chương 15: Thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Haerin là người rất dễ rơi vào trầm tư.

Tỷ như bây giờ, bằng một cách nào đó, em đang trôi lạc vào vũ trụ xa xôi nơi có những chòm sao ngự trị.

Mà điểm bắt đầu những nghĩ suy này chính là vì nàng, tất nhiên là vì nàng - Danielle.

Kim Minji cuối cùng cũng treo bảng không nhận khách lần cuối, là lần cuối cho từ nay về sau, hoạt động lễ hội mùa hè của cô cuối cùng cũng kết thúc rồi. Minji thấy tiếc nuối, nhưng Hanni đằng xa đang đi đến, hai tay vung vẫy trong không trung, còn đang ngân nga giai điệu nào đấy chưa kết thúc, trong lòng lại xuất hiện nhiều xúc cảm khác.

Hyein thì đang bê mấy cái bàn vào phòng kho, cái máy phát nhạc cũ của trưởng hội đời trước hôm nay cũng được lấy ra để ở bàn lớn, bật mấy bài nhạc cũng cũ đến nổi cả bọn ai cũng ngân nga được nhưng tên thì tuyệt nhiên không biết.

Tiếng kèn Saxophone da diết độc tấu kéo theo bước chân của mấy nàng ai cũng như lâng lâng, Haerin ngồi trên bàn cũng không kiềm được mà vung chân đá đá. Gò má của Danielle câng câng ửng hồng, từ từ bại lộ dưới nắng. Mà lúc này, những nốt ruồi bên má trái của nàng cũng như phát sáng, càng hút Kang Haerin đang lén nhìn phải chăm chú ngắm một chút.

Nhạc chuyển, Danielle lúc này thôi nhảy múa, sau cái chớp mắt thu liễm, nàng nhìn em, dịu dàng và êm ả dưới nắng chiều.

Hai người cứ vậy nhìn nhau.

"Lại làm sao đây? Em nhìn trộm chị!"

Đôi mắt Danielle lại cong lên thành vầng trăng nhỏ, mỗi lần nàng cười đều đáng yêu như vậy. Kéo theo Kang Haerin mỗi ngày mặt mày đều ngơ ngác cũng phải cười rộ.

"Em không có nhìn trộm, là đường đường chính chính nhìn."

"Kang Haerin cứ hay nhìn người khác ấy, lần nào chị qua phòng em với Hanni đều bị em ấy nhìn chăm chăm."- Kim Minji bước vào, tay chùi chùi hai bên mép quần rồi sấn tới chỗ Danielle -"Đưa tượng con thỏ đó chị đi cất cho."

"Ấy, không cần đâu, để em cất! Không biết sao nó bị bẩn, tay em sẵn bẩn rồi nên để em bê luôn cho!"

Thậm chí Kim Minji còn chưa kịp trả lời thì người kia đã chạy thẳng vào kho, khệ nệ mở cửa đóng cửa. Cửa chưa kịp đóng lại thì em nhỏ Hyein đã bước ra với cái bĩu môi mệt mỏi.

"Em mệt rồi..."

Nói rồi họ Lee đứng cạnh bàn nơi Haerin đang ngồi, buông thả tựa vào họ Kang, còn cả vòng tay ôm em.

Em út của chúng ta không chịu được vất vả này nhưng cũng xung phong giúp đỡ các chị rất nhiều, Haerin cũng hào phóng vòng một tay ôm lấy em, dù lặng yên nhưng cũng đã xoa dịu được em nhỏ. 

Hanni đi từ ngoài cửa vào với cái rên dài, cũng vồ tới ôm hai người các nàng. 

Tất nhiên Kim Minji cũng không ngoại lệ, đều đến để ôm ôm.

Chỉ duy có Danielle Marsh, người có đôi bàn tay bẩn không cách nào trọn vẹn ôm bốn người các nàng. Mà Kang Haerin nhìn thấy nàng bất mãn tìm cách ôm thất bại, lúc này cũng phì cười, bảo:

"Rửa tay đi chị."

