[Thời] #67: Cánh chim chiều ngày đông năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện: Cánh Chim Chiều Ngày Đông Năm ấy

Tác giả: Lương Khả LgKha214

Thể loại: tình cảm gia đình, bối cảnh vùng quê nông thôn thời chiến tranh

Tình trạng: 10 chương (đã hoàn thành)

Reviewer: Thời  im-hinching

_______________________________________

Đầu tiên là lời chào nhỏ và đôi lời xin lỗi bởi bài review gửi đến muộn màng....

*Nội dung truyện:

Để tôi kể bạn nghe, một câu chuyện tình cảm gia đình,

Chị hai Hoàng Lan dịu dàng săn sóc,lo nghĩ chăm sóc cho đàn em thơ thiếu tình cha mẹ...

Chị ba Mẫn trầm tính mà không hề lạnh lùng...

Cặp song sinh Tũn và Tý trái ngược,

Tũn ham chơi nhưng cũng biết lo nghĩ ...

Tý lại nhanh nhảu một chút, chanh chua một chút...

Bé Út ngây ngô...

Sống trong chiến tranh hoạn lạc, giữa mưa bom bão đạn trên mảnh đất quê hương, trong cuộc sống thiếu thốn, nhưng vẫn yêu thương nhau, bảo bọc nhau...

*Đánh giá cá nhân:

Ấn tượng đầu tiên về truyện là cảnh mà mẹ của năm chị em lên đường vào nam cùng cảnh năm chị em quyến luyến chia tay mẹ. Nói thật thì mình thấy ấn tượng đầu này xây dựng không tồi chút nào.

Thứ nhất, đây là một cảnh rất kinh điển trong thời kháng chiến cứu nước của Việt Nam mình, bản thân nó đã rất giàu hình tượng và giàu cảm xúc rồi. Thứ hai, giọng văn của bạn, có thể nói là truyền cảm. Cái lúc mà mình đọc đoạn chia tay, cái cảm giác như là nhìn thấy được cả giọt nước mắt bỏng rát của cái Tý, nghe được cái tiếng gào khóc ầm trời của con bé, thấy được cảnh Tũn cố sức kéo nó lại như thế nào. Tất cả như hiển hiện trước mắt.

Rồi cả cái cảnh mà cả gánh rau rơi xuống ao, cái nỗi xót xa muốn biết được cái mặt của con chữ của Tũn, rồi thì chị Hoàng Lan thiên vị Tũn như thế nào, cái tính chanh chua đanh đá của cái tý, thân hình của mẫn trong cái áo nâu sờn cong người vạch chữ o tròn như quả trứng xuống sân nhà, và cả cô tiểu thư nhà quan huyện.

Có thể nói là những gì bạn làm được trong hai chương đầu khá tốt, giọng văn chậm rãi mạch lạc nhẹ nhàng vẽ lên những nét về cuộc sống nơi vùng quê nông thôn lam lũ nghèo khó của bốn chị em.

Mọi thứ vốn rất tốt cho đến khi mình đọc được dòng: "Gia đình Hoàng Lan không phải là nghèo nhất thôn, lão Hạc cuối thôn còn nghèo túng hơn nhiều.". Vốn dĩ đọc cái cảnh mà năm chị em tiễn mẹ vào nam, mình cứ nghĩ là chuyện lấy bối cảnh vùng quê bắc bộ thời Việt Nam kháng Mỹ, rồi đến cái đoạn mà bom rơi ở khu sơ tán càng làm mình chắc chắn. Nhưng mà ai ngờ cuối cùng lại có cái chi tiết này.

