe được lợi cầu xin của mình trong suốt 3 năm qua rồi, thật tốt!

_ Dạ ca, ta về rồi, không càn quấy chọc tức huynh nữa đâu!
Chung Vô Mị nói xong thì nhẹ ôm hắn.

Long Phi Dạ cũng từ từ đưa tay mình lên đặt ngay lưng y vuốt ve an ủi, tay kia thì chạm vào tóc y.

_ Nói với ta rằng đây không phải ảo giác đi?
Long Phi Dạ tim sợ hãi đập loạn xạ.

_ Không phải ảo giác cũng không phải là mơ, ngài xem nhiệt độ thân thể ta ấm như vầy, lại tim đập bình thường, vì sao không phải thật chứ?
Chung Vô Mị nén xuống giọng nói.

Long Phi Dạ từ trên xuống dưới quan sát hắn một cái rời cứ keo dính mà ôm chặt y không muốn buông tay hay nới lỏng ra.

_ Phải, là em rồi, ta không có mơ, Chung Chung à!
Long Phi Dạ gục đầu xuống hõm vai y mà âm thầm rơi lệ, âm thầm khóc nấc.

_ Phụt! Haha! Ai da~~, được rồi Dạ ca của ta ơi, đừng khóc nữa ta cũng rất đau lòng đấy, ta hứa với ngài từ nay đến cuối đời không mạo hiểm nữa được chưa, đừng khóc nữa, còn khóc nữa ta sẽ biến mất đấy!
Chung Vô Mị cười lên, hai tay nắm lấy tay hắn dán sát lên hai má của mình.

_ Ừm!

_ Ngài biết không, trong lúc ta ngủ say ấy, ta không tìm thấy đường ra ngoài đâu, xung quanh ta đều là bốn bức tường đen xì không lối thoát, ta đi một đường thì là đường cùng, một đường lại là quay về nơi bắt đầu, thật sự rất khó chịu.
Chung Vô Mị nói chuyện dong dài.

_ Vậy làm sao em tìm được đường ra mà tỉnh lại?

_ Là nhờ huynh đấy!

_ Ta sao, bằng cách nào?
Long Phi Dạ khó hiểu hỏi.

_ Là hình bóng và giọng nói của ngài dẫn dắt cho ta ra khởi chốn tâm tối lạnh lẽo ấy!

Chung Vô Mị gật đầu nói tiếp.

_ Chuyện không tốt nên bỏ qua thì tốt hơn, tỉnh dậy là tốt rồi, à phải rồi, bổn vương có chuyện vui muốn nói em nghe!

_ Hửm?
Chung Vô Mị nghiêng đầu.

_ Tiểu bảo bối của chúng ta biết gọi mẫu thân rồi, còn biết tự mình tập đi nữa, hai chân nhỏ rất đáng yêu!

_ Thật sao? Con bé thật giỏi~!
Chung Vô Mị hạnh phúc nói.

_ Còn không phải con bé thừa hưởng từ ta và em sao.

_ Tần vương đây dẻo miệng từ khi nào vậy?
Chung Vô Mị cười hì hì rồi hỏi hắn.

_ Còn không phải ta nói sai sao?
Long Phi Dạ nhướng mày nói.

_ Phải, phải là huynh đúng!

_ Bảo bối~ em bỏ di phu mình lâu như vậy rồi, đến cả việc thưởng cho thân thể suy tàn này một thứ gì đó quý giá sao?
Long Phi Dạ hai từ từ hạ xuống eo, rồi trượt xuống từ từ rồi lại dừng ngay hạ mông căn tròn ấy.

_ Đang là ban ngày đó, huynh đừng có mà dỡ thói lưu manh giữa thanh thiên bạch nhật nha!
Chung Vô Mị hơi đừng tay đẩy hắn ra, có chút ngượng ngùng mà lờ đi ánh mắt của hắn.

_ Vậy? Sau khi ăn cơm tối xong, di phu hầu hạ giúp em một đêm!
Long Phi Dạ ghẽ sát tai y mà nói rồi còn thổi vào tai y một luồng gió ấm, khiến tai nhỏ dễ đỏ lên.

_ Lưu manh!