"Một lát chị sẽ phục thù!"

Haerin phất tay ra hiệu nàng tiến gần đến một chút, giúp nàng xoắn tay áo sơ mi cao lên thêm một chút. 

Danielle kia mới vừa cau cả mày mắt lại vì tủi thân cũng cong cong mắt nhìn em xoắn tay áo cho mình. 

Khung cảnh hài hoà này khiến Lee Hyein hết mệt ngay tức khắc.

"Cuộc đời đúng là đáng sống..."- Con bé cảm thán.

Nhạc lại chuyển, là bài hát nổi dạo trước mà Hyein đã thêm vào danh sách phát khi nãy. Hanni lúc này giống như nhớ tới cái gì, reo lên mấy tiếng liền, còn vỗ tay bốp một phát:

"A! Bài này là bài Haerin nhảy hồi lễ hội trước này!"

"À, có nhớ, lần đó đúng là rất bất ngờ."- Minji cũng ngồi lên bàn, tay trái đặt lên vai Haerin không cho ra một chút biểu tình gì nhưng mở miệng lại là khen: "Kang Haerin nhảy siêu đỉnh!"

"Em biết."- Họ Kang ném cái nhìn tự tin sang, làm họ Kim kia có hơi bối rối. Nhưng vẻ mặt ranh mãnh này thế nào lại rất phù hợp với cái danh mèo con của em.

Mọi chuyện đương nhiên không chỉ dừng ở đây, kéo theo đằng sau đó là những tiếng ỉ ôi của Danielle và Hyein.

"Không công bằng! Em cũng muốn coi!"

"Chị không nhảy lại đâu."- Haerin phẩy tay, nhanh chóng đánh gãy những lời Hyein muốn nói tiếp. Hôm nay không có quần bảo hộ, với cả biểu diễn trước Danielle mà không có sự chuẩn bị thì quá sức mạo hiểm.

Cất công xây dựng hình ảnh rồi thì nên bảo vệ cho tốt.

"Mà chị muốn xem thật sự đấy Haerin! Thật sự! Em không thể nhảy chỉ một đoạn sao? Một đoạn nhỏ thôi!"- Danielle giở giọng nài nỉ, hai tay dè dặt túm vào áo em, lại sợ bẩn mà buông ra. Nàng lại nhanh trí dụi dụi đầu vào vai em như cún nhỏ, hòng dỗ ngọt em để em đáp ứng mình, song chỉ nhận lại cái nhìn tránh né của em.

Tại sao? Tại sao không có tác dụng? Lẽ nào Kang Haerin miễn nhiễm với cường độ này rồi sao? 

Danielle bàng hoàng quan sát vẻ mặt lạnh băng của em, chỉ thấy em mím mím môi rồi lại đánh mắt sang chỗ khác như muốn bỏ nàng ra khỏi tầm nhìn. Như thế này là từ chối hoàn toàn rồi sao?!

Xem ra hôm nay khó mà dùng mĩ nhân kế rồi.

Có trời mới biết Kang Haerin hai chân lúc này run hết cả lên, lập cập lập cập mềm nhũn như sợi bún. Danielle quá táo bạo, lần nào cũng dụi dụi dán dán hết cả người lên em, không thể nào quen được.

Danielle tặc lưỡi đứng qua một bên, nhưng Lee Hyein thì làm gì đã bỏ cuộc.

"Đi mà chị Haerin!"

"Đi mà..."

"Em năn nỉ đó!"

"Nếu chị nhảy thì em sẽ hôn chị một cái có được không?"

"Đi mà..."

Nhưng Kang Haerin mất hồn mất vía vì bị Danielle tấn công kia lúc này làm gì nghe thấy gì, chỉ đành mượn tiếng của em út át đi tiếng tim gõ thình thịch của mình. Lại giả vờ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Lúc này thì Kim Minji đột nhiên lên tiếng:

"Em nài nỉ làm gì? Chẳng phải hội học sinh có lưu lại sao? Em lên đó mượn là được."

