[Thời] #10: Người Xưa Chuyện Cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác phẩm: Người Xưa Chuyện Cũ

Tác giả: P.I.N.K ( hongdiep_HXB )

Thể loại: cổ đại, ngược luyến, cung đình, one-shot, SE

Tình trạng: Hoàn thành

Reviewer: Thời hinching

__________________________________________

Sau khi topic review hồi sinh mình thật sự đúng là có duyên với mấy bé tác phẩm đến từ quá khứ.

*Nội dung truyện:

Danh môn thế gia ở Đại Sở đứng đầu là Gia tộc Lưu thị. Dòng chính Lưu thị đời này sinh được duy nhất một nữ nhi, đặt tên Ngọc Diệm. Ngọc Diệm này vừa hay lại là một kỳ nữ, đòi tài có tài, đòi sắc có sắc.

Nhưng cho dù tài giỏi cỡ nào thì cũng chỉ là con người, không thể thoát khỏi được định đoạt của ông trời, lại càng không tránh được bốn chữ "hồng nhan bạc mệnh".

Giả như nàng chưa từng gặp được hắn. Giả như nàng chưa từng trao cho hắn tấm chân tình này. Có lẽ, cuộc đời nàng đã khác. Nhưng mà thế gian này quả thật không tồn tại cái 'giả như' ấy, lại càng không có cái 'có lẽ' kia.

Nàng gặp Sở Tư Thành để rồi nhất kiến chung tình, để rồi sai càng thêm sai. Vì một Sở Tư Thành mà từ chối tình cảm của đại tướng quân Dương Lâm, hảo bằng hữu đã vượt vạn dặm biên quan đến cầu hôn nàng. Vì một Sở Tư Thành mà hy sinh thanh xuân, mà đồng ý trở thành quân cờ trên bàn cờ đế nghiệp. Vì một Sở Tư Thành mà vùi mình vào cái lồng vàng hoa lệ mà người đời gọi là 'hoàng cung'. Lại vì Sở Tư Thành mà cắn răng chịu đựng. Cuối cùng đổi lại chỉ là một cái liếc nhìn lạnh băng.

Sở Tư Thành ngày ngày mê đắm một nữ nô mang tên Mộc Hương. Vì nàng ta mà trở thành tên "hôn quân điên tình". Vì nàng ta mà trắng đen không nhận, thiện ác bất phân. Vì nàng ta mà khiến cho một nữ nhân tâm tàn ngọc nát.

Đến cuối cùng khi hắn tỉnh mộng, nhận ra bản thân đã đánh mất thứ quý giá nhất. Nhưng mà liệu chính hắn có rõ là trong giấc mộng kia, người hắn thật sự yêu là ai?

Cái duy nhất còn lại chỉ còn lại một lời nói: "Kiếp sau ta sẽ lại cùng nàng luân hồi, không cần là Hoàng thượng có cả giang sơn. Ta làm một gã nông , nàng sẽ là nương tử. Không màng đến tranh đoạt vương vị, chỉ cầu yên ấm cùng nàng nói chuyện thế gian."

*Đánh giá cá nhân:

Bản thân mình có cảm tình với mấy truyện cổ đại ngắn mà lại là Sad-Ending. Mình lại càng có cảm tình với mấy truyện mà ngược nam. Chỉ cầ ngược chút xíu thôi là mình đã thấy vui kinh khủng rồi.

Nhưng đương nhiên là bài review này sẽ không đề cập đến sở thích của mình.

Đầu tiên, Người Xưa Chuyện Cũ là một tác phẩm sử dụng hai ngôi kể tiếp nối nhau. Ngôi kể thứ nhất sử dụng ở đầu truyện. Là lời kể của nữ chính khi bản thân bị nhốt trong lãnh cung, vừa hồi tưởng vừa suy ngẫm vừa thể hiện hận ý tràn lan của mình với nam chính. Ngôi kể thứ ba được sử dụng ngay sau đó để tiếp nối về kết cục của những người còn lại sau khi nữ chính đã "hương tiêu ngọc vẫn".

Hai ngôi kể được sử dụng tốt, tự nhiên dẫn dắt không hề gây cảm giác dượng ép cho người đọc. Văn phong nhẹ nhàng, tự nhiên, hợp với bối cảnh lịch sử. Đến cả chuyển cảnh từ trong Chương Dương điện đến hiện trường thảm sát Tây Môn trong hồi ức của nữ phụ cũng không hề bị vấp.

