Phần 9 : Tân Lang Đâu Rồi? Vương Phi Không Vui Đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Vương gia nhà chúng ta là tuyệt sắc nhất, đến nữ nhân xinh đẹp khác còn phải ghen tị!
Hỷ Thước cười cười nói.

_ Được rồi cô nương càng ngày càng dẻo miệng! Khụ...khụ...!
Chung Vô Mị vừa cười nói với Hỷ Thước xong liền ho khan một búng máu trên tay, y nghĩ cơ thể này trụ được 1 năm là cùng, sống nhiêu đó cũng làm y mãn nguyện rồi.

_ Vương gia! Ngài không sao chứ?
Hỷ Thước hốt hoảng vội lấy khăn tay lau chùi sạch sẽ máu dính trên bàn tay y cẩn thận tránh vấy bẩn lên y phục.

" Quân Thanh không ở đây lãi nhãi kêu mình uống thuốc...cũng không ai nấu thuốc cho mình mỗi ngày như trước...thời gian cũng sẽ rút mòn cơ thể này thôi! Chết rồi thì...cũng tốt! " Chung Vô Mị suy nghĩ lung tung, y hơi nghẹn lại ở cổ họng.

_ Vương gia ngài nhìn Hỷ Thước đi, sao ngài cứ như người vô hồn vậy, đừng làm Hỷ Thước sợ mà!
Hỷ Thước lo lắng nói.

_ Cô nương không phải lúc nãy còn rất vui vẻ sao? Sao lại nhìn giống sắp khóc rồi? Ta không sao, bệnh vặt thôi sau khi hôn lễ kết thúc ta sẽ uống thuốc ngay, uống rồi sẽ không sao nữa, nào cô nương mau đội phụng quan lên cho ta đi!
Chung Vô Mị trầm mặc xuống chầm chậm mà nói.

_ Thật sự không mời thái y ạ?
Hỷ Thước rủ mắt hỏi y.

_ Thật đấy, không sao thiệt mà, ta có bao giờ gạt cô nương, mau mau đội phụng quan lên đi còn phải phủ khăn che mặt nữa, đưa ta ra ngoài cổng kinh thành, chắc kiệu hoa đi đón người cũng đến rồi!
Chung Vô Mị trước tiên là ngây người, sau đó đáy lòng mềm xuống với cô nương ngây thơ, cười nói.

_ Vậy...sau khi hoàn thành hôn lễ để Hỷ Thước đi bóc thuốc cho ngài nha!
Hỷ Thước cầm phụng quan nặng nề chỉnh ngay ngắn lên đầu y, rồi tiếp đến là phủ khăn che lại.

_ Ừm!
Chung Vô Mị nhẹ gật đầu, y biết dù cho uống bao nhiêu thang thuốc cũng không chữa trị hết.

_ Vương gia cẩn thận bậc dưới chân nha!
Hỷ Thước kẻ đỡ tay trái dìu y ra bên ngoài.

__

_ Vương phi chuẩn bị xong rồi sao?
Một vị ma ma đứng ngay kiệu hoa hỏi.

_ Ừm! Ma ma đến đưa ta đi đến Tần vương phủ phải không? Tần vương không đích thân đi? Không muốn thành thân sao?

Chung Vô Mị đôi mắt mờ nhạt nhìn qua tấm khăn che mỏng manh kia.

_ Ây dô! Vương phi đừng hiểu lầm, vương gia sai người đến đón ngài, còn ngài ấy đang bận một số công việc sẽ nhanh sớm thôi, nào còn không lên sẽ trễ giờ lành mất!
Ma ma cười trừ nói.

_ Ừm! Hỷ Thước lên ngựa đi chung với Trương Tắc đi, lội bộ cô nương sẽ mệt đấy!
Chung Vô Mị trả lời ma ma xong thì bước vào kiệu hoa, dặn dò Hỷ Thước rồi buông màn.

_ Khởi kiệu!
Ma ma hô to.

Kiệu hoa bắt đầu được nhất lên đi về hướng Tần vương phủ, hai bên đường điều đông tấp nập người đứng xem vui, muốn nhìn xong Uyên Chính Vương sắp trở thành Tần vương phi sẽ có bộ dạng như thế nào, hoàn mỹ hay không?

__

_ Điện hạ, giờ lành gần đến rồi ngài còn chưa thay y phục?
Tây Phong tìm Long Phi Dạ khắp nơi, gặp liền hỏi ngay.

Long Phi Dạ đôi ngươi mong lung nhìn về một hướng, chưa mở miệng trả lời người sau lưng, trên mái ngói biệt phủ liền nghe thấy tiếng động trên đó, hắn một mạch phóng người bay lên đuổi theo nữ hắc y nhân, bỏ lại Tây Phong trong phòng.

_ Điện hạ!

