| Trả đơn cũ |-[Yii] #19: Khắc cốt ghi tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Khắc cốt ghi tâm

Tác giả: Phê ( TrucTruc2903 )

Thể loại: Truyện ngắn

Reviewer: Yii ( Yii_Cute )

Vì một lí do vô cùng bình thường đó là 2 topic review và design của Đa Sắc Hội đã không cánh mà bay nên mình phải đăng bài review ở topic mới này. Có lẽ trong bài rv này mình sẽ nhận xét thẳng thắn và hơi khó nghe một chút nên mong bạn thông cảm. Dấu ngoặc kép của mình cũng die rồi nên những phần cần cho vào dấu ngoặc kép mình sẽ in nghiêng nhé!

_____________________________________________

Tóm tắt nội dung truyện:

Khắc cốt ghi tâm là một câu chuyện được kể lại theo lời của nhân vật ta- một cậu bé mồ côi có cái tên thật đẹp: Tử Thiên. Khi vừa lên 5, cậu được một đôi vợ chồng giàu có nhận nuôi và sống trong tình yêu thương, che chở của ba mẹ nuôi. Nhưng cuộc sống không như mơ, chỉ hai năm sau, mái ấm đó đã hoàn toàn tan biến. Ba mẹ nuôi của cậu bị tai nạn qua đời, mọi tài sản đều bị người chú nuôi cướp hết. Ông ta trả cậu về trại trẻ mồ côi. Sự việc đó xảy ra quá nhanh chóng đã cướp đi nụ cười và sự hồn nhiên của một đứa trẻ chỉ mới 7 tuổi.

7 năm sau, trong một lần đón khách đến thăm trại mồ côi, Tử Thiên đã tình cờ gặp được một cô bạn bằng tuổi rất dễ thương. Chính cô gái đó cũng khiến cậu gạt bỏ đi những ác cảm, những suy nghĩ không hay về con gái. Rồi dần dần, cái cảm giác mong chờ cô bạn đó đến thăm ngày càng lớn dần. Khi nghe tin cô ấy bị tai nạn gẫy chân chân cậu đã rất hụt hẫng. Hết năm này qua năm khác, cho đến khi Tử Thiên rời khỏi trại trẻ cậu vẫn không được nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô, đáng yêu đó nữa.

_______________________________________________

Phần review:

Có thể nói khi vừa nhận đơn đăng kí của bạn mình đã rất vui và mong đợi. Cái tên Khắc cốt ghi tâm có một sức hút rất lớn đối với mình. Thế nhưng khi vừa đọc xong nó, cái cảm giác hụt hẫng bỗng xuất hiện. Từ cái kết nửa vời, thiếu cảm xúc, nội dung không rõ ràng đến văn phong lủng củng, diễn đạt thiếu logic đều làm mình thất vọng. Thực sự thì mình không mấy hài lòng về tác phẩm này.

- Đầu tiên là phải xét đến nội dung truyện. Cốt truyện của bạn chẳng hề liên quan một chút nào tới tên truyện. Nó rất mờ nhạt, khá phổ biến. Xuyên suốt tác phẩm của bạn hầu như chỉ nói về cuộc sống xoay quanh nhân vật ta. Từ việc được nhận nuôi cho tới khi gặp được cô bạn bằng tuổi có cái tên đáng yêu: Tịch An Nhiên. Mình sẽ coi đó là 2 tình tiết chính của câu chuyện nhé. Ở tình tiết thứ nhất thì bạn cũng đã kể lại mọi chuyện khá chi tiết nhưng ở chỗ :

Khi ta lên 5, một đôi vợ chồng đến nhận nuôi ta, họ là một đôi vợ chồng họ Vương vừa tốt bụng vừa giàu có. Nhưng không phải là vừa đến là nhận nuôi liền đâu nhé! Mà họ ghé qua trại rất nhiều lần, lần nào cũng đem một núi kẹo chocolate cho ta và sắp nhỏ. Đôi vợ chồng lúc đó rất thích ta, lúc nào cũng khen ta đẹp trai mà lại thông minh nữa.

( Từ gạch chân không có nghĩa => Lỗi dùng từ)

Hai câu văn trên được thêm vào khiến lời văn trở nên lủng củng, phá vỡ mạch cảm xúc của người đọc. Thay vào đó bạn hãy thử diễn đạt bằng văn xuôi, đừng dùng quá nhiều câu hỏi, câu cảm thán để diễn đạt bao trùm một cách quá ngắn gọn như vậy. Đừng dài dòng nhưng cũng cần chi tiết một chút.

Còn sang đến tình tiết thứ hai, cách bạn xây dựng hình ảnh nhân vật nữ chính rất mờ nhạt, chỉ như một cơn gió thoáng qua, chẳng hề đọng lại một tí cảm giác gì trong nhân vật ta cả. Tử Thiên có ác cảm với con gái, khi gặp Tịch An Nhiên thì cảm thấy cái cảm giác đó biến mất. Vậy thì khác nào mối quan hệ của hai người này chỉ dừng lại ở bạn bè. Đến ấn tượng mạnh mẽ cho nhân vật chính cũng không có vậy bạn nghĩ cô bạn dễ thương đó sẽ in sâu đến đâu vào tâm hồn người đọc?