Về các nhân vật, nữ chính trong truyện không thể nghi ngờ đã được khắc họa rất rõ ràng qua đoạn tự thoại ở lãnh cung. Ngọc Diệm là nữ nhân nhưng tính tình lại kiêu ngạo. Cái kiêu ngạo ấy là sinh ra bởi chính bản thân nàng nhưng mà chính cái kiêu ngạo ấy lại sinh ra thanh cao. Tại sao lại nói vậy? Bởi vì nàng yêu nhưng lại không vì yêu mà hèn mọn nên khi mà hoàng đế tưởng nàng là Mộc Hương nàng đã đẩy hắn ra thậm chí hét lên. Cũng bởi vì thế mà cuối cùng nàng chọn tự sát.

Nam chính, ừm... trước hết là rất hợp với bốn chữ "HÔN QUÂN ĐIÊN TÌNH" của tác giả đặt cho. Sở Tư Thành đúng là hôn quân, không những là hôn quân mà còn hồ đồ. Không sai chút nào! Đường đường là vua một nước mà lại sa vào tình cảm với một nữ nhân đến nỗi mà phải trái không phân biệt được. Cứ cho là Sở Tư Thành cố ý hồ đồ đi. Nhưng mà để nữ nhân dắt mũi như thế thì chết cũng không oan.

Nếu như nghĩ kỹ một chút. Có lẽ Sở Tư Thành chưa chắc đã chán ghét Ngọc Diệm thật sự đâu. Nói là chán ghét thì chi bằng sửa thành cố gắng trốn tránh đi. Từ đầu đã nói đến Sở Tư Thành nhờ Lưu gia phò tá mà lên được hoàng vị mà cái móc nối giữa Sở hoàng cùng Lưu gia chỉ có Ngọc Diệm. Nam nhân mà, đặc biệt là nam nhân cổ địa lại càng coi trọng cái gọi là tự trọng cho nên Ngọc Diệm chính là một lời nhắc nhở rằng hắn thật ra lên được hoàng vị là nhờ sự giúp đỡ của một nữ nhân. Vậy mới nói, vua chúa thời xưa e ngại ngoại thích cường quyền, mấy đại thần lúc trước có công phò tá vua luôn có khả năng bị hạ bệ cao nhất. Phạm Lãi nói: "Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh." cũng chẳng sai.

Aizz, lạc đề, lạc đề. Không để tâm mà lúc nào cũng rình mò như hổ đói, lỗi bé bằng mắt muỗi cũng đòi làm to lên chắc. Không yêu mà đến lúc thấy người ta như vậy lại quay ra đau lòng này kia? Nếu bảo là hối hận thì, chú à diễn sâu quá rồi! Không yêu mà trước lúc chết còn ta làm nông phu, nàng làm nương tử? Ngươi dám nói không yêu?

Dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán có cơ sở của reviewer. Tác giả đừng để tâm làm gì.

Nữ phụ Mộc Hương, vì ân oán diệt tộc từ thời trước mà tính đến thời này. Qua đó có thể thấy nữ phụ là một đứa trẻ tận hiếu, có trí nhớ tốt, tâm cơ cũng được chẳng qua lại hơi thừa tình cảm. Thương hại cho nữ chính thì thôi đi lại còn yêu cả nam chính. Nhưng mà nói chung mà mắt không tốt lắm. Có cơ hội đầu thai thì nhớ đi khám mắt đo kính nhé!

Nam phụ Dương cái gì gì đấy Lâm... Ờ thì là võ phu nhưng lại nặng tình với nữ chính. Có điều cảm giác không ấn tượng lắm, hơi mờ nhạt, không hiểu sao reviewer lại cảm thấy không có hảo cảm mấy.

Nối tiếp màn soi mói sẽ là những chi tiết reviewer thấy phi lý.

- Đầu tiên, tại sao trong lãnh cung lại có rượu cho nữ chính uống? Và tại sao lại có trường kỷ bằng gỗ quý cho nữ chính nằm? Lãnh cung này để nghỉ mát sao?