Người chạy người đuổi trên nóc nhà này sang nhà khác không ngừng một nhịp, Long Phi Dạ theo sát sau lưng đem trong người ra một thanh kiếm. Đuổi theo một lúc lâu, nữ hắc y chạy vào rừng, Long Phi Dạ trên tay phóng kiểm ra bay thẳng chặng đường người kia lại.

Nữ hắc y dừng một chỗ khoảng trống né người qua lại tránh kiếm. Long Phi Dạ thu kiếm về mình, tự tay quyết đấu với người kia. Võ công có như thế nào thì cũng không nhanh bằng Long Phi Dạ, không cẩn thận đã bị hắn đả thương ở tay rách đi y phục. Một cú Long Phi Dạ đá văng ra xa, nằm trên đất. Hắn muốn tiến lại gần vạch trần khuôn mặt sau lớp vải đen kia, một cây kim châm nhỏ bay thẳng tới trước mắt lực không hề nhẹ. Long Phi Dạ né ra sau ánh mắt sát khí nhìn nam hắc y còn lại, một tay dìu người kia đứng lên.

_ Dụ ta tới đây có mục đích gì?
Long Phi Dạ nghi vấn.

_ Ta muốn kết giao với Tần vương!
Nam hắc y tên Cố Thất Thiếu thẳng thắn trả lời.

_ Đừng nhiều lời, mau giao cô ta cho ta!
Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

_ Xì! Nếu như Tần vương võ công cao cường thì để ta mở mang tầm mắt!

Một người cầm kiếm xong lên, một người cầm tiêu ngọc thổi một khúc kì lạ dẫn dụ một đám muỗi độc bay đến xung quanh Long Phi Dạ tấn công hắn. Tiếng kiếm đánh trong gió, tiếng tiêu vang hai thứ đều một nhanh hơn. Long Phi Dạ so với đám muỗi bẩn thiểu đó thì bị thất thủ một chút. Một con muỗi cắn nhẹ lên cổ Long Phi Dạ, hắn dùng tay chạm lên vết thương đang nhỏ máu, đầu óc dần dần mất đi ý thức.

Thấy tinh thần của Long Phi Dạ gần bất ổn thì cơ hội của Cố Thất Thiếu lộ ra, hắn từ đâu trong cây tiêu ngọc bay thẳng ra thêm một cây kim châm tẩm độc, bay xuyên qua ngực hắn. Long Phi Dạ lùi về sau vài bước, chỉa mũi kiếm xuống đất trụ mình lại. Nhân lúc y không để ý liền dẫn người đi về hướng dược quỷ cốc. Long Phi Dạ định đuổi theo thì ôm ngực phung ra búng máu độc màu đỏ đậm.

Lúc sau tinh thần dần dần ổn định lại, Long Phi Dạ dùng sức còn lại quay về, trên đường về cũng không yên ổn, lại thêm một đám thích khách chắn ngang đường kiềm chân y lại.

Đám người Cũ Trạch, Cố Thất Thiếu là do nhị hoàng tử Bắc Lệ phái qua Tần Hy quốc tìm cơ hội giết chết Tần vương, cơ hội đánh giết Tần Hy. Còn đám người thích khách này là do Bách Lý Minh Hương mua chuộc phái đến, không có ý định hại Long Phi Dạ mà chỉ kìm chân người lại không cho về Tần vương phủ làm lễ bái đường phu thê với Chung Vô Mị mà thôi.

__

Cố Thất Thiếu đưa Vũ Trạch đến một nơi gần dược quỷ cốc, định là lấy thuốc bôi vết thương ngoài da ra bôi cho cô thì Vũ Trạch lên tiếng nói.

_ Thất Thiếu gần bờ sông hình như có cái gì đó?

_ Hả?
Cố Thất Thiếu bước lại gần xem xét, là một nam nhân hắn ngồi xuống lật người bất tỉnh kia lại.

_ Thất Thiếu là một nam nhân! Hắn ta còn chút hơi thở có nên cứu hắn hay không?
Vũ Trạch đưa tay lên mũi xem thử người còn sống hay đã chết.

_ Cứu đi! Vũ Trạch, muội quay về Vạn Diễm Các chữa trị vết thương trước đi, đem theo dược ta đưa muội sử dụng vài lần sẽ hết ngay.
Cố Thất Thiếu vừa nói vừa đỡ Thế Quân Thanh đang ngất xỉu, cả người ướt sũng lên, một tay choàng qua cổ mình, tay kia ôm eo hắn.

_ Thất Thiếu, trước nay huynh không như vậy, sao gặp người lạ mặt còn chưa biết tên này đã cứu hắn rồi?
Vũ Trạch nghi hoặc hỏi.

_ Muội trở nên nhiều lời khi nào vậy? Còn không mau quay về đi nhớ thay y phục khác, muốn bị người khác nghi ngờ?

