Chương 16: Đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngoài sinh tử ra, tất cả đều là chuyện nhỏ."

Lời này chính là lời mà ba mẹ Marsh từ nhỏ đã dạy nàng.

Ngoài sống chết ra thì không có chuyện gì không vượt qua được.

Không có thiếu ai mà không sống nổi, tương lai không vì chuyện gì mà cùng đường.

Chỉ cần còn dám bước tiếp, sống ngẩn cao đầu không thẹn với lòng thì mọi thứ đều từ lớn hoá nhỏ, từ nhỏ hoá không, đều làm được thảy. Mỗi bước tiếp theo nàng sẽ thấy trước mắt như rõ ràng hơn, tương lai chính là từ những nét cọ nhỏ như vậy mà vẽ thành.

Chuyện này Danielle sớm đã nằm lòng, còn từng ngày xây đắp nàng thành một đứa trẻ luôn hướng về mặt trời mà đi.

Vậy mà đứa trẻ ấy bây giờ hai chân đánh cầm cập với nhau, cả người đổ một thân mồ hôi sợ hãi, cái gì cũng không nghĩ được huống chi là có niềm tin vào tương lai. Chuyện này thậm chí còn không liên quan đến sống chết còn khiến Danielle lạnh hết cả người vì lo lắng.

Bởi, không điều gì có thể chắc chắn rằng Kang Haerin không từ chối nàng.

Bởi, nàng cũng biết bên cạnh những lời mà ba mẹ Marsh đã dạy, cũng có những chuyện lực bất tòng tâm.

Danielle mới 10 phút trước còn hùng hổ nghĩ ra cả một sớ văn khổng lồ, sẵn sàng đem hết vốn liếng văn học của mình để câu hồn người kia.

Mỗi tội ngoài Danielle ra thì ai cũng biết là vốn liếng văn học họ Marsh nàng ta có được rất eo hẹp. Nếu thật sự viết thư tình thì có thể sẽ viết:

"Chị có rất nhiều bạn, mà trong tất cả các bạn, chị thích nhất là bạn gái chị - Kang Haerin!"

Còn đoạn sau sẽ viết bằng tiếng Anh.

Mà thôi đi, quên chuyện đấy đi, bây giờ đầu óc Danielle bắt đầu dành chỗ cho sự phong phú trong tưởng tượng của nàng ấy rồi.

Còn hồi hộp hơn lúc thi vào Tư thục NJS nữa.

Cũng không lạ mấy, nếu Haerin đồng ý có khi Danielle sẽ gọi một cuộc điện thoại dài mấy nghìn cây số tới ba mẹ vốn đang đi công tác về bàn chuyện cưới xin ngay.

Tâm thế chính là đi hỏi cưới.

Triết gia Seneca từng nói rằng: "Chúng ta chịu đựng nhiều trong sự tưởng tượng hơn là trong thực tế."

Vậy nên Danielle, một cách tỉnh táo, cũng biết mình đang tự doạ bản thân mình. Bằng cách này hay cách khác mọi thứ sẽ ổn, nàng đoán. Nhưng vẫn không cách nào trấn tĩnh mình được. Hai tay càng lúc càng lạnh băng lên.

Nhưng Seneca cũng nói: "Sẽ không có con đường dễ dàng nào từ trái đất đến các vì sao."

Nàng lo sợ là chuyện đương nhiên thôi. Ai mà chẳng sợ hãi trước những chuyện như thế này? Chính là loại chuyện để cho người khác biết mình cho họ cơ phép tổn thương mình, nhưng dù thế nào mình vẫn yêu họ, kể cả khi họ từ chối cơ hội được thương tổn mình, mình vẫn yêu họ.

Danielle chấp nhận mình sợ bị em từ chối, nhưng không chắc có thể chấp nhận được chuyện em tránh mình vì e ngại.

Hay lại thôi nhỉ?

Nàng mãi nghĩ, cũng không biết bên cạnh mình đã có thêm một người từ bao giờ.

