5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài Nakahara," Viên công chức chính phủ bồn chồn mấp máy môi. "Tôi vâng lệnh cấp trên đến đây để điều tra về hành tung của một tên tội phạm tên là Dazai Osam-"

"Chết rồi."

"Ngài nói sao cơ?"

"Ta nói, Dazai Osamu chết rồi. Bị điếc à?"

Chūya chậm rãi đứng dậy, bước vòng qua chiếc bàn làm việc đồ sộ rồi sải chân tiến tới trước mặt viên công chức già. Vóc dáng của anh tuy không cao nhưng lại tỏa ra loại khí thế sắc bén khiến ông ta không tự chủ lùi lại vài bước.

"Báo với cấp trên của ngươi là kế hoạch của bọn họ thành công mỹ mãn rồi đó." Chūya nhếch miệng cười gằn. "Giờ thì cút về, trước khi ta cho người tiễn ngươi xuống địa phủ để tiện đường điều tra."

"Vâng, thưa ngà-"

"Cút."

Nhìn vẻ mặt bị dọa đến mức trắng bệch không còn một giọt máu của ông ta, đột nhiên, anh cảm thấy buồn cười kinh khủng. Những kẻ đáng khinh như thế này cùng đám cấp trên của bọn chúng vốn dĩ chỉ có thể dành cả đời khúm núm như những con chó săn thảm hại, nhưng lại thực sự có khả năng dồn ép người khác đến bước đường cùng.

Từ vị lãnh đạo mà anh vẫn hằng tôn kính, đến người mà anh, dù không muốn thừa nhận, yêu thương nhất trên cuộc đời này.

Vậy nên Chūya cười. Thoạt đầu chỉ là những tiếng khúc khích nhẹ tênh được che giấu một cách kín đáo, rồi sau đó đến một tràng cười ngặt nghẽo không sao dừng lại được, khiến anh phải dựa hẳn vào tường mới không đổ rạp xuống sàn.

Xoạt.

Nương theo động tác của Chūya, một vật thể mỏng dính bất thần trượt khỏi túi áo khoác dài thượt, rồi nhẹ nhàng đáp xuống tấm thảm lông, âm thanh phát ra nhỏ đến độ anh gần như đã bỏ sót.

Là một mẩu giấy bé xíu.

Chūya từ tốn nhặt mảnh giấy đang nằm chỏng chơ dưới đất lên, bên trên chẳng có gì ngoài dăm ba con chữ nguệch ngoạc của Dazai, nét bút mà từ lâu anh đã quá quen thuộc.

"Bình yên nhé, nếu đây là chia tay vĩnh viễn thì xin em hãy vĩnh viễn bình yên." [1]

Dưới lớp găng tay đen bóng, những ngón tay của anh không tự chủ được mà khẽ run run.

Hình như, có một mùa hạ nào đó, Dazai cũng từng ngồi sát gần bên anh như vậy, khóe môi ngậm một nhành cỏ xanh mượt, miệng không ngừng lẩm nhẩm những câu thơ trữ tình trong tập thơ của Byron. Trên bờ đê, cỏ đuôi mèo cùng những bụi chua me đất tim tím mọc túm tụm lại thành từng đám mà khe khẽ đong đưa theo chiều gió cuốn.

"Bình yên nhé." Dazai đột ngột cất cao giọng khiến Chūya giật nảy mình.

Chẳng biết gã nhặt ở đâu ra một đóa hoa dại trắng muốt, bèn tiện tay gài luôn lên tóc mai hoe hoe đỏ của Chūya. "Nếu đây là chia tay vĩnh viễn thì xin em hãy vĩnh viễn bình yên." Đoạn trịnh trọng nghiêng người, nói bằng giọng rất kịch. "Mỹ nhân đây có muốn tuẫn tình cùng kẻ nghèo hèn khốn khổ này không?"

"Này," Chūya nhăn nhó mặt mày. "Nếu không nói được thứ gì tử tế thì chẳng thà mi câm mồm luôn đi."

Dazai nhún vai, bĩu môi. "Tôi chỉ đọc câu thơ này cho những người tôi thật lòng thương mà thôi, Chūya nỡ lòng nào vứt bỏ một cơ hội quý báu như thế sao?"

"Đây thèm vào mà làm người thương của mi."

"A, Chūya quá đáng lắm nhé," Gã tủi thân la lên, hai tay vờ ôm lấy ngực theo một lối hết sức khoa trương. "Biết bao em gái xinh đẹp còn đang xếp hàng đợi làm người thương của tôi kia kìa, thế mà Chūya chẳng buồn nể mặt tôi chút nào cả."

