Phần 7 : Thu Dọn Đồ Đạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Vậy sao?
Chung Tử Vân buông tay ra khỏi người y.

_ Ừm! Tử Vân hay muội quay về phái Thiên Dật đi được không? Nơi đó an toàn hơn chỗ này!
Chung Vô Mị nhìn Thế Quân Thanh rồi bước lại ghế ngồi uống thuốc.

_ Vương huynh tại sao phải trở lại sớm? Tử Vân vẫn chưa chơi với huynh mà.
Chung Tử Vân phản đối lời đề nghị.

_ Tử Vân! Chuyện của người lớn con nít đừng quản nhiều quá như thế, ngoan, ngày mai thu dọn đồ đạc quay về đi, coi như vương huynh xin muội đấy!
Chung Vô Mị mỉm cười mà nói.

_ Vương huynh!
Chung Tử Vân uất ức giậm chân trái một cái.

_ Hỷ Thước, Trương Tắc hai người cũng thu dọn đi!
Chung Vô Mị trầm mặc, ánh mắt đột nhiên co rút.

_ Vâng vương gia!
Hai người mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cúi đầu rồi đi ra ngoài.

_Tử Vân muội ra ngoài chơi một lát được không? Vương huynh với Quân Thanh ca ca của muội nói chuyện một lát.
Chung Vô Mị nói.

_ Được ạ!

_ Nói đi! Em muốn nói gì nào? Kêu Tử Vân rời khỏi hoàng cung, kêu hai người họ đi thu dọn đồ đạc, kêu muội muội mình ra ngoài? Rốt cuộc hoàng huynh em nói gì mà lại trở về với vẻ mặt u phiền như thế?
Thế Quân Thanh như nhìn ra gì đó trên biểu cảm cùng gương mặt ấy, hắn dò xét y, hỏi đến y không kịp trở tay.

_ Ta thích được không? Huynh cản ta sao?
Chung Vô Mị thu thập tâm trạng, ngẩng đầu nhìn qua Thế Quân Thanh cẩn thận mà nói.

_ Em trả lời có quá vô tâm không vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?
Thế Quân Thanh không thích câu trả lời này một chút nào, tại sao khi còn hai người em ấy lại không chịu bộc lộ cảm xúc của mình đi chứ, kìm nén lại làm gì.

_ Ta nói, vì muốn cứu con dân Thịnh Kinh, vì muốn cứu bốn người các ngươi mà ta phải bị hoàng huynh mình gã cho Tần vương của Tần Hy quốc không hả?
Chung Vô Mị yên tĩnh mà nhìn hắn, ngữ khí lãm đạm.

_ Sao cơ? Hoàng huynh em đang bầy trò gì vậy? Nếu như vậy cũng còn nhiều cách khác để tính mà, Tiểu Lạc sao em lại đồng ý?

Thế Quân Thanh đi đến bên cạnh y, trong lòng khó chịu đến nao núng.

_ Cách? Còn cách nào hay hơn chuyện này? Được rồi huynh bầy ra tâm trạng ấy cho ai coi, ta mới là người bị gã đi đấy, hay thay vào đó huynh chúc phúc cho ta đi!
Chung Vô Mị nghiêng đầu nhìn, rồi nhìn thần sắc vô ngôn của Thế Quân Thanh, cúi người cười khổ, sau khi cười xong rồi nói.

_Tiểu Lạc hay chúng ta rời khỏi nơi độc đoán này đi, chúng ta quay về Thế phủ, quay về cuộc sống vui vẻ như trước không bị ràng buộc bởi thị phi! Được không?
Thế Quân Thanh nghiêm túc nói.

_ Huynh nghỉ như thế là xong sao? Huynh không ngờ đến hậu quả của nó hả? Hoàng huynh sẽ tìm được bằng mọi giá lỡ như huynh ấy lấy mạng huynh thì sao? Bây giờ chắc huynh ấy đã gửi thư qua Tần Hy báo tin kèm theo lời đề nghị rồi, chạy không kịp nữa!
Chung Vô Mị rủ mắt xuống, cả khuôn mặt sớm đã mất đi huyết sắc.

_ Vậy ta đi cùng em!
Thế Quân Thanh che giấu gương mặt sụp đổ.

_ Huynh tưởng đang đi chơi sao? Huynh rời khỏi cung về Thế phủ đi!
Chung Vô Mị cau mày nói.

_ Nhưng mà...
Thế Quân Thanh tức giận đến đập tay mạnh xuống bàn.

_ Ai?
Chung Vô Mị nghe tiếng gõ cửa liền lên tiếng hỏi.

_ A! Là Hỷ Thước, Hỷ Thước đem cháo tuyết lê bách hợp đến cho ngài dùng bồi dưỡng sức khỏe!
Hỷ Thước khẩn trương mà nói.

_ Vào đi!
Chung Vô Mị gọi nàng.