"Của cậu?"- Daeun, bạn bàn bên của Danielle, cầm mấy cái bánh vùi vào người nàng -"Nó rơi trên hành lang, hình như túi cậu bị rách rồi."

"A?"

Rõ là rách một cái lỗ rất to, mấy cái bánh mì bị rơi hết phân nửa mà Danielle chỉ lo nghĩ ngợi, không hay biết gì cả.

"Lại để đầu óc trên mây rồi hả?"- Daeun giúp nàng mở túi ra cho từng cái bánh vào, sau còn không quên xoa đầu nàng mấy cái.

Danielle cười hề hề, rụt cái đầu lại như con rùa nhỏ, ôm hết mớ bánh vào lòng như không muốn để nó rơi thêm lần nào nữa. Mà sau mấy câu hỏi, Daeun cũng biết được Danielle muốn đi đâu, làm gì, còn biết được nàng sẽ nói gì qua gương mặt đỏ ửng kia của nàng. Dưới đáy mắt cô giống như xẹt qua vài tia cảm xúc khó hiểu mà trong giây lát Danielle không cách nào đọc ra được.

Tiếng của Hanni vẫn còn cười vang, kéo sự chú ý của Danielle rời xuống sân trường. Có vẻ như họ Phạm đang tranh micro với Minji, tiếng cười làm cho khoé môi của Danielle vô thức mà cong lên xinh đẹp.

Lúc này bàn tay của Daeun cũng vươn đến, ngắt khoé miệng nàng một cái nhẹ. Lee Daeun vẫn luôn có những đụng chạm nhỏ như vậy, ấy vậy mà kẻ dính người như Danielle lại cũng không cách nào quen được, bởi dường như trong mắt Daeun những lúc như vậy tràn ngập tình yêu, nàng có chút không thích ứng được.

Và cũng không có ý định thích ứng.

"Vậy là cậu định nói với Haerin?" 

"Hả?"

"Cậu định tỏ tình à?"

"Cậu...?!"- Danielle bỗng giật thót như bị người đối diện túm được đuôi, ngó trước ngó sau một cái rồi mới nhỏ giọng lại hỏi -"Cậu sao lại biết?"

"Tự nhiên biết vậy thôi." - Daeun nhún vai như thể đó thật sự là ngẫu nhiên.

Danielle thấy gió lùa vào cổ áo mình man mát mới giật mình nhận ra mình vậy mà lo lắng tới đổ một tầng mồ hôi mỏng. Người ngoài biết còn doạ nàng một phen như vậy, không biết có nói được cho người trong cuộc kia biết không đây.

Không đợi Danielle nghĩ nhiều, Daeun kéo nàng trở về cuộc trò chuyện bằng cách hỏi một câu không đầu không đuôi:

"Cậu không nghĩ chuyện này có hơi khó nhằn hả?"

Danielle tất nhiên không hiểu, vì tâm trí nàng vẫn còn đang bận ngẩn ngơ ở một nơi nào đó không phải trái đất. Còn đánh một tiếng lại hỏi ngốc nghếch:

"Sao?"

"Chính là tỏ tình với Haerin ấy, cậu không sợ sao?"

Cho dù tháo mặt trăng kia xuống, không làm nó ánh lên mặt nàng màu bạc nhợt nhạt kia cũng khó mà khiến sắc mặt Danielle tốt hơn một chút nào. Sao Daeun dám hỏi câu đương nhiên như vậy? Cậu ấy ngốc à? Không nhìn ra nàng đang vì lo sợ mà mất công đổ mồ hôi lạnh à? Lee Daeun thế mà còn ngốc hơn cả nàng à?

"Có chứ... Hỏi thừa!"

Daeun cười hai tiếng khi bị Danielle gõ nhẹ vào vai một cái, đôi mắt cô cong cong mà tinh nghịch, nghe như đùa, nhưng ý của cô cũng rất rõ ràng:

"Mình sợ là cậu sẽ phải thất vọng thôi."