Truyện ngắn "Lão Hạc" được nhà văn Nam Cao viết vào năm 1943, đây là thời kỳ trước cách mạng tháng tám, là thời Pháp thuộc đoạn đấy hình như còn có cả Nhật nhảy vào nữa. Cái nữa là Nam Cao là người Ninh Bình và Ninh Bình thuộc miền Bắc mà chính bạn cũng xây dựng là cảnh mẹ mấy đứa vào Nam làm quân y cơ mà!!! Tại sao lại lấy ngôi xưng hô là chị hai, chị ba vậy trời???! Ông mình thời ngày xưa cũng không bao giờ gọi vậy đâu chị cả hay chị hai gì đấy cũng gọi là chị rồi tên chị đó. Hay gọi con cả nhà ông này bà kia thì gọi là thằng/ cái + tên chứ. Gọi chị hai, chị ba gì đó là của miền trong mà.

Bây giờ nói Lão Hạc không phải cameo trong truyện của bạn thì thời gian nó vẫn vô lý. Trong truyện bạn có cái Phương, cha nó là quan huyện và quan huyện là tồn tại cái thời thực dân nửa phong kiến. Thời đó Pháp chọn chính sách lấy người Việt để trị người Việt, dùng quan địa phương là người Việt, còn cấp trung ương thì là nghe người Pháp. Thêm nữa là lúc đó cái làm khổ người nhất là thuế, bom là diễn viên xuất hiện ở thời kỳ sau rồi, cái đoạn chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954 đó. Thời kháng chiến chống Mỹ, Miền Bắc hoàn toàn độc lập và có chính quyền riêng rồi nhé, ở cấp địa phương là xã trưởng, thôn trưởng chứ không có quan huyện nào đâu. Quan huyện đi đời nhà ma từ đoạn thời gian thanh trừng địa chủ phong kiến rồi má.

Bây giờ lại thêm một giả thiết, cứ cho là lỗi logic không quan trọng đi thì nói thật là từ chương 3 trở đi truyện viết quá đuối. Khả năng là do viết lâu mỏi vai gáy gì đó. Nhưng mà truyện bạn đề tên trên watt là " Cánh chim chiều ngày đông năm ấy (chị hai)" mình cứ tưởng chị Hoàng Lan là nhân vật chính cơ. Ai ngờ là trong truyện này ngoại trừ cái Tý ra thì ai cũng nhạt nhòa, từ chị Hoàng Lan đến Mẫn, Tũn rồi cái Út nữa. À quên, thím Phương đột nhiên lật mình với pha phản diện bất ngờ nữa. Cô Phụng chị cái Phương, cậu Vũ rồi mẹ cậu Vũ mình cảm thấy những nhân vật người qua đường này như đũa tre chỉ dùng một lần vậy hoàn toàn không có sức nặng hay tính tạo hoàn cảnh nhưng không hiểu sao có hẳn một chương đề tên về câu nói của mẹ cậu Vũ.

Cái chi tiết mà Phương bất chợt thay đổi rồi đám hỏi cổ hủ của nhà cậu Vũ nó được xây dựng quá mất tự nhiên.

Mình đã mong chờ cái chương 10 bao nhiêu bởi mong cái tên nó có thể đập ngược lại mấy cái điểm trừ kia. Cuối cùng thì, buồn ở cái là thư mà bố gửi cho mấy đứa lại không ổn chút nào. Nó không có cái gọi là, ừm, tính cá nhân hóa ấy, đáng lý nó phải có khẩu ngữ mang tính vùng miền nhưng nó lại giống văn mẫu hơn nhiều.

À trong bức thư cuối của ông Võ còn có một câu này: "Mẫn và Tũn đều là tuýp người tình cảm, thường không nói suy nghĩ của mình ra ngoài.." Cái từ 'tuýp' này nếu mình không nhầm thì nó là từ trong từ 'type' của tiếng Anh giống như từ 'gu'=gout(trong tiếng Pháp). Người ta thường sẽ không dùng từ này trong hành văn ngày xưa đâu, đặc biệt là trong những văn bản mang đậm tính cá thế và sử dụng phong cách ngôn ngữ sinh hoạt như là thư.Có thể nói một cách thẳng thừng là khi bạn viết câu chuyện này, không hề đặt bản thân vào mỗi nhân vật.