_____

『 5 năm sau 』

Dưới gốc cây cổ thụ xanh mướt ấy, hai nam nhân như hai phu phu mới cưới, ân ân ái ái mà ôm nhau ngắm bầu trời trong xanh ấy trên một chiếc ghế dài. Tiếng chim hót cộng hưởng với tiếng gió mát mẻ, điều này rất dễ làm Chung Vô Mị lim dim buồn ngủ.

_ Phụ thân, mẫu thân!
Tiếng gọi của hai tiểu hài tử một lớn một nhỏ, một gái một trai cất lên, làm bầu không khí yên ắng trở nên ồn ào.

_ Đằng nhi và Dật nhi về rồi sao? Chơi với bà có vui không?
Chung Vô Mị định là ngủ trong lòng hắn một chút thì lại phải ngồi dậy nói chuyện với hai đứa nhóc con nghịch ngợm nhà mình.

_ Vui ạ!
Hai tiểu hài đáp.

....

_ Vương gia!
Hỷ Thước cười rồi gọi.

_ Hai người lâu như vậy mới chịu quay về thăm bổn vương ta, đây là quên rồi nên không về thường xuyên?
Chung Vô Mị ngỏ lời chọc ghẹo họ, tuy không gặp mặt nhưng họ gửi thư và nói tình hình sống hiện tại cho nhau.

_ Vương gia đừng chọc Hỷ Thước và Trương Tắc nữa, Thương nhi mau hành lễ với Tần vương và vương phi đi!
Hỷ Thước đứng sang một bên để lộ ra một tiểu nam hài chừng 6 tuổi bước ra.

_ Thỉnh an vương gia và vương phi ạ!

Giọng nói nhỏ có chút e dè vang lên.

_ Thương nhi mà hai người viết trong thư đó sao? Lớn chừng này rồi, càng nhìn lại rất giống Trương Tắc!
Chung Vô Mị nói.

Hỷ Thước cười rồi gật đầu.

_ Ca ca huynh có muốn chơi cùng đệ không?
Dật nhi đi lên trước mạnh dạng mà giao lưu với Thương nhi rụt rè.

_ C...có!
Hai tiểu nam hài cứ thế mà nắm tay nhau đi chỗ khác chơi.

_ Hai người xem, Dật nhi là có bạn mới nên quên người tỷ tỷ này rồi!
Tiểu cô nương bậm môi lại nói.

Hai người họ chỉ đành dỗ dành tiểu cô nương rồi mời phu thê Hỷ Thước cùng nhau ăn một bữa rồi hẵng trở về.

_____

_ Hai đứa nhỏ hôm nay đòi ngủ cùng bà sao?
Long Phi Dạ nhìn nam nhân từ từ cửa bước vào và đang đóng cửa lại hỏi.

_ Ừm! Chắc do hai đứa nhỏ được mẫu phi chăm sóc nhiều hơn chúng ta nên mới mến bà như vậy!
Chung Vô Mị nói.

_ Cũng khuya rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi!
Long Phi Dạ rời khỏi bàn, đi đến bế y lên, đi về phía giường.

_ Huynh lại lưu manh nữa rồi!
Chung Vô Mị nằm trong ngực hắn nói.

_ Hiếm hoi lắm hai nhóc con kia mới chịu ngủ với bà, bổn vương cũng phải "tranh thủ" chứ!
Long Phi Dạ có hơi nhấn mạnh âm điệu.

Hắn đặt y nằm xuống giường.

_ Hôm nay ta muốn nằm phía trên, không phải lúc trước khi đang sinh Dật nhi huynh chính miệng hứa với ta rồi sao?
Chung Vô Mị nói.

_ Được, em nằm trên ta dưới, nhưng người ở trong thì là bổn vương, còn người tự vận động là em! Bảo bối đêm còn rất dài!
Long Phi Dạ đắt ý nói.

_ Huynh không giữ lời!

_ Là do em không nói rõ ràng lúc thành giao mà sao lại trách tướng công mình chứ?

_ Vậy hôm nay ta sẽ hầu hạ ngược lại huynh!
Chung Vô Mị dùng lời lẽ khích hắn.

_ Được thôi, xem ai khóc lóc van xin ta trợ giúp một tay!
Long Phi Dạ cười nhếch mép.

_ Cứ chờ mà xem!

_________________ Hoàn__________________

" Thêm một bộ truyện hoàn rồi 😌 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net