"Cậu đừng có mà doạ mình!"

"Mình còn chả thèm doạ cậu. Kết quả không phải rõ ràng rồi sao?"- Daeun làm điệu bộ nhún vai, nhưng vẫn cố lựa lời mà nói -"Mình thấy bạn học Haerin thờ ơ lắm, cậu không sợ tình cảm này chỉ từ một phía sao?"

Giống như hét xuống giếng vậy đó, thứ cậu nghe được là giọng của chính mình, không phải là tấm lòng của Haerin - Lee Daeun chính là ý tứ này.

Mi tâm của Danielle nhíu lại, nàng cũng không đáp lại mà thẫn ra suy nghĩ một chút. Chẳng biết là Daeun lo lắng cho mình hay cố làm mình sợ nữa, nàng càng lúc càng thấy nhức đầu.

Còn tưởng Danielle sẽ nổi đoá, hoặc đơn giản là rút lui, nhưng nàng lại chẳng nói gì mà chỉ cười xoà, vỗ vai Daeun một cái rồi bảo:

"Đi nhé?"

"Ừ."- Lee Daeun cũng cười đáp trả, không quên chúc nàng -"Cố lên!"

"Vâng thưa ngài!"

Phía Kang Haerin đã chờ một lúc lâu rồi, cô y tá cũng vì ham vui mà chạy ra sân trường, để em một mình tháo kính áp tròng ra. Đúng như em nghĩ, nó bị rách và làm mắt em cộm lên.

Việc đeo một bên kính còn làm em khó chịu không kém, vậy nên Haerin đã tháo phắt nó ra luôn, mặc cho tầm nhìn của em bây giờ toàn những cái bóng mờ, chẳng thấy gì.

Hai cái tai nhỏ của em lúc này giống như nhạy hơn một chút. Em đang đoán xem dưới sân trường kia có gì. Em thấy ánh lửa trại bập bùng như ngôi sao băng nhỏ. Tất cả những gì em có thể đoán được là mọi người đang múa hát rất vui vẻ bên ánh lửa ấy.

Hanni đã chuyển mic cho người khác được một lúc, và bây giờ nó lại quay về Hyein.

Haerin biết bài này, em đã từng ngân nga cùng Hyein mấy hôm trước. Giọng của Hyein hay thật, mong em ấy sẽ hát nhiều hơn.

Nhưng em cũng không đánh lạc hướng mình bằng những thanh âm sôi động ngoài kia nổi, em nhận ra là mình vẫn chỉ mãi nghĩ về Danielle. Em đang mong chờ tiếng bước chân của nàng ấy, và em đã tin rằng Danielle sẽ chạy hồng hộc đến đây. Song, em đã lầm.

Danielle vậy mà lại không tiếng động bước tới, thanh âm duy nhất nàng gây ra đánh động đến em là tiếng mở cửa.

Sau đó là một dãy âm thanh các loại túi nilon cọ vào nhau.

Chị ấy mang cái gì đến vậy? Áo mưa à?

Danielle thấy mắt của Haerin nhíu hết lại để nhìn cho rõ thì phì cười, một tay thả túi bánh xuống mà xoa xoa mi tâm em.

"Đừng nhíu nữa, là chị đây!"

"Em biết là chị, em nghe ra tiếng bước chân của chị."- Haerin nâng một tay lên xoa xoa ngay chỗ bị nàng chạm, hòng che được khuôn mặt mình vì đột ngột bị chạm mà đỏ ửng. Còn lo xa, đánh trống lảng ngay sang chuyện khác -"Chị mang cái gì đến đấy?"

Mắt em ấy vậy mà lại nhíu lại tiếp, để Danielle phải xoa xoa thêm lần nữa nhắc nhở.

"Bánh đấy, em không có kính, còn trầy chân nữa, chị mua để em có thể thưởng thức lễ hội mùa hè trọn vẹn!"