_ Ta về phòng thu dọn đồ đạc đây!
Thế Quân Thanh quay người rời đi.

_ Vương gia! Vậy Hỷ Thước cũng ra ngoài đây!
Hỷ Thước hành lễ, cấp tốc đóng cửa.

Chung Vô Mị ngồi trong phòng trống, tâm trạng nặng nề, ánh mắt của y vô lực bi thương, thanh lệ hóa thành điểm điểm đau buồn đâm thẳng vào đáy lòng, tại sao hôn nhân của mình, mình lại không tự quyết định được chứ. Y đang suy nghĩ mong lung thì từ xa thỏ trắng mới ngủ dậy chui ra, miệng nhỏ ngậm lấy y phục y kéo kéo.

_ Nghịch ngợm!
Chung Vô Mị bế nó lên chạm vào tai nhỏ nói.

_ Muốn ăn kẹo đường không?

Chung Vô Mị đem trong tay áo ra một túi kẹo nhỏ, lấy ra một cục đặt trên bàn.
Thỏ trắng lắc lắc đôi tai rồi nhảy lại liếm kẹo.

_ Tiểu Bạch Ngọc! Ngươi có muốn đi Tần Hy với chủ nhân ngươi không? Nếu không muốn ta thả ngươi về rừng nha?
Chung Vô Mị vừa nói vừa ăn cháo.

_ Ngươi nếu như muốn đi theo ta vậy cuộn tròn mình lại đi!
Chung Vô Mị ăn nữa chén thì buông muỗng xuống đẩy chén sang một bên, hỏi ý thỏ trắng. Y chờ đợi nó một lúc lâu cuối cùng nó cũng chịu cuộn mình. Thế là muốn đi với ta rồi.

_ Cho ngươi thêm một cục kẹo đường này! Ăn nhiều sẽ mập ta không ôm nổi đâu đó! Ở đây canh phòng cho ta nha, ta nghỉ một lát!
Chung Vô Mị lấy tay xoa xoa huyệt trên đầu, y lại nhức đầu rồi.

***

Sáng hôm sau ai cũng chuẩn bị xong đồ của mình,Chung Tử Vân từ biệt Chung Vô Mị quay về phái Thiên Dật trước. Chung Vô Mị giờ này rồi còn có tâm trạng ngồi trong phòng uống trà Phổ Nhĩ Vân Nam, tay ôm thỏ trắng vuốt ve thưởng thức trà. Tô công công theo lệnh của Chung Thế Ly đến nói vài lời với y.

_ Vương gia! Lão nô vào trong được không?
Tô công công gõ cửa cửa hỏi.

_ Vào đi! Tô công công hôm nay rảnh rỗi không ở bên hoàng huynh mà chạy đến chỗ ta sao?
Chung Vô Mị ngừng uống trà, ba tay đỡ lấy dưới chung trà, ngón tay cái di chuyển vài vòng xung quanh chung.

_ Vương gia! Lão nô đến là theo chỉ định của hoàng thượng, đem món đồ này cùng lời nói chuyển cho ngài!
Tô công công lấy trong vạt áo một hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật đặt trên bàn.

_ Thứ gì trong đó? Thuốc độc sao?
Chung Vô Mị thuận miệng hỏi.

_ Vương gia thật khéo đùa, bên trong có 3 viên thuốc được bào chế từ nghệ tây, phòng ngài không làm chủ được mà hoài thai! Thần đã nói xong, vương gia đi đường bình an!
Tô công công hành lễ với y lần cuối cùng.

" Hoàng huynh rốt cuộc đang có ý đồ gì đây, hoàng đệ huynh chưa từng gặp người đó sao lại ái mộ mà hoài thai được chứ? " Chung Vô Mị nhận lấy nó, nghi hoặc suy nghĩ.

_Vương gia chúng ta đi thôi!

_ Một chút nữa được không? Ta đi đến chỗ thờ cúng phụ hoàng mẫu phi!
Chung Vô Mị giao thỏ trắng qua tay nàng, Hỷ Thước sợ trễ thời gian nếu đi giữa đường trời tối không có khách điếm thì phải ngoài đường đấy vương gia.

_ Vương gia lỡ như đến Tần Hy quốc trễ thì sao?
Hỷ Thước theo sát phía sau.

_ Ta nhìn vào trong thôi, nhìn xong sẽ đi ngay!
Chung Vô Mị đứng trước hoàng gia từ đường nhìn vào, tiếng quỳ gối trước mặt Hỷ Thước vang lên. Hai chân y quỳ dưới đất, một lúc sau không nhanh không chậm Hỷ Thước đưa tay dìu Chung Vô Mị lên.

_ Vương gia đi thôi, ngài còn luyến tiếc nữa sẽ trễ đấy!

Chung Vô Mị lên cổ xe ngựa, Hỷ Thước ngồi đối diện y để tiện hầu hạ, Trương Tắc bên ngoài đánh ngựa. Đi Tần Hy quốc chỉ đúng ba người, người hầu thêm nữa cũng không có. Chung Vô Mị chợt nhớ ra gì đó liền hỏi Hỷ Thước.