"Lưu lại?"

"Ừ, lễ hội năm nào mà chẳng được hội học sinh ghi hình lại."

"Thật sao? Quá đỉnh!"- Hyein nhảy cẫng lên, rồi hai giây sau lại xìu xuống -"Nhưng mà em mệt quá, giờ em đi không nổi đâu..."

"Vậy chịu thôi, chị chẳng đi đâu." - Minji khoanh tay lại, chu mỏ.

Trong hội, ai cũng nhớ Kim Minji năm nhất vì cãi nhau một trận lớn với chủ tịch hội học sinh  đương nhiệm, sau đó dứt áo ra đi không thèm quay đầu. Lần đó có thể gọi là "thế chiến" của Tư thục NJS. Sau chiến dịch bầu cử, Minji đắc cử nhưng do nhiều vấn đề nội bộ mà phải để lại chức vụ và rời đi, phần cũng vì cô không chấp nhận được một số quy luật hiện hành. Hanni Phạm cũng vì vậy mà từ chối chức vụ thư ký hội học sinh, cùng Minji gia nhập hội Sách - tức đời trước của Hội Văn Học, nơi nhiều người mượn cái lốt câu lạc bộ để chiếm dụng văn phòng để ngủ.

Hội học sinh vì vậy mà có cớ sát phạt hội Sách, kiểm duyệt gắt gao hoạt động của hội, mà sau đó hội được cải tổ, chỉ giữ lại vài người thật sự muốn đọc sách. Sau khi các thành viên cộm cán rời đi, là lúc Danielle cùng Lee Hyein gia nhập nhóm, đồng thời đổi tên thành "Hội Văn Học", mở rộng các hoạt động khác bên cạnh đọc sách. 

Các hoạt động ngoại khoá cũng thường được che mắt bằng cách cộng thêm hoạt động làm thơ ngoài trời, viết tản văn,... đôi khi cũng gửi đi các bài viết để tham gia các cuộc thi văn học trong và ngoài nước.

Tuy là vị hội trưởng mà Minji ghét cay ghét đắng đã rời trường rồi, nhưng đúng là ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Bây giờ họ Kim gặp ai trong hội học sinh là tự nhiên thấy người ta không có dễ thương một chút nào hết.

Những hoạt động cần hội trưởng có mặt thì Minji sẽ đi, còn nếu không bắt buộc thì là đều để mấy nhỏ còn lại đi thay cả. Nếu không chắc chắn sẽ có cãi nhau.

Mà đi thường xuyên nhất là Danielle.

Vì Hyein thì quá là vụng về.

Còn Hanni thì cũng không ưa mấy nhỏ bên hội học sinh là mấy, đúng là nhịn thì có nhịn, nhưng đến khi về thì rất dễ bực mình.

Cứ để Danielle Marsh, cái gì nghe không hiểu thì cứ "Cái gì? Nói lại được không? Tôi không hiểu tiếng Hàn!" cho đến khi đối phương mệt thì thôi.

"Vậy để chị đi lấy cho!"- Dù sao cũng là "khách quen", Danielle cũng nhanh nhảu giơ tay xung phong đi lấy băng đĩa.

"Chị nghĩ là Haerin đi cùng đi, em có mặt chắc sẽ dễ xin hơn."- Hanni bắt chước theo Kim Minji chống hông nói.

Không chỉ vì băng đĩa mà nhóm mượn có hình ảnh Haerin nên em đi xin là thoả đáng, mà còn bao gồm cả lý do hội học sinh dường như rất yêu thích Kang Haerin nữa. 

Lễ hội lần trước, khi Kang Haerin đang biểu diễn thì hội học sinh cử thêm hai người, quay thêm hai góc khác nữa cho em. Cũng không lạ kỳ gì, vì Kang Haerin là nhân tài mà hội học sinh chiêu mộ mãi mà không được, Kim Minji nằm không cũng vớt được cục vàng này nên họ lấy làm cay đắng lắm.

