Chap 12: Bảo mẫu Chae Young

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bé cưng! Đừng khóc nữa! Chị thương!” Cô dỗ dành cậu bé trong lòng mình, hình ảnh cô nữ sinh mười bảy tuổi bế cậu bé trên tay vỗ dành đã lọt vào mắt nhìn khác một cách kỳ lạ “Trời ạ! Nhỏ tuổi vậy đã có con!”

“Cô ấy còn trẻ quá mà!” 

“Xinh như vậy đã có con!” 

Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao của người đi đường cũng không là gì với cô, cô chợt nhìn cậu bé, bé con đã nín hẳn giờ chỉ còn tiếng thút thít nhẹ. “Này nhóc! Em bị lạc mẹ ở đâu thế?” Cô cúi mặt xuống nhìn. 

“Em cũng không biết! Em và mẹ vào một khu mua sắm, khi bước ra mẹ bảo em đứng ở sân chờ một lát mẹ đi lấy xe nhưng ngang đó lại có con chó bông rất đáng yêu, nó chạy theo hướng của em và thế là em đuổi theo nó! Và tự nhiên con chó đó biến thế là em phát hiện mình bị lạc đường!” Cậu bé thút thít nói. 

“Chị à!” Cậu bé buông ra, đưa mắt nhìn cô “Có khi nào chị là hiện thân của con chó biến thành để gạt em không?” Cậu bé nói tỉnh bơ khiến cô muốn té xỉu ( Trời ạ! Trí tưởng tượng của con nít đúng là phong phú nha! ). 

Rosé ngây người giây lát “Không phải đâu bé con! Em hiểu lầm rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Chị giúp em đi tìm mẹ!” Cô ôm cậu bé vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng nhìn cậu bé. 

Rosé dừng lại ở một khu mua sắm cô vỗ về cậu bé “Bé con! Có phải em bị lạc mẹ ở đây không?” Cô cúi đầu nhìn xuống cậu bé, cậu bé gật đầu. Rosé dịu dàng ôm cậu bé vào trong, dừng lại ở quầy tiếp tân hỏi “Cô ơi làm ơn cho tôi hỏi phòng tìm trẻ lạc ở đâu?” 

.............. 

“Kynlee! Cậu đừng chạy nhanh quá!” V chạy theo muốn hụt hơi “Cậu đứng lại đi!” Jungkook thở hồng hột chạy theo. “Ồn ào quá!” Kynlee quay sang, nhíu mày khó chịu nhìn hai người còn lại. 

“Cậu gấp gáp cũng không có ít gì! Cậu biết Sài Gòn lớn thế nào không?” V bực tức nhìn anh “Tớ không mượn các cậu đi theo! Về hết đi!” Kynlee hét lớn rồi như điên chạy đi. 

“Đừng giận cậu ấy! Rosé quan trọng với cậu ấy!” Jungkook vỗ vai V an ủi. V cũng không trách vì anh hiểu và đối với anh điều đó cũng tồn tại. V và Jungkook lại đi theo và từ từ tìm kiếm. 

Jimin không thương tiếc bóp nát chay nước và quăn nó vào một góc đây là lần thứ ba anh làm như vậy. Mồ hôi ướt khắp người máy tóc quyến rũ cũng nhuốm nước từ khi nào. 

“A! Anh mỹ nam sân bay này!” 

“Ô! Đẹp trai quá!” 

Cả đám nữ sinh bắt đầu quay quanh “Tránh ra!” Anh tức giận hét lớn làm cả đám hoảng hốt giật mình mà lùi ra xa. Jimin bực tức bước đi, phải chi anh không gặp cô gái đó. Phải chi ở trước mặt anh cô ta lại không mất tích một cách kỳ lạ thì có lẽ đến bây giờ anh cũng không phải mệt mỏi như vậy. 

Đơn giản là vì anh không cho bất cứ ai trước mắt anh mà biến mất dù là ai đi chăng nữa cũng không thể. Nếu không phải cô ta bảo anh đưa cô ta về, nếu không phải anh phải có trách nhiệm với cô ta thì có lẽ dù cô ta có biến mất anh cũng không quan tâm. 

Cô ta muốn biến mất thì ở nơi khác mà biến mất. Nhưng bây giờ là anh không cho phép cô ta biến mất trước mắt anh nên dù có là gì vẫn phải tìm cho bằng được. Không là gì cả chỉ là muốn hoàn thành trách nhiệm. 

“Nín đi bé cưng! Lát nữa sẽ tìm được mẹ thôi!” Cô theo cô nhân viên đi đến phòng tìm trẻ lạc. “Có thật là sẽ tìm được mẹ không?” Cậu bé đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, Rosé gật đầu chắc chắn. 

Cánh cửa phòng bắt đầu mở ra, hình ảnh đầu tiên tràn vào mắt cô là một người phụ nữ khóc lóc thảm thiết van xin mấy nhân viên. Cậu bé trên tay cô bỗng chốc nhảy xuống “Mẹ!” Cậu bé chạy đến bên người phụ nữ đó. 

Người phụ nữ bất ngờ quay lại vừa nhìn thấy thân hình nhỏ bé quen thuộc chạy đến mừng rỡ hai mắt đỏ hoe hiện rỏ tia vui mừng không tả xiết “Minh Minh!” Người phụ nữ hạnh phúc ôm cậu bé vào lòng. 

Hai mẹ con òa khóc to làm tâm trạng tất cả nhân viên đều có chút rung động. Một lát sau cậu mới buông mẹ ra, lau nước mắt cho mẹ rồi nhìn lại Rosé “Mẹ à! Chính chị tiên nữ này đã giúp con đấy!” Cậu bé hồn nhiên nói làm tất cả ngạc nhiên nhìn cậu bé bởi hai chữ “tiên nữ”. 

Rosé mở to mắt nhìn rồi chợt bật cười, xoay đầu cậu bé “Ngốc quá! Chị không phải tiên nữ!” Cô cười nhẹ, nụ cười hồn nhiên đến rung động người đối diện. Người mẹ chợt đến bên cạnh cô, dịu dàng nhìn cô đầy cảm kích “Tôi thật sự không biết để nói sao mới tỏ hết sự cảm ơn đối với cô!”. 

Rosé ngạc nhiên nhìn rồi bỗng xua tay “Không sao đâu ạ! Không có gì đâu!” Cô từ chối lời cảm ơn “Tìm được mẹ cho cậu bé là con vui rồi! Con có việc! Con xin phép!” Cô gật đầu rồi cúi xuống xoa đầu cậu bé “Minh Minh ngoan nha! Không được đi lung tung nữa đấy!” Cô dịu dàng mìm cười. 

Trong khóe mắt Minh Minh chợt có một tia không đành lòng nhìn cô “Chị à! Chúng ta có thể gặp lại nhau không?” Cậu bé níu níu cổ tay cô, Rosé chợt bật cười “Ừm! Được chứ! Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau!” 

“Chị hứa với em nha!” Cậu bé đưa ngón út ra, Rosé không do dự mà ngoắc vào “Ừm! Chị hứa!” Cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net