- Thứ hai, nữ chính tự sát đập chén vào tay. Nói thật là đập chén vào tay ấy, tay không làm chén vỡ được đâu, nói là đập vỡ chén rồi lấy mảnh sành cắt đứt mạch thì còn tin được. Còn nếu mà đập chén vào tay rồi vỡ thì một là chén đấy làm bằng vỏ trứng, hai là nữ chính có bàn tay của mấy nhân vật kiểu như siêu nhân hay là Hulk thì chén mới vỡ được.

- Thứ ba, vụ mà làm rơi chén trà vấy bẩn bộ hồng y của nam chính chọn cho nữ phụ. MẤY VẠN NGƯỜI cùng hoàng hậu quỳ trong đêm trước cung hoàng quý phi nhận tội. Thanh thế quá lớn rồi!!! Ta khuyên Ngọc Diệm này, bà cần quái gì phải quỳ nữa? Dùng mấy vạn người đấy đảo chính giết vua đi cho rồi, cấm vệ trong cung không đủ người ngăn đâu! Mấy vạn cung nữ thái giám, What?! Cả hoàng chung nếu mà nói đến chung nhân bên cạnh hoàng đế, thái hậu, phi tần, rồi cung nhân làm việc nặng, làm ở thiện phòng, các phòng điều khiển may mặc, lương bổng, ngân khố này kia... Giỏi lắm thì được một vạn người đấy là còn chưa nói đến cung nữ khoảng tuổi nhất địn được ra cung kết hôn sinh sống. Mấy vạn người? Nhiều người như vậy lấy đâu ra? Cung phi khác không cần hầu hạ à? Thái hậu không cần hầu hạ à? Hoàng đế không cần hầu hạ à?

- Cuối cùng, Thái hậu bị mưu hại. Xin đính chính một chút là theo quan niệm thời xưa ở các nước như Trung Quốc, Tây Tạng, Ấn Độ thì thủy ngân giúp gia tăng tuổi thọ, trị lành phần xương bị gãy và duy trì sức khỏe tốt. Thậm chí còn dùng thủy ngân chế ra 'tiên đan' để trường sinh bất lão.

Trên đây là cảm nhận của mình về câu chuyện của bạn và sau đây sẽ là nhận xét giản lược, tóm tắt:

- Văn phong tốt, nhẹ nhàng tự nhiên, mạch lạc, không gượng gạo. Tuy nhiên cần chú ý sử dụng từ ngữ cho phù hợp, tránh dùng từ "hảo".

- Nam - nữ chính được khắc họa khá rõ nét về tính cách cũng như nội tâm. Tuy nhiên tình cảm của nam chính với nữ chính có phần bộc phát và đường đột.

- Còn có một số lỗ hổng kể trên.

Tổng kết lại thì nếu như bạn yêu thích những câu truyện tình sử nhuộm lệ hay là có yêu thích tình tiết ngược nữ ngược nam như reviewer thì đây sẽ là một đề cử không tồi chút nào.

Câu nói truyên truyền (gây ấn tượng mạnh với reviewer): "Kiếp sau ta sẽ lại cùng nàng luân hồi, không cần là Hoàng thượng có cả giang sơn. Ta làm một gã nông, nàng sẽ là nương tử. Không màng đến tranh đoạt vương vị, chỉ cầu yên ấm cùng nàng nói chuyện thế gian."

_________________________________________


Trên đây chỉ là những phần cảm nhận riêng của bản thân mình cho nên nếu bạn muốn 'kêu oan' cho đứa con của mình thì có thể nhắn tin vào acc wattpad của mình hoặc inbox facebook của mình.

Cuối cùng làm cảm ơn tác giả đã tin tưởng đặt review của Đa Sắc Hội. Chúc cho tác giả sẽ có nhiều tác phẩm mới hay hơn, được nhiều đón nhận hơn của các độc giả trên wattpad. Và hẹn một ngày đẹp trời nào đó chúng ta lại gặp nhau ở Đa Sắc Hội này.

Đừng quên bỏ ra chút thời gian để vote bài và follow coi như là khích lệ cho hội cũng như reviewer nhé!

P/s: Đây là bài review lâu nhất từng làm(theo cảm nhận của Thời) và là bài review được xóa đi viết lại phần tóm tắt nội dung nhiều nhất. Và đồng thời cũng là dài nhất mà Thời từng viết (1930 từ). Lâu rồi mới có cảm giác tâm huyết như này.QAQ


#Thời

#31/07/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net