Nhất là hội trưởng Ban, tức Ban Heesoo, rất có dáng vẻ của một fan cuồng Kang Haerin. Mấy lần Kang Haerin được xướng tên lên nhận bằng khen, con nhỏ đó lúc nào cũng nâng lên một tông trông rõ vui khi đọc đến tên em ấy, Hanni còn tưởng mình bị hoa mắt khi thấy miệng của nhỏ chạy tít lên mang tai.

Vui thế sao? Người của hội mình ghét được vinh danh, cậu vui vậy sao Ban Heesoo?

 "A, quên mất, chị phải rửa tay..."- Danielle nhìn hai bàn tay đen ngòm của mình, không hiểu sao có chút buồn cười. Hay cứ để như vậy nhỉ? Nếu bên hội học sinh có làm gì quá trớn thì dùng tay này chạm vào họ luôn.

"Chị đi rửa tay đi, em đi qua đó lấy cũng được."- Haerin vừa nói vừa chỉnh tay áo nàng thêm lần nữa, khi nãy vung vẫy giơ tay xung phong đã làm nó tuột xuống.

Nghĩ lại thì Kang Haerin đúng là cũng có chút xấu tính. Vì em muốn ích kỷ đem Danielle trở thành của riêng mình.

Em muốn nuông chiều nàng, muốn nàng bị em chiều cho hư, muốn nàng phụ thuộc em, để sau này nàng xa em một chút sẽ thấy thiếu, thấy không quen. Để nàng không thể không có em.

Em muốn ràng buộc nàng vào mình.

Danielle vừa hay cũng muốn nuông chiều em như vậy. 

Haerin kéo xoạch cửa ra một cái, nắng từ cửa sổ ở cầu thang hắt vào những cánh cửa kính đối diện văn phòng hội, hắt lên mặt nàng đang đứng ngay sau em. Lần nữa lấp lánh những ngôi sao nhỏ trên khuôn mặt nàng.

Ý nghĩ khi sáng lại lần nữa xuất hiện.

Danielle có tới tận mấy cái nốt ruồi, mà mỗi cái đều rất duyên, đều rất hài hoà trên gương mặt nàng nhu mì.

Mà mỗi cái, đều sáng như sao mai.

Haerin đã nghĩ, nếu bầu trời mùa hè có chòm Đại Hùng*, thì có khi trên gương mặt sáng ngời kia của nàng chính là chòm Tiểu Lộc*.

Mà ý nghĩ này có chút ngại ngùng, vậy nên em chỉ dám giữ riêng cho mình, tai cũng không giấu được mà lại đỏ lên.

Chỉ đành nhanh chân một chút bỏ đi.

Danielle rất hợp với màu vàng, đó là điều mà cả hội đều đồng ý.

Đó là màu của nắng, rạng rỡ.

Đó là màu của hoa hướng dương, vẫn là rạng rỡ.

Tiếng nhạc từ văn phòng hội học sinh vẫn vang lên, mà tiếng chân em rời xa như nhịp phách, từng nhịp từng nhịp đưa những ca từ đấy vào lòng nàng.

Ở giữa những lưng chừng,

Thích em một chút

Chẳng muốn bị đánh đố thêm nữa

Nói ra đi, rằng

Ta có cùng thứ cảm xúc

Và tôi

Không thể chờ đến khi bình minh kia

Ló dạng

Để mặc cho những xúc cảm này

Lớn lên từng ngày như ký ức đôi ta

...

Vậy nên hãy nói rằng

Người cũng như vậy

Thích tôi.

"Không định nói sao?" - Kim Minji nhìn hai tai nàng đỏ hồng, cũng biết nàng đang nghĩ gì.

Chỉ thấy Danielle cười.

"Không vội như vậy."

"Sợ dục tốc bất đạt sao?"

Nàng gật đầu.

