Chap 10: Lại mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đó không xa...

"Này! Sao anh lại ở đây thế này? Đừng nói là cả đêm anh không về phòng nha!” Rosé nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Anh im lặng, không trả lời “Haiz! Nhìn mặt anh là tôi biết lạc đường rồi!” 

“Sài Gòn vừa lớn vừa xa lạ, lạc đường là phải rồi! Anh đúng là không chịu nghe lời! Gây nhau mới có xíu đã suy nghĩ dạy dột rồi! Nếu tôi không nhìn thấy anh không chừng hai ba hôm nữa người ta tìm thấy bộ xương khô đang lang thang giữa thành phố!” Cô giảng một tuồng đạo lý, sắc mặt người bên cạnh bỗng tối sầm lại. 

“Bớt nói nhảm đi!” Anh quay lưng bước đi “Này! Chờ tôi với! Để tôi đưa anh về! Dù sao thành phố này tôi cũng rành hơn anh đó! Này! Chờ với!” Cô xách balo lon ton chạy theo sau. 

............. 

“Con bé này thật tình! Đi đâu rồi không biết!” Kynlee mất kiên nhẫn đấm vào thành tường nói. “Cậu cũng bình tĩnh đi! Dù sao cũng không ai ức hiếp được nó đâu!” V nói. 

“Nhưng tớ rất lo!” Lisa ủ rủ “Không sao đâu! Rosé như vậy sẽ không ai dám bắt nạt đâu!” Jungkook điềm tĩnh nói “Không phải tớ lo là ai bắt nạt cậu ấy! Tớ chỉ lo cậu ấy đánh chết người ta ở ngoài đường rồi tiền viện phí phải thanh toán thì khổ chứ Rosé thì ai dám đụng đến!”. 

Quay lại với con bé này.... 

“Này! Đừng đi nhanh quá chứ!” Cô chạy theo, chóng hai tay lên đầu gối, thở dốc. Anh quay sang nhìn cô, chợt nheo khóe mi lại “Về đi!” Anh nói xong rồi quay lưng bước đi “Này! Là do tôi sợ anh lạc đường nên mới muốn dẫn anh về! Sau lại đuổi tôi!” Cô chạy ngang anh nói. 

Jimin chợt đứng lại, quay người nhìn cô. Bỏ tay vào túi quần, ánh mắt chợt nheo lại. Gương mặt anh từ từ tiến gần lấy gương mặt cô, hai khoảng cách thu hẹp dần “Cô! Nghe cho rõ! Là cô lạc đường, chứ không phải tôi! Nên bây giờ! Tốt nhất là im miệng lại! Nếu không...” Anh tiến gần hơn “Cô tự mà về!” Jimin rời xa rồi lại quay người bước đi. 

“Này! Chờ với! Dù sao cũng đâu thể nói vậy đúng không?” 

“Im miệng lại cho tôi!” 

“Im miệng cũng được nhưng chí ít anh cũng phải cho tôi đi ăn chứ! Này! Chờ tôi! Tụi mình ăn gì đi nha!” 

“Tôi nghĩ chắc anh cũng đói mà!” 

“Này! Đừng đi nhanh quá! Chờ...” 

................ 

“Thưa cô! Thức ăn của cô đây!” Người phục vụ mỉm cười rồi bước đi “Woa! Lại nữa này!” Rosé vui mừng cười tít mắt trong khi Jimin thì sắc mặt vẫn lạnh băng anh chán nản khoanh tay trước ngực ngước nhìn ba tô bún đang xấp chồng lên nhau. 

“Anh cũng ăn gì đi chứ! Sao cứ nhìn tôi mãi thế!” Rosé nhìn anh còn Jimin vẫn vậy mặc vẫn lạnh băng không nói gì. Chợt một lát sau người trong quán cứ nhìn chằm vào họ Rosé chợt ngẩn đầu lên nhìn xung quanh. 

“A! Hình như đó là mỹ nam sân bay đó!” 

“Ôi! Đẹp trai quá!” 

“Anh à! Cho em xin chữ kí!” 

Những tiếng hò hét cứ liên tục vang lên, rồi những có nữ sinh chạy đến xin chữ kí, bắt tay, chụp hình ôi dào một đóng. Chen chúc trong đám người đó làm cô bị đẩy ra lúc nào không hay. Rosé tức giận liếc nhìn rồi chợt quay lưng bước đi. 

“Anh ơi! Chụp tấm nha!” 

“Bắt tay đi!” 

Jimin xử lý xong đóng này thì mệt cũng muốn chết. Chợt theo bản năng anh nhìn chỗ ngồi đối diện. Khẽ nhíu mày, đi đến thanh toán tiền rồi nhanh chóng chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net