- Thứ hai là ngôi kể. Tác giả đã sử dụng ngôi kể thứ nhất theo lời kể của nhân vật Tử Thiên, xưng ta. Ở đây có một sự bất hợp lí nhỏ là bạn không nên sử dụng từ ta trong bởi hoàn cảnh này bởi thứ nhất đây là một tác phẩm truyện hiện đại, thứ hai là nó khiến mọi người cảm thấy nhân vật Tử Thiên có chút gì đó ngạo mạn, không ưa. Xét về mặt khác, bạn cũng khá khéo léo khi chọn ngôi kể thứ nhất cho tác phẩm của mình để có thể dễ dàng miêu tả, bộc lộ cảm xúc, có cái nhìn chủ quan của một người trong cuộc. Thế nhưng bạn lại bỏ lỡ cơ hội đó. Hầu như truyện của bạn toàn là thuật lại sự việc và đôi lúc xuất hiện một vài câu cảm thán nhạt nhẽo. Thứ cần thiết không kém ở đây chính là miêu tả không gian, thời gian và nội tâm nhân vật. Hãy vận dụng những kiến thức bạn học được ở trường lớp để lồng ghép miêu tả vào truyện. Hãy vận dụng văn biểu cảm để khắc họa sâu hơn tâm lí nhân vật. Đừng lúc nào cũng chỉ toàn là tự sự với mấy câu cảm thán như vậy.

- Một điều nữa là việc bạn bắt nhịp vào câu chuyện bằng một lời giới thiệu của nhân vật ta:

Ta tên là... hmm... ta cũng chẳng biết tên của ta là gì, chỉ nghe các mẹ gọi là Tử Nhiên nên ta cứ nhận đại.

Thực sự là cách diễn đạt chẳng xuôi tai chút nào và có vẻ hơi thô thiển. Có thể đây là một cách mở đầu khá phổ biến ở các bộ phim hay những tác phẩm nổi tiếng nhưng hãy thử nghĩ mà xem. Họ chọn cách đơn giản, gọn nhẹ này bởi vì họ muốn chú trọng đến nội dung truyện, giúp người đọc, người xem nhanh biết được ai là nhân vật chính. Còn nói về cốt truyện của bạn thì nó không mấy mới mẻ, tình tiết hơi nhàm chán và cũng khá phổ biến như mình đã nói ở trên. Bởi vậy, tại sao bạn lại không tạo ra sự đặc sắc, lôi cuốn người đọc ngay từ đầu? Hãy thử dẫn dắt người đọc bằng một cách mở đầu mới mẻ, đừng đi theo một lối mòn của người khác bởi đó không phải là học hỏi mà chính là đạo nhái. Vừa học hỏi, vừa sáng tạo, biến cái hay của người ta thành cái hay của mình thì mới là một tác giả chân chính.

- Tiếp đến và về phần diễn đạt, dùng từ:

Mình thấy trong truyện của bạn có sử dụng khá nhiều những từ ngữ hơi lố, vô duyên như:

Ta ghét cách nhìn đó, ta rất ghét con gái, ta rất rất ghét giống cái !

Ta nghe đến đây thì không để ý đến nữa, ngồi đu xích đu thầm cảm thán tên nhỏ đẹp. Chợt nhận ra nhỏ cũng cùng lứa với mình, cũng nhận ra rằng không hẳn giống cái đều tập trung "lườm ta", điển hình là nhỏ.

Trong văn học đôi khi người ta không cần tới những từ ngữ hoa mỹ bởi nó sẽ làm cho lời văn mất tự nhiên nhưng cũng đừng quá thô thiển, vô duyên bởi nó sẽ làm câu chuyện của bạn trở nên lố bịch đấy.

Một phần nữa, hãy nhớ là bạn đang viết truyện chứ không phải là đang làm văn nghị luận nên đừng dùng những từ ngữ khẳng định như: Đúng vậy!... và ngưng cả việc dùng câu cảm thán để bộc lộ cảm xúc của nhân vật mà thay vào đó hãy bộc lộ nó bằng lời văn.

- Cuối cùng, thứ khiến mình thất vọng nhất đó chính là cái kết. Bạn sử dụng kết cụt cho câu chuyện. Đến cuối cùng, khi Tịch An Nhiên không còn đến thăm trại trẻ nữa vậy mà cảm xúc của nhân vật Tử Thiên chẳng được thể hiện một tí nào ngoài cảm giác hơi hụt hẫng nhưng rồi sau này thì vẫn thế. Vậy hóa ra Tịch An Nhiên chỉ là người qua đường thôi à? Hình ảnh nữ chính quá mờ nhạt chính là một lí do khiến nội dung truyện của bạn trở nhạt nhẽo.

___________________________________________

Tổng kết:

- Truyện hầu như không có lỗi chính tả.

- Văn phong lủng củng, diễn đạt thiếu logic, lời lẽ không được chau chuốt lắm. Nên sự dụng ít từ ta lại để tránh lặp từ.

- Xây dựng cốt truyện ổn nhưng chưa khai thác triệt để nội dung, còn mờ nhạt.

- Nên vận dụng nhiều văn miêu tả và biểu cảm vào truyện để bộc lộ chi tiết cảm xúc hơn. Ngưng việc dùng quá nhiều câu cảm thán, câu hỏi, câu khẳng định trong truyện, thay vào đó hãy diễn đạt bằng văn xuôi để người đọc hiểu rõ hơn, tránh cắt đứt mạch cảm xúc.

- Cách xưng hô của nhân vật không phù hợp, nên thay đổi thành tôi.

Bài review này của mình có hơi thẳng thắn và khó nghe một chút nhưng mong bạn sẽ tiếp thu vì đây là những nhận xét thật lòng của mình. Nếu có gì sai hãy cmt ở dưới, mình sẽ sửa.

Hãy bỏ ra vài giây để vote và follow Đa Sắc Hội coi như trả công. Nếu được hãy follow cả mình nữa ( Yii_Cute ) Chúc bạn ngày càng thành công hơn trong sự nghiệp viết lách.

Chào thân ái!

Yii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net