Danielle là đứa nhỏ tuỳ hứng, nhưng với chuyện này, nàng cho rằng mình phải có đường đi nước bước rõ ràng, không thể vì yêu thích mà vội nắm vội bắt, cái gì cũng muốn nắm trong lòng bàn tay.

Bởi nàng cũng từng đọc được ở đâu đấy rằng:"Có những thứ giống như cát ở trong lòng bàn tay, càng nắm chặt càng rơi nhanh."*

Nàng càng không muốn vì vội vàng muốn có được em mà bóp chết em trong lòng bàn tay mình.

"Cẩn thận cũng được, nhưng cũng đừng bị động quá. Trái chín rồi thì phải hái, nếu không sâu sẽ ăn mất đấy..." 

Minji vỗ vai nàng một cái, rồi càm ràm mấy câu hướng về phía Hanni về chuyện hội học sinh chắc chắn sẽ lại dụ dỗ Haerin chuyển hội.

Danielle tất nhiên nghe hiểu lời của Minji. 

Không chỉ sâu, mà còn gấu, còn khỉ, còn chồn, còn đủ thứ loại trên trời thèm trái bơ xinh xắn đáng yêu của nàng. Danielle nhẩm đếm mấy con vật mà đổ mồ hôi hột, lại bắt đầu tự mình doạ mình, cho đến khi bị Hanni kéo lại.

"Sao rồi? Có nhờ được không?"

"Có nhờ được, em làm việc mà, chị an tâm!"

Hanni bỗng dưng hối hận vì đã giao chuyện tối quan trọng như vậy cho Danielle. Mỗi lần nàng ta hứa hẹn là lại khiến Hanni lo lắng không thôi.

Nói rồi, nàng dúi vào tay Hanni một mảnh giấy dúm dó mới lôi từ trong túi ra, lại còn dính bẩn một chút.

"Thời gian, địa điểm trên giấy, chị đến đúng giờ một chút. Người ta khó lắm!"

"Nhớ rồi. Còn lại người kia, em lo đi nha..."

"Không em lo thì còn ai nữa!"

Hyein nghe hai người khúc khích thì đánh tiếng vọng ra, Danielle biết đã đến lúc mình nên bỏ chạy. Đuôi tóc cong lên một cái, lại như nai nhỏ mà nhảy nhót chạy đi.

Dù là ngày cuối rồi nhưng những hội khác vẫn cố bán đến chiều, thậm chí còn có nhiều hội muốn hoạt động đến tận khi chương trình đốt lửa trại kết thúc. Riêng Hội Văn Học chỉ làm hết buổi sáng hôm ấy đã chính thức ngừng kinh doanh, để bọn trẻ nhanh một chút đi chơi hội.

Danielle tính toán một chút, chốc nữa sẽ rủ Haerin đi dạo ăn xiên nướng ở khối dưới, nghe bảo rất ngon, còn có kem dâu tây. Đều thử, đều thử! Ai cũng có phần! Hàng nào cũng được nàng ăn hết nhé!

Càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ.

Ăn là chuyện phụ, chuyện chính là nàng cùng Haerin đi ăn hàng như vậy, trông có chút như đang hẹn hò.

Xà phòng trong tay Danielle bị nàng chà xát đến trắng xoá toàn bọt, cao hứng như vậy, mạnh tay như vậy, không sợ rửa trôi hết vân tay sao?

Nghĩ tới Haerin đúng là làm nàng có chút nhớ nhớ, muốn đi gặp em ngay. Vì vậy qua ba lần rửa nước, kiểm tra không còn bọt xà phòng, còn chưa cả sấy khô tay đã chạy bắn ra ngoài.

Vui vẻ chạy đến là vậy, mà khi mở cửa ra, lại là cảnh tượng mà Danielle không thể nào tưởng tượng nổi: Kang Haerin đang ở cùng một cậu trai, mà điểm chí mạng là cậu trai đó còn đang nâng mặt em lên.

Tiếng động Danielle đem đến không hề nhỏ, Haerin vừa nghe đã quay sang, mi mắt khép hờ, bên khoé còn đọng một chút nước mắt.