Thật ra lúc nói những lời này, Danielle thấy mình ra dáng đàn chị - hoặc người yêu xinh đẹp - vô cùng tinh tế và biết tính toán cho em, tự hào không thể kể xiết. Nhưng nào có ngờ được sẽ bị Kang Haerin lúc này không thấy đường cũng không thấy được phong tình, tạt cho một xô nước lạnh:

"Em có kính sơ cua ở kí túc xá, với lại chỉ trầy một chút thôi, em còn chạy nhảy bình thường được."- Còn kèm theo bàn tay "like" cho nàng an tâm.

Nếu mà thấy được vẻ mặt của Danielle lúc này chắc Kang Haerin chẳng nhoẻn nổi miệng cười ngây ngốc như vậy đâu. Khoé môi cong thường ngày vậy mà bây giờ như bị câu nói của Haerin kéo xệch xuống, lại còn dẩu ra một chút.

Khen chị một câu khó đến vậy sao? Mớ bánh này không mua bằng tiền, mà là mua bằng tâm tư của chị. Mua bằng tình yêu! Em, sao lại dửng dưng như thế? Em phải ôm chị, xoa đầu chị, nói rằng chị siêu cấp ngoan ngoãn dễ thương đi chứ? Không chấp nhận được, thật sự không chấp nhận được loại chuyện này.

Danielle nghĩ ra hết những lời trách móc rồi, nàng còn định mổ bụng ăn vạ ở đây, vậy mà trông thấy em cười thì mọi thứ liền xí xoá hết.

Dưới cái tát của tình yêu, mọi chúng sinh đều bình đẳng: Đều tất thảy trở nên ngu muội.

Danielle cười xoắn xuýt. Lần nữa, nếu sau mông Danielle thật sự có đuôi, nàng thật sự sẽ vẫy đến tạo ra cuồng phong.

"Chị mặc kệ, chị muốn mua cho em!"

"Ôi trời... Chị mua lắm thế?"- Danielle thấy hai vai em nhún nhẹ lên một cái, mà rõ ràng trong giọng nói của em cũng cho thấy em ngạc nhiên đến nhường nào.

Mà nàng cũng không hề biết được, ngoài ngạc nhiên ra thì Kang Haerin còn một số cảm xúc khác mà Danielle khó có thể hiểu được.

"Để em có thể thử mỗi thứ một chút đó!"

Sao nào? Có cảm động không? Có tuyệt vời không? Em đã muốn lấy chị làm vợ chưa?

Chiếc đuôi vô hình của Danielle lần nữa vẫy. Mà Kang Haerin lúc này cũng chưa kịp nói thêm gì, liền bị Danielle túm tay kéo kéo như sợ bị ai tranh mất lời.

"Haha! Nhưng hơn hết, chị muốn đưa em cái này!"

Nói rồi Danielle đưa em chiếc bánh mà nàng đã chuẩn bị, tràn ngập mong chờ.

Kang Haerin không vội mở, làm Danielle sốt hết cả ruột, em bận vuốt vuốt hai bên mép tóc, hòng che đi hai cái tai nóng hổi của mình. Danielle cứ hở chút là nắm tay nắm chân, em mãi vẫn chưa quen được. Em cũng muốn nắm tay nàng, nhưng nắm được một lần thì em lại muốn nhiều hơn. Vậy nên Kang Haerin đang cố "cai" nó, ít nhất thì trong một khoảng thời gian nhất định, em cũng nên giữ khoảng cách bạn bè nên có.

Tránh có ngày bại lộ, tới bạn bè cũng không làm được.

"Mở đi!"- Danielle kéo em ra khỏi những nghĩ suy linh tinh, mà kể cả với tầm nhìn mờ đục này em vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng lên vì mong chờ của nàng. Nếu còn để lâu thêm một chút, có thể Danielle sẽ nuốt em vào bụng thật.

Haerin cuối cùng cũng mở ra, nhưng kì lạ thay, em chẳng cho ra biểu tình nào ngoài nhíu mắt cả.

