4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim đồng hồ điểm ba giờ sáng. Làn gió đêm buốt giá khẽ khàng lách qua khe cửa sổ đang hé mở mà lẻn vào phòng, thổi bay cả xấp giấy tờ bề bộn trên mặt bàn.

Chūya đã ngủ gục từ lâu.

Dazai nhíu mày nhấc li rượu mạnh trước mặt anh lên khẽ lắc, sau đó nhăn mi nhấp một ngụm nhỏ, thứ chất lỏng màu hổ phách cũng theo đó mà trượt dài xuống cổ họng gã, thiêu đốt cả gan ruột.

"Vẫn thích uống Cognac hửm," Gã nhướn mày. "Đêm nào cũng thức khuya, rồi rượu chè be bét thế này, không sớm thì muộn cũng kiệt sức mà chết mất thôi."

Chūya khe khẽ trở mình, tiếng răng đánh vào nhau lập cập nổi bật hẳn giữa không gian im ắng. Dazai ngơ ra một lúc rồi mới nhớ tới cánh cửa sổ đang để ngỏ, bèn đứng dậy kéo rèm kín mít, đến một ngọn gió cũng chẳng để lọt qua. Gã lại tiện tay vớ lấy tấm áo choàng vứt bừa bãi trên sàn mà dịu dàng choàng qua vai tên cộng sự nhỏ con, sau đó mệt mỏi ngồi sụp xuống đối diện anh.

Gã chống cằm nhìn Chūya.

Từ mái tóc đỏ rực như buổi hoàng hôn đến rèm mi dài mướt còn đọng hơi sương, lần theo xương gò má hơi nhô ra xuống bờ môi căng mọng khẽ hé mở.

Dazai nhìn Chūya rất lâu.

Như thể đang cố gắng khảm từng đường nét trên gương mặt anh vào sâu thật sâu trong tiềm thức.

"Mùa đông ở Yokohama nhiệt độ toàn xuống âm độ thôi, nếu không giữ ấm cẩn thận sẽ dễ bị cảm lạnh lắm." Dazai nhỏ giọng thì thầm. "Vậy nên không được tắm tráng ngay sau khi uống rượu, Chūya có biết không, mỗi lần cậu loạng choạng bước vào phòng tắm lúc nửa đêm là tôi lại lo sốt vó cả lên."

"Cũng đừng nằm vạ vật trong quán bar ở cuối con dốc nữa, rõ ràng tên bartender dơ dáy ấy có ý đồ xấu với cậu mà."

"Tốt nhất là đặt chậu nguyệt quế trở lại chỗ bậu cửa sổ phía Đông đi, Chūya toàn để mặc nó giữa cái hành lang tăm tối ấy, bảo sao cây mau héo."

"Cái cà vạt này xấu òm, tóc đỏ mà phối với tím ngắt trông thật chẳng ra sao cả, vứt luôn ra bãi rác cho rồi."

Và—

"Về sau, mỗi lần trời mưa phải nhớ mang ô đấy nhé."

Dazai im lặng thở dài.

"Nhìn Chūya này, cứ luôn miệng cằn nhằn tôi, nhưng thực chất cũng có biết tự chăm sóc cho bản thân đâu."

"Thật là—"

"Nếu Chūya còn thức thì kiểu gì cũng đang quở trách tôi vì tội lắm miệng. Chūya ác lắm nhé, chẳng bao giờ chịu dịu giọng với người ta cả." Gã phụng phịu lẩm bẩm. "Tôi chỉ là, muốn nhìn Chūya nhiều một chút, muốn dặn dò Chūya nhiều một chút."

Dazai còn muốn nói rất nhiều điều nữa, nhưng cổ họng gã như bị tắc nghẽn lại, còn đôi tay thì chẳng hiểu vì sao cứ run lên từng chập.

"Thôi thì, từ nay về sau, ở đây chỉ còn có Chūya thôi đó."

Nói đoạn, gã xoay người sải bước ra khỏi căn phòng chập choạng ánh đèn, rồi theo lối thang bộ mà mải miết leo hoài, leo hoài, lên tận tầng thượng của tòa cao ốc tráng lệ. Chỉ đến khi bầu trời đêm lồng lộng hương gió biển chợt mở ra trước mắt gã, Dazai mới dần thả chậm bước chân. Gã nhanh chóng trèo qua thanh lan can lạnh băng một cách thuần thục rồi ngồi vắt vẻo một cách tự do tự tại, như thể đã tập luyện động tác này hàng trăm lần trước đây.

Chỉ cần tiến lên một bước nữa thôi là kiếp người khốn cùng này sẽ chấm dứt, gã tự nhủ với bản thân như vậy.

Chắc hẳn vào đêm trước khi từ giã cõi đời, người thầy tệ bạc của gã cũng có cùng cảm giác với Dazai ngay lúc này đây. Lão đã nói gì nhỉ, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian cho mấy người, nhưng chẳng được bao lâu đâu. Sớm ngày gặp lại nhé, Dazai Osamu. Ngay từ đêm hôm ấy, lão đã biết rằng có ngày gã sẽ phải đi đến bước đường này. Chao ôi, sao gã lại căm hận Mori đến thế kia chứ: lão khọm già đã chết ngắc từ đời tám hoánh nào rồi mà vẫn thích xoay người khác mòng mòng như những quân cờ trên đầu ngón tay.

Dazai chớp mắt, cố loại bỏ những suy nghĩ tạp nham trong đầu mình bằng cách nhìn xuống Yokohama; ở bên dưới, thành phố vẫn đẹp tựa một giấc mơ.

Khuôn mặt mềm mại khi đang say ngủ của Chūya chợt hiện ra trước mắt gã. Trong một khắc, Dazai tưởng như mình không thở nổi. A, hối hận quá, a, đáng ra mình nên đánh thức cậu ta dậy, rồi nói lời tạm biệt cho tử tế; gã những muốn gào lên như vậy và tự trừng phạt bản thân, bởi gã đã là một người cộng sự tồi tệ biết bao.

Nhưng Dazai đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng mất rồi.

Sau này, biển rộng trời cao, âm dương đôi ngả, bọn họ vĩnh viễn không còn khả năng gặp lại đối phương. Biết là như vậy, thế nhưng, đến tận những giây phút cuối cùng, gã vẫn chẳng đủ can đảm để thốt ra câu giã từ với người nọ.

Dazai bưng mặt cười.

Vĩnh biệt, Nakahara Chūya.

Trước khi thả mình rơi xuống, hình như gã thoáng thấy mặt biển xanh.

mười chín tầng không,

bao la biển biếc,hòa cùng tám vạn ánh sao.giờ phút này;tất thảy hóa hư vô.

.

"Nakahara-san, ngài có muốn nhìn mặt người đã khuất một lần cuối không?"

"Có để làm gì đâu."

Vị thủ lĩnh thấp gầy của Mafia Cảng nhỏ giọng quở đám thuộc hạ đang quỳ rạp dưới đất, nhưng lại càng giống như đang tự nói với bản thân.

"Gã đi rồi, sẽ không quay lại nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net