"Chị...Danielle?"

"Ô?" - Cậu trai kêu lên một tiếng, rồi nhận ra tình huống như thế này thật sự có chút hiểu lầm, liền bỏ tay xuống, ú ớ một hồi không giải thích được lời nào ra hồn.

Một tầng lại một tầng nước mắt, Haerin nháy nháy làm mấy giọt như sương sớm trượt dài trên gò má. Mà Danielle lúc này sớm đã chết điếng vì kinh ngạc, không biết xử sự thế nào, đành một lần nữa quay lưng bỏ chạy.

"Chị Danielle!" - Haerin gọi lớn với đôi mắt nhắm nghiền, nghe thấy tiếng bước chân nàng dừng lại một nhịp rồi lại tăng tốc chạy mất.

Đầu Danielle như vậy mà lại trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ biết mình nên bỏ chạy, chạy thật xa. Tiếng Haerin gọi từ đằng sau, nàng có nghe thấy nhưng không biết nên đối diện với em thế nào khi dừng lại. Vậy nên chỉ đành chạy tiếp.

Cho đến khi nghe thấy tiếng em ngã khuỵu vì tông vào một chồng thùng các tông, nàng mới thật sự sợ hãi mà dừng lại.

"Haerin!"

"Chị..."

Vừa bắt được người kia là Haerin liền túm chặt lấy:

"Không cho chị chạy..."

"Em có sao không?"- Danielle làm như không nghe thấy, đảo mắt nhìn một lượt em kiểm tra xem.

"Nghe em nói!"- Kang Haerin dùng lực kéo tay nàng thu hút sự chú ý, mắt vẫn như vậy nhắm chặt, sắc mặt có chút khó coi -"Không được chạy khỏi em như vậy nữa!"

Giống như là em đang tức giận vậy, hoặc là em đang sợ hãi, sợ nàng tự ý chạy khỏi em, sợ nàng chọn rời xa em. 

Haerin không để ý thấy bàn tay mình khi ngã đã bẩn, túm áo Danielle còn làm áo nàng kéo một vệt đất dài. Cũng không để ý đầu gối đã trầy một mảng.

"Chị xin lỗi, tự dưng chạy đi như vậy..." - Danielle thấy em kích động như vậy, đột nhiên không nhớ ra mình đã làm gì, chỉ nghĩ mình đã làm em sợ, liền nhận lỗi -"Nhưng chân em bị trầy rồi, đứng dậy chị đưa em đi phòng y tế xử lý vết thương."

"Khoan, khoan, chị Danielle..." - Họ Kang lại lần nữa níu nàng lại, lúc này Danielle mới nhận ra, từ nãy đến giờ Haerin vẫn còn nhắm mắt.

Sao lại nhắm mắt?

E-Em ấy... Em ấy lẽ nào lại...?

Lại muốn hôn?!

Danielle như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cảm xúc vừa bị điên cuồng kéo xuống bây giờ lại bị đá lên cung trăng. Em ấy lại chẳng có lẽ nào lại muốn bù đắp cho mình bằng một nụ hôn?!

Cũng có thể lắm! Mình đã bị tổn thương khi em ấy ở gần một cậu trai mà!

Danielle nghĩ một hồi, không biết là nên hỏi tại sao em ấy lại ở cùng cậu bạn kia, hay là cứ thế hôn xuống.

Lại sợ hỏi nhiều rồi không được hôn hôn nữa.

Nghĩ ngợi sợ được sợ mất một hồi thì Haerin lên tiếng, một tay hất tất cả những ảo tưởng của Danielle xuống đất:

"Hình như kính áp tròng của em có vấn đề rồi, em phải lấy ra..." - Vừa nói nước mắt vừa chảy ròng ròng.

"Hả? Em-Em đeo kính áp tròng?"- Đây thậm chí còn không phải là trọng tâm.

"Dạ, khi nãy đàn anh Choi lỡ đánh trúng mắt em, em sợ là nó lệch hay gì đấy..."