_ Hỷ Thước, Quân Thanh huynh ấy đi rồi sao?

_ Vương gia, Thế công tử sáng sớm người chưa dậy đã rời đi rồi ạ!

_Ừm! Bỏ nó vô lồng đi, một lát đường sốc sẽ nhảy mất!

Chung Vô Mị vén màn cửa xe ngựa lên nhìn Thịnh Kinh quốc một lần cuối, rồi nói với nàng.

_ Vâng!

***
『 Chuyển cảnh, Tần Hy quốc 』

_ Ca! Ngày mai Uyên Chính Vương của Thịnh Kinh quốc sẽ đến đây! Huynh thật sự muốn lấy hắn làm vương phi sao?
Đường Ly hỏi.

_ Lương thực và thuốc cứu tế đã chuyển đi rồi, nếu không chấp thuận, không phải bên ta lỗ sao?
Long Phi Dạ giọng nói không lo sợ về Chung Vô Mị, tay cầm quyển sách tre cổ chăm chú đọc.

_ Ca à! Lỡ hắn ta có phải trung gian giữa Thịnh Kinh và Tần Hy không vậy, còn nữa lỡ như hắn lợi dụng huynh thì sao? Người khác đại hỉ chỉ lấy với nữ tử, ai lại đi lấy nam tử làm Tần vương phi bao giờ?
Đ

ường Ly không tán thành.

_ Ân! Không ra thể thống hoàng đế! Đệ về cung đi, về lo cho hoàng hậu của mình!
Đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một mạt tơ máu.

_ Về thì về, Đường Ly chỉ muốn tốt cho huynh sau này thôi! Ca, hay huynh cũng lấy Minh Hương tỷ tỷ nha!

_ Muốn tự đi hay Tây Phong tiễn đệ?

_ À ca không cần đâu bên ngoài có xe ngựa đệ tự đi được mà!
Đường Ly sợ phải nhìn vào ánh mắt muốn ăn người kia của Long Phi Dạ, bước ra ngoài.

***
『 Chuyển cảnh tiếp nha 』


_Vương gia ngài thấy chưa, lúc sáng ngài lên xe ngựa trễ như vậy, trời đã tối rồi chỗ này lại hoang vắng như vậy làm sao kiếm được khách điếm cho ngài nghỉ ngơi đây!
Hỷ Thước nàng tiểu cô nương nên cười chứ không phải nhăn nhó cả gương mặt đâu nha.

_ Vậy đêm nay nghỉ ngơi ở đây cũng không tệ!
Chung Vô Mị lên tiếng nỡ nụ cười.

_ Vương gia! Chúng ta đem nay sẽ không được ngủ rồi!
Trương Tắc bên ngoài nói vào, kiếm hắn giữ hộ y liền thảy vào trong.

_ Bên ngoài bị làm sao? Thích khách đến lấy mạng ta?
Chung Vô Mị vô tư như không có gì, nhặt thanh kiếm lên rút kiếm ra khỏi vỏ.

_ Vâng! Xe ngựa bị thích khách bao vây rồi! Vương gia ngài ngồi trên xe ngựa đi, để Trương Tắc giải quyết bọn chó chết chán sống thích đi ngán chân người khác.
Trương Tắc hỏi y.

_ Giết bọn chúng đừng bị máu vấy bẩn lên người, ta không chịu được mùi tanh!
Chung Vô Mị không để tâm đến bọn người bên ngoài, thứ y quan tâm là ai phái họ đến ám sát mình.

_ Vương...gia!
Hỷ Thước sợ đến rung rẩy hết người.

_ Sợ? Không sao, ở sát bên ta sẽ an toàn thôi, không tin Trương Tắc sẽ xử lý sạch sẽ bọn chúng sao?
Chung Vô Mị bây giờ nghe thấy tiếng đao kiếm bên ngoài càng một lớn lại phải để mắt đến Hỷ Thước cô nương yếu mềm này, trấn an.

Chung Vô Mị phát hiện ra tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến gần, tay y kéo Hỷ Thước ra sau cho mình ra trước, kiếm cũng thủ sẵn bên cạnh. Người nọ bên ngoài vén rèm lên xém chút nữa đã không toàn thây, may mà Chung Vô Mị phản ứng kịp nên hướng kiếm lệch đi.

_________________________________________

" Tui viết xong phần hôm nay sáng giờ rồi nhưng mà đợi đến giao thừa mới đăng luôn á mà 😅, mấy nàng năm mới vui vẻ nha😘, Tần vương điện hạ xuất hiện rồi mà hơi ngắn he, chương sau sẽ gặp tiếp mà đừng lo🤧, nếu viết xong sớm thì thứ 4 tui đăng lên tiếp tục nha!🥰 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net