"Ồ...Em? Hae?"

"Ừ, cái gì em?"- Cái cổ của Danielle như dài ra, nàng là đang mong chờ, mong chờ một phải ứng khiến nàng vui vẻ.

"Kang Haeyo? Chúc mừng?"*- Vậy mà Haerin lại ném một cái nhìn mờ mịt về phía nàng.

Danielle bối rối nhìn lại em, cho tới khi nàng rồi chồm người tới nhìn cái bánh thì mới hiểu được.

Chữ "Thích em" đã mất chữ "thích". Danielle tá hoả, lúc này mới giật lấy cái bánh nhìn tới nhìn lui. Nàng viết thiếu à? Không thể, rõ ràng nàng viết như vậy mà?

Chắc khi nãy rơi bánh hoặc do nàng quá lo lắng mà làm cái hộp va vào đâu đó, cấn mất chữ quan trọng nhất:"Thích".

(*) Thích em:"Joh-ahaeyo" (좋아해요), còn lại mỗi "haeyo" (해요). Haerin đoán thành "chúc mừng"(축하해요).

"Em không đoán được, Danielle."

Em tất nhiên không đoán được, Danielle xoa trán.

Đột nhiên những lời Daeun khi nãy nói như vang vọng từ dưới cái giếng của nàng. Giống như bị thôi miên, vụ việc này làm Danielle cảm thấy có điềm không lành. Nàng bỗng sợ phải nói ra, nàng sợ thất bại và mất em.

Nàng có nên dừng lại? Đây phải chăng là đường lui mà vũ trụ đã mở cho nàng?

Danielle suy nghĩ quá lâu, mà Haerin thì cũng đang bận ngẫm về thứ khác. Và em cũng cho rằng mình nên nói về nó, về thứ em vẫn còn nghĩ từ nãy.

"Dù sao thì, em nghĩ hai đứa mình sẽ không ăn hết mớ bánh này. Lần sau chị đừng tiêu tiền thế này nữa nhé?"

"À, cũng không có bao nhiêu đâu, chị lo được."- Nàng cười hiền, mà có khi là Haerin cũng chẳng thấy được. Bỗng nàng đổi sắc mặt, trở nên tự tin hơn -"Mấy cái này có là gì? Chị mua trăng mua sao cho em còn được, haha!"

Vậy mà em lại chẳng khen nàng lấy một lời, còn gõ nhẹ lên mu bàn tay nàng một cái, nhỏ giọng nói với nàng một cách nghiêm túc:

"Đừng làm vậy."

"Nhưng mà..."

"Tại vì..."- Dường như thị lực kém cũng khiến cho khả năng thu lại cảm xúc của Haerin hoạt động kém đi một chút, em lộ ra chút khó xử, nói:"Sao lại bỏ nhiều tiền như vậy chứ? Chị không cần dùng sao?"

"Chị vẫn còn, còn nhiều là đằng khác, em đừng lo. Mà dùng cho em thì sao chứ?"

Môi của họ Kang vẫn còn cong cong, Danielle không biết vì gì mà thấy có chút khẩn trương. Có phải là nàng đã làm sai gì không? Hay vì em đơn giản là chưa nhận ra tình yêu của nàng?

"Haerin..."

Giọng Danielle nhẹ tênh, chỉ gọi thôi cũng làm cho Haerin dựng hết cả người lên. Em thấy lỗ tai hơi ngứa, mong nàng không chạm vào mình, em sợ rằng mình sẽ để lộ rằng em thích nàng ngay khoảnh khắc nàng vươn tay tới em. Và phải một lát sau mới nghe thấy tiếng em nhẹ nhàng trả lời:

"Dạ, em đây."

Danielle chỉ yên lặng nhìn em. Dù khó mà nhìn thấy được rõ ràng, nhưng Haerin biết nàng đang nhìn em một cách dịu dàng nhất, như nàng đã luôn như vậy. Những giác quan còn lại của em lúc này hoạt động hết công suất. Từ mùi hương đến tiếng nàng thở đều, em đều đang lắng nghe trong thầm lặng.