"À?! Vậy nên mới có cảnh như khi nãy!"

Kang Haerin lúc này mới lờ mờ nhận ra lý do Danielle bỏ chạy. Khi nãy em hoảng vì mắt đau quá, cũng không nhận ra đàn anh Choi áp sát mình như vậy.

"Vâng, nhưng đàn anh Choi đó, đến tìm chị Heesoo..." - Là đến tìm Heesoo, anh ấy thích Ban Heesoo, chị hiểu chưa? Tụi em trong sạch, chính là ý này.

Tất nhiên là Danielle nghe ra được ý của Haerin, nhưng cũng không nhận ra lý do vì sao Haerin cố gắng giải thích cho nàng. Nàng làm sao dám nghĩ đến Haerin như vậy mà cũng mang cùng một loại tâm tư với nàng. Làm sao dám nghĩ đàn anh Choi đó là thích Heesoo, còn đàn em Kang này lại thích nàng.

Nhưng quay lại vấn đề hiện tại một chút, tay của Haerin bẩn rồi, không thể cứ vậy lấy kính áp tròng ra được. Mà nhờ đồ vụng về tay run như Danielle thì lại càng không thể.

"Chị dẫn em đi rửa tay, đưa tay đây cho chị."

Vậy nên nàng quyết định dắt em đi rửa tay. 

Haerin nhắm khó chịu đảo mắt, không thể thấy gì, nhưng em tin theo nàng. Lại cảm nhận thấy tay còn lại của Danielle đặt lên eo mình, để em dựa cả người vào lòng nàng, như một đứa nhỏ yếu ớt cần được bảo bọc.

Nhà vệ sinh cách đấy cũng chẳng xa là mấy, Danielle cho xà phòng vào tay em, rồi lại thấm nước vào khăn tay, cúi xuống lau sơ chân cho em một chút.

"Em chịu đau một chút nha, chị xử lý bụi bẩn trên chân em..."

Vì không thấy gì nên Haerin ngại ngùng muốn đào hố chôn đầu như đà điểu. Em giật mình khi bị tay nàng chạm vào đùi còn nhiều hơn là giật mình vì bị chạm vào vết thương.

Mà ở phía còn lại, Danielle của chúng ta lúc này đã đỏ thành hòn than, may mắn cho nàng là lúc này Haerin không nhìn thấy gì. Nếu bị em phát giác thì đúng là chẳng còn gì để mà giải thích.

Danielle rời đi, bản thân em bình tĩnh hơn một chút mới nhận ra mình chỉ đau mỗi mắt trái, thế nào mà từ nãy đến giờ đều nhắm tịt cả hai mắt như đồ ngốc vậy. Vì sợ bị trêu nên Haerin cũng chẳng dám nói ra.

Quan trọng hơn, bây giờ phải xử lý xong cái vết thương đã, rửa sơ qua nước là chưa được, còn cần phải sát trùng bôi thuốc một chút.

Mặt trời lúc này cũng bắt đầu lặn, hội học sinh đang chuẩn bị cho khu vực đốt lửa trại, rất náo nhiệt. Haerin nhận ra mình khó mà khiêu vũ dưới ánh lửa tối nay, trong lòng có chút tiếc nuối.

Mà Danielle lúc này đang nhắn tin báo cáo cho hội cũng để ý biểu tình đó của em.

"Tụi mình cũng có thể khiêu vũ ở trên phòng mà."

Từ phòng của Danielle, đúng là có thể nhìn thấy lửa trại từ trên cao, là một vị trí rất tốt để có thể nhìn thấy toàn sân thể dục của Tư thục NJS. Nhưng Haerin không ngờ một chút tâm tư của em cũng bị nàng nhìn ra, trong lòng không tránh khỏi cảm động.

"Em biết không, hôm nay Hanni sẽ hát ở sân khấu bên kia đó!"- Danielle chỉ tay sang phía sân khấu đang duyệt văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net