"Vậy mi lo mà tán tỉnh mấy em gái xinh đẹp kia đi, cả ngày quấn lấy đây làm cái chó gì?"

"Tôi cứ thích làm phiền Chūya đấy, ai bảo Chūya càng lớn trông càng giống con gái cơ."

Gã vừa cười hì hì vừa vất vả né tránh mấy cú đấm hiểm hóc của cậu trai tóc đỏ, cuối cùng cũng phải nhận một nhát rõ đau vào bả vai trái, thế mà vẫn không quên đưa tay chỉnh lại nụ hoa trắng ngần trên vành tai anh sao cho ngay ngắn. Chūya không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra trong buổi chiều nọ, chỉ biết rằng, nụ cười nửa như mếu máo, nửa lại chân thành của tên cộng sự đốn mạt ấy đã theo anh suốt dài đằng đẵng những năm tháng về sau.

Sau này, thi thoảng có dịp, Chūya vẫn ghé qua bờ đê xanh bát ngát ngày nào, rồi ngơ ngẩn nhìn theo những cỏ đuôi mèo cùng chua me đất một lúc lâu; trên thảm cỏ, gió vẫn hiu hiu thổi, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một bóng người.

Những hồi ức tươi đẹp nhất về thời niên thiếu trong phút chốc bỗng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ vụn.

Chūya mệt mỏi khép mắt.

Anh chưa bao giờ thích câu thơ này, bởi cho dù có đọc nó trong hoàn cảnh nào thì nghe vẫn tang thương khôn kể.

Mà, Dazai Osamu nói rằng, câu thơ này, tôi chỉ đọc cho người tôi thương nhất thôi đó.

Thì ra là vậy.
Thì ra, là vậy.

Thế nhưng, cứ như vậy rời đi, đến một lời tạ từ tử tế cũng không có, tên cá thu chết tiệt nhà mi thực sự nhẫn tâm đến thế sao.

Chūya thở hắt ra một hơi não nề, chậm rãi nhét mảnh giấy nhàu nát vào túi áo trong nơi ngực trái, đoạn lảo đảo đứng dậy, quay người dợm bước ra ngoài.

Kyuusaku đã đứng chắn trước cửa từ lúc nào.

Cậu nhóc nhỏ nhắn trước kia giờ đây đã lớn bổng lên thành một chàng trai cao dong dỏng, đường nét trên khuôn mặt cũng ngày càng trưởng thành; nếu không nhờ những vết sẹo mờ nhạt cùng con búp bê quái dị chễm chệ trên vai thì chắc hẳn sẽ chẳng ai nhận ra bé Q mảnh khảnh và yếu ớt năm xưa.

"Sao anh Chūya không ngăn Dazai lại?" Cậu ngơ ngác nghiêng đầu hỏi. "Chắc chắn lúc ấy anh vẫn còn thức; bình thường em chỉ mới rón rén lách qua khe cửa thôi mà anh Chūya đã tỉnh như sáo rồi, trong khi tên Dazai này thì làm rùm beng hết cả lên" Cậu quét mắt nhìn quanh phòng một lượt rồi dừng lại ở chai rượu vang sang trọng đang nằm lăn lóc trên sàn. "Thậm chí còn làm đổ chai Cheval Blanc 1947 ra thảm nữa, trời ạ, chắc chắn là anh ta cố ý đây mà."

Chūya chỉ bật cười khô khốc.

"Cậu cũng đứng canh ngoài cửa mà. Tại sao không tự mình ngăn hắn ta lại đi?"

Kyuusaku đứng nghệt mặt ra, dường như vẫn chưa thể tiếp thu được lời nói của bậc đàn anh tóc đỏ.

"Vì em thì liên quan gì đến cái tên dở người đó chứ...Với cả, anh ta sẽ chẳng đời nào chịu nghe em nói đâu!" Cậu lại lúng túng nhìn xuống, hai bàn tay vặn xoắn vào với nhau.

"Nh-nhưng anh Chūya thì khác, anh và Dazai—"

"Chẳng có khác biệt gì ở đây cả." Chūya thở dài vỗ nhẹ lên vai cậu nhóc. "Là tôi, hay là cậu, thì cũng như nhau thôi."

"Sau này cậu sẽ hiểu, có một số việc, cho dù ngay từ đầu đã đoán trước được kết cục, nhưng lại hoàn toàn không thể cứu vãn."

.

Giống như là, người đã quyết tâm tìm đến cái chết, thì không thể cản lại được đâu.

-

[1] "Bình yên nhé. Nếu đây là chia tay vĩnh viễn thì xin em hãy vĩnh viễn bình yên.": Thơ của Lord Byron, bản dịch do Hoàng Long thực hiện.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net