Cố Thất Thiếu vừa nói vừa đỡ người kia đi.

_ Vũ Trạch đi ngay!

Cố Thất Thiếu đưa người về dược quỷ cốc, hai cô nương ngồi trên ghé đá đợi chủ nhân về.

_ Thất Thiếu, không phải đi ám sát Tần vương sao? Sao khi về còn đem theo người lạ mặt nào khác về dược quỷ cốc rồi?
Thù Du cô nương đứng lên chỉ tay hỏi.

_ Đúng vậy Thất Thiếu sao lại muốn cứu hắn? À còn nữa đây là thư do thái tử ở Bắc Lệ gửi đến cho huynh!
Bạch Tô nói tiếp lời Thù Du, đem trong đai lưng ra một lá thư.

_ Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Thất Thiếu huynh lại mang về một mối nợ phong lưu nha!
Thù Du cười nói.

_ Hai người sao nói giống với Vũ Trạch quá vậy? Đưa thư đây một lát ta đọc, hai người chia ra cộng việc để làm đi, y phục mới hai bộ, 1 châu nước ấm, dược thoa vết thương ngoài da. Được rồi nếu cần gì thêm sẽ gọi hai người!
Cố Thất Thiếu nói xong liền đưa Thế Quân Thanh vào phòng mình, đặt người đang hôn mê xuống giường nằm.

" Cốc cốc cốc "

_ Thất Thiếu, hai bộ y phục sạch sẽ còn có dược mà huynh căn dặn!
Thù Du đưa đồ cho Cố Thất Thiếu.

_ Thất Thiếu, nước ấm!
Bạch Tô đặt châu nước trên ghé gần cạnh giường.

_ Được rồi hai muội ra ngoài đi, chuyện còn lại để ta làm!
Cố Thất Thiếu đẩy hai người ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại bước đến bên giường ngồi xuống cởi y phục dơ của người kia ra, chu đáo vắt khăn ướt lau sơ người Thế Quân Thanh, cẩn trọng từng chút một bôi thuốc cho hắn. Xong xuôi thì cầm bộ y phục sạch đi ra sau bức bình phong thay.

Cố Thất Thiếu mở phong thư ra xem, xem xong lại đem đốt đi, ngồi xuống bên cạnh giường thay cho Thế Quân Thanh một bộ y phục mới, trên y phục cũ còn rơi xuống đất một lá bùa bình an, hắn nhặt lên xem rồi đặt trên bàn đem y phục dơ ra ngoài.

__

『Tần vương phủ 』

Người qua đường xem náo nhiệt, người nào cũng nói vài câu.

" Tới rồi, tới rồi! "

" Tân nương tới rồi kìa! "

"Cuối cùng cũng tới rồi! "

" Kiệu hoa đúng là vô cùng lộng lẫy! "

Kiệu hoa từ từ hạ xuống, Chung Vô Mị ngồi trên kiệu hoa đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy tân lang ra đón mình liền không thoải mái " tính cho Chung Vô Mị ta đợi đến khi nào? Còn muốn thành thân nữa không? "

_ Vương gia đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy ai ra hết, tình huống gì đây?
Hỷ Thước bước xuống ngựa của Trương Tắc nói nhỏ vào trong kiệu hoa.

_ Nếu không ai ra thì ta tự vào, cũng không mất mát gì!
Chung Vô Mị nhẹ nhàng đáp lại.

" Làm sao vậy sao không thấy Tần vương ra đón Tần vương phi " người bên đường nói.

" Đúng đó, hay cuộc hôn nhân này là do ép buộc? " người bên đường kia đáp lại.

Tiếng xì xào ngày một càng nhiều Chung Vô Mị ngồi trong kiệu hoa nghe đến đầu óc phát tung ra rồi. Y tự mình bước xuống kiệu hoa hùng hổ đi vào cửa chính Tần vương phủ không chút kiêng kị hay ngại ngùng khi không có tân lang ở đó. Hỷ Thước đi theo sau lưng y một bước không rời.

_ Vương phi không thể được, vương phi!
Ma ma muốn ngăn lại nhưng không được.

_ Tham kiến mẫu phi, mẫu phi nếu không có tân lang ở đây, tự một mình nhi thần cũng có thể bước xuống kiệu hoa, tự bái đường, tự mình đi vào hỷ phòng chờ lang quân về cũng được!
Chung Vô Mị hành lễ với Nghi thái phi, lời nói thẳng thắn có chút thanh nhăt nói.

_ Người đâu đưa Tần vương phi đi đến chỗ bái đường rồi đưa về phòng hỷ chờ đi!
Nghi thái phi cười trừ, đầy sự ghét bỏ trong đôi mắt hiện rõ ra bên ngoài.

_ Tạ mẫu phi!
Chung Vô Mị được ma ma và Hỷ Thước đưa đi.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net