Vậy em liệu có nghe thấy chăng tiếng trái tim nàng đang vì em mà loạn nhịp hết cả lên?

Danielle lắc lắc đầu, nàng bỏ cuộc, nàng không chơi nổi trò chơi mèo vờn chuột này được nữa. Chưa rõ ràng sao? Nàng thích em vô bờ. Vậy nên Danielle đã nói, trong khi vuốt vành tai dễ thương của em:

"Chỉ là...chị thích em, vậy nên chị không biết nên làm gì cho phải nữa."

Nàng nói ra hệt như kể một câu chuyện thường nhật nhạt nhẽo nào đó, hệt như lần nàng kể về cái nắng ở quê nhà nàng, hay mấy lần nàng đi lướt sóng, bình thường đến nổi trong giây lát Haerin cũng không biết nên nói gì để đáp lại.

Nhưng nếu em không nhầm, thì trước đó, Danielle có nói nàng thích em. Giọng điệu nàng quá bình thường, khiến Haerin thấy như nàng đang bộc bạch rằng nàng thích một món ăn nào đấy. Vậy nên cũng chỉ ngơ ngác gật đầu, còn cả đáp lại:

"Vâng, vâng..."

Vâng cái đồ ngốc nhà em? Chắc chắn là em đang nghĩ nàng nói thích em theo kiểu tình chị em xã hội chủ nghĩa rồi.

Danielle cũng không ngờ mình sẽ nói ra một cách bình thường như vậy. Nàng còn chuẩn bị rất nhiều cho viễn cảnh nàng bỏ cuộc vì không thể nói thành lời. Uổng công khi nãy nàng còn lo sợ một phen.

"Em hiểu ý chị chứ?"- Biết rằng em không hiểu ý mình, Danielle vươn đến nắm lấy hai tay em-"Chị không chỉ thích em, mà còn vô cùng thích em."

"Dạ?"

Kang Haerin lại rơi vào cơn mê man, chỉ thấy bàn tay nàng có chút lạnh nắm lấy hai tay mình mà áp lên má. Lại còn nghe thấy nàng cảm thán:"A, tay em ấm quá" thật khẽ.

"Haerin à, chị thích em, chính là loại thích lãng mạn, thích em nhiều."

"Em không cần đáp lại chị cũng được, nhưng có thể nào để chị cứ vậy thích em được không?"

"Mong em không nghĩ nhiều, và tha thứ cho sự ích kỷ của chị nếu chị làm em khó xử nha? Nhưng chị chỉ là một trong hằng hà sa số những ngôi sao ngoài kia yêu quý em thôi, hehe."

Haerin thấy nàng chạm nhẹ môi vào lòng bàn tay mình, rụt rè và chậm rãi. Ước gì em có thể nhìn thấy rõ gương mặt nàng lúc này. Và Danielle cũng thấy được ánh trăng màu bạc kia cũng khó mà khiến đôi gò má em thôi không đỏ hồng, ngón tay cũng vì vậy mà có chút run rẩy, gảy nhẹ vào má nàng.

Em không trả lời, nhưng Danielle cũng không thấy phiền lòng. Dù vậy, nếu nói không buồn thì lại không phải.

Nàng tất nhiên muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại, muốn được ôm em, muốn em là của riêng mình nàng. Suy cho cùng, tình yêu chính là ích kỷ như vậy.

Nhưng tình yêu của nàng không chỉ là để nàng được hạnh phúc. Nàng mong em không rối bời chỉ vì con tim không yên phận của nàng, mong em vô tư và vui vẻ, trước mặt nàng có thể vẫn nói cười vài ba câu ngớ ngẩn.

Nàng không muốn trói buộc em vào nàng, nhân danh tình yêu, tước đi tự do của em. Vì hơn ai hết, nàng biết tự do có ý nghĩa gì, và yêu đương không phải là nước cờ duy nhất nàng có thể đi để được sóng vai cùng em.