Truyện chỉ có vỏn vẹn 10 chương thôi, bản thân nó thuộc vào thể loại truyện ngắn rồi mà truyện ngắn là thể loại văn học dựa vào tình tiết thắt nút đẩy lên cao trào để hấp dẫn độc giả. Mà trong truyện của bạn, chi tiết cao trào nhất chính là chi tiết bé Út đi lạc. Mình vốn dĩ mong rằng tình tiết sẽ phát triển đến như thế nào. Một đứa bé bình thường gặp tình huống đó sẽ làm gì? Nhưng Tý trong truyện, vốn là nhân vật được xây dựng tính cách rõ ràng nhất, với hình tượng một cô nàng chanh chua, nhanh nhảu, bản thân cô bé đó cho dù là lúc sợ hãi nhất thì cũng làm sao hoàn toàn ủy thác mọi lòng tin vào cái Phương mà bình thường nó không hề thiện cảm? Ít nhất thì lúc Phương quay lại phòng sau khi đưa cô Phụng đi thì cũng phải hỏi về Út chứ?

Kết truyện cũng vội vã và nhạt nhòa như diễn biến của những chương trước vậy. Nó không chỉ quá nhanh mà còn quá không tự nhiên. Lời văn thì không mấy tình cảm và có vẻ bạn không đặt tâm tư vào đó nhiều lắm.

Vì là câu chuyện này của bạn được đề là đã đoạt giải ở hai cuộc thi nên mình nghĩ là lúc đó bạn mới chỉ hoàn thành chương đầu hoặc đến chương thứ hai cho nên các chương tiếp theo chỉ được viết ra với tâm thế là cố để hoàn thành vì bạn không thể nào dừng câu chuyện một cách trọn vẹn ở chỗ nó nên dừng thôi. Trong nấu ăn, muối là một gia vị vô cùng quan trọng nhưng dù ít quá hay nhiều quá thì thực khách cũng không có cách nào cảm thấy ngon miệng được đâu.

Cuối cùng tổng kết nhận xét như sau:

- tuy lấy đề tài khá gần gũi nhưng chỉ được khai thác khá ổn ở lúc đâu, càng về sau thì càng hụt hơi, thiếu ý tưởng

- bối cảnh nông thôn được xây dựng và khai thác khá lệch lạc, không đúng với thời kỳ, bản sắc của vùng miền đặc trưng cũng không có

- nhân vật được khai thác khá yếu ớt, không mấy ấn tượng, trong truyện chỉ có tính cách của Tý là nổi bật nhất

- từ ngữ và phong cách ngôn ngữ tái hiện(thư của ông Vũ) cũng không được sử dụng tốt lắm

- kết thì mình không thấy ổn chút nào, dù kể cả phần diễn biến cũng thế, nhưng mà nói thật là nó khá qua loa

- và tên chương là không cần thiết nếu nó không thể nêu bật nội dung chương hay giới thiệu tình tiết đắt nhất trong chương

- cuối cùng trong 10 chương truyện chỉ có 2 chương đầu là ổn, văn phong có tình cảm, và sức dẫn dắt

__________________________________

Cảm ơn bạn vì đã tin tưởng đặt review ở Đa Sắc. Mong rằng trong tương lai bạn sẽ tiếp tục phát triển con đường viết và khắc phục những điểm hạn chế để ngòi bút ngày càng sắc bén hơn.

Nếu như cảm thấy có gì chưa đúng thì bạn có thể phản hồi cho mình bằng cách comment ngay dưới bài review hoặc inbox riêng.Cảm ơn bạn, mong bạn sẽ vote + follow để trả công cho team cũng như reviewer.

Một lần nữa, xin lỗi vì bài review muộn và chúc bạn một ngày tốt lành!

#Thời

#13/06/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net