Dù rằng quyết định lùi lại này có thể sẽ khiến nàng đau đớn. 

Danielle trong sự im lặng của Haerin đã nghĩ đến viễn cảnh em lên xe hoa cùng người khác, cười với một ai đó không phải nàng. Hoá ra khi yêu thích một ai quá nhiều, nàng sẽ trở nên ích kỷ nhiều như thế này. Xen lẫn, còn có chút tự ti khi đứng trước em.

Kang Haerin thấy bàn tay nàng bỗng buông lỏng, bỗng dưng giật mình phát giác, níu tay nàng lại một chút.

"Danielle..."

"Chị đây."

"Chị vừa nói chị thích em?"- Haerin thấy giọng mình hơi nghẹn lại, vội nuốt khan một cái.

"Rất nhiều lần, đúng vậy, chị thích em, Kang Haerin."

Em thấy bàn tay nàng lại áp vào tay mình, cơn sốt sắng khi nãy lúc này mới vội lắng xuống, chỉ thấy đầu mình ong ong như có tiếng sóng.

Làm sao mà Danielle biết rằng Kang Haerin không thể nghĩ gì được trong lúc này, chỉ thấy em hạ tầm mắt mình như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Chắc đây có thể là một giấc mơ đi? Hay là do khi ngã em đã đập vào đâu ảnh hưởng đến thính giác? 

Câu hỏi: Nếu trong mơ bạn thấy người bạn thích tỏ tình, bạn sẽ làm gì?

Kang Haerin không còn tâm trí để mà liệt kê ra các đáp án nữa, mà phàm là những chuyện thiên về cảm xúc như thế này, lý trí vốn không có chỗ.

Danielle thấy em rụt tay xuống thì có chút mất mát, tuy vậy vẫn không thôi cười. Cho đến khi Kang Haerin luồng tay ôm lấy hông nàng, nâng lên một chút mà ghì chặt lấy cả thân người nàng.

"Thích..."- Kang Haerin thì thào.

Ấm thật, giấc mơ này vừa có chút kỳ diệu lại vừa có chút chân thực. Em thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch từng nhịp, là vì em mà mạnh mẽ đập nhanh như vậy.

Mà ở phía kia Danielle thì căng hết cả người ra, tay chân cũng không biết để đâu cho phải. Nàng bỗng cảm nhận được một sợi dây tình cảm từ phía em.

"Haerin?"

"Vâng..."

"Em có thích chị không?"

Kang Haerin nghe ra sự khẩn trương lẫn rụt rè của chị khi hỏi, em cũng chỉ bẽn lẽn gật đầu hai cái, vẫn không có dấu hiệu nới lỏng vòng tay, dùng cách này để tránh khỏi ánh mắt nóng rực của nàng. Nhưng Danielle phải nhìn vào mắt em mới có thể tin được rằng em cũng như mình, chính là đang nói về loại yêu thích lãng mạn, bèn tách em ra một chút.

"Vậy... Em có muốn yêu đương với chị không?"

Kang Haerin lại gật một cái.

Danielle ở gần em quá, vậy nên dù có chút khó khăn, em vẫn thấy được đôi mắt nàng đang sáng lên, không rõ vì ánh trăng hay vì vốn đôi mắt nàng đã luôn ngập tràn nắng như thế.

Nhưng mà yêu đương với Danielle? 

Tức là sao? Chuyện gì sẽ xảy ra và khác đi? Mà chờ đã, chị ấy thích mình á?

Chóng mặt quá, nhiều thông tin quá, giấc mơ này đáng sợ quá, nhưng mà thú thật thì cũng thích lắm, mong nó sẽ kéo dài một chút. Kang Haerin lại rơi vào hỗn mang, tầm nhìn cũng lại bắt đầu rối loạn không biết đặt vào đâu.

Lúc này lửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net