Chap_15: Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cô ơi! Cho tôi hỏi!” Một giọng nói ấm áp đầy từ tính vang lên bên tay cô “Hỏi cái gì mà hỏi không thấy người khác đang tức điên à! Cái tên...” Cô vừa mắng vừa quay sang nhìn người trước mắt rồi bỗng sắc mặt thay đổi hẳn, vẻ tức giận biến mất, nụ cười hều nở trên môi “Anh! Anh có việc gì cứ hỏi đi! Không sao!” Cô cười hì hì nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông có thân hình cao to với chiếc quần jean ôm xát cùng chiếc áo thun bên trong và áo khoác jean ở ngoài tạo nên nét tao nhã, lịch sự đến dễ gần. Vẻ mặt điềm tĩnh anh tuấn đầy hoàn mỹ đang nhìn cô. Mẫu đàn ông ấm áp nha!. 

“Cái này...của cô sao?” Người đàn ông đưa chiếc móc khoác trước mặt cô, chiếc móc khóa hình con búp bê treo lủng lẳng trông đáng yêu vô cùng. Cô nhìn chiếc móc khóa mắt bỗng sáng rực lên, đưa tay chộp lấy “Đúng! Đấy là của tôi!” Cô nhanh miệng nói. 

Người đàn ông trước mắt bỗng im lặng, dừng mắt như đang quan sát cô. Cô bé có thân hình nhỏ nhắn cùng máy tóc xoăn nhẹ xõa dày đến thắt lưng, đôi môi đỏ mọng cùng cặp mắt tinh anh đến ngây thơ tạo cho cô vẻ đáng yêu vô cùng. Chiếc mũi cao thanh tú, hàng lông mi dày mượt và làn da trắng hồng như sữa tạo cho cô một vẻ thuần khiết đến đáng yêu. 

Cô ngây người, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt “Này! Anh gì ơi! Anh bị sao à?” Cô khó hiểu nhìn anh. Anh ta bỗng giật mình, nhìn cô thật sâu như đang dò hỏi “Có thật...đó là của cô không?” 

................... 

“Jennie ơi! Mình thật sự lo lắm! Tối rồi mà một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có! Người mất mà đồ cũng mất luôn!” Lisa sốt ruột nói. 

“Cậu nói đồ gì?” Jennie nhíu mày khó hiểu nhìn cô “Thì mấy cái mỹ phẫm mình gửi trong cặp Rosé  đó! Đồ hiệu đó nha!” Lisa nói. 

“Giờ này mà cậu còn tâm trí đi lo mấy chuyện đó!” Jennie  quăn cho Lisa một cái gói rồi liếc nhìn cô một cái sắc lẽm. 

Lisa khó hiểu nhìn theo, Jennie  đến bên cầm điện thoại di động lên 

“Alo! Jungkook à? Tình hình sao rồi?” 

‘Không khá hơn chút nào!’ Jungkook uể oải nói rồi nhìn sang người bên cạnh. 

“Kynlee! Đây là lon bia thứ ba cậu bóp nát rồi đó! Muốn uống sai rồi ngất ngoài đường luôn à?” V lo lắng nhìn anh. 

Kynlee không nói, quăn lon bia sang một bên bỗng có một bảo vệ chạy đến “Này cậu! Đây là công viên! Không thể tự tiện xả rác!” Bảo vệ lên tiếng nhắc nhở thì ngay lặp tức nhận được ánh mắt như phóng đao về phía ông ta. 

Bảo vệ hoảng hốt, há hốc mồm miệng “Bọn tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ông! Tránh xa cậu ấy ra một chút!” Jungkook  lượm lon bia dưới đất lên đặt lên tay người bảo vệ, vỗ vỗ vai ông ta vài cái rồi bước đi. 

................ 

“Thì ra anh là cậu bé khi đó giúp em à? May quá!” Cô cười hít mắt nhìn người đàn ông trước mắt “Ừ! Đúng là may! Không ngờ cô bé ngày nào đã lớn đến như vậy!” Anh đưa tay xoa đầu cô, cô thè lưỡi tinh nghịch. 

“Mà Rosé ! Bây giờ tối rồi sao em không về nhà?” Anh thắc mắc nhìn cô, cô chợt đỏ mặt “Thật ra thì...” Cô gúi gầm mặt “Em bị lạc đường!” Cô lấy hết can đảm nói rồi nhìn anh. 

Huyn Soo có hơi ngạc nhiên “Em lớn như vậy còn lạc đường sao?” Anh ngạc nhiên nhìn “Ừ! Đương nhiên! Người cũng có lúc này lúc khác cũng có lúc đi đúng đường đi lạc đường chứ!” Cô nghênh ngang đứng dậy nói đầy tự nhiên như đây là chuyện đáng để khoe vậy. 

“Anh Huyn Soo dù gì cũng phải thông cảm cho em! Em dù sao cũng là dân nhập cư nên không rành đường phố ở đây là điều hiển nhiên!” Cô tự tin nói “Thế giờ em ở đâu? Nói đi anh đưa em về!” Huyn Soo cười cười. 

Rosé  bỗng ngồi xụ xuống, thấp giọng nói “Nếu em biết thì giờ này cũng không ở đây!” Cô nhìn xuống bàn chân rồi nói. Huyn Soo chợt cười dịu dàng “Đưa tay đây! Bây giờ anh sẽ tự tay đưa em về!” Anh đưa tay ra trước mắt cô. 

Rosé  trong một lúc đầy xúc động nhìn anh, ánh mắt lóe lên niềm hy vọng, gật đầu đưa tay ra nhưng khi bàn tay nhỏ bé vừa gần chạm vào thì “Về thôi!” Giọng nói đầy lạnh lùng vang lên trước mắt cô rồi nhanh chóng nắm bàn tay đang treo hờ trên không. 

Cô trố mắt nhìn người con trai trước mắt, thân hình cao lớn quen thuộc, mái tóc phấp trước trán cùng bộ dáng đầy mổ hôi nhưng cũng đẹp đến mê người “Jimin!” Cô ngạc nhiên nói, anh không nói vẻ mặt vẫn lạnh tanh không biểu cảm “Cậu là...” Huyn Soo thắc mắc nhìn Jimin. 

“Bạn cô ấy!” Jimin không một chút biểu cảm mà nói, tay nắm chặt tay cô kéo đứng bên anh. Huyn Soo im lặng nhìn anh như quan sát “Về thôi!” Jimin nhìn qua Rosé  nói đầy bình tĩnh nhưng trong ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. 

“Nhưng còn...” Rosé  nuối tiếc nhìn Huyn Soo “Không sao đâu! Sẽ gặp lại nhau thôi!” Huyn Soo mỉm cười dịu dàng “Cũng chưa chắc đâu!” Jimin thản nhiên nói. 

Rosé  và Huyn Soo chợt khó hiểu trong câu nói chứa trong ý tứ của anh “Không nói nhiều nữa! Xin phép! Chúng tôi về trước!” Jimin nói đầy lạnh lùng rồi không chờ cô phản ứng kéo tay cô bước đi. 

*Jung Huyn Soo: 22 tuổi, cao 1m83. Đẹp trai, phong độ tài giỏi và bản lĩnh. Vẻ mặt điềm tĩnh không biểu cảm là nét thường thấy ở anh. Sinh viên bậc nhất khoa kinh tế, con trai độc nhất của công ty Jung Huyn. Cũng như Rosé  nói! Anh là mẫu đàn ông ấm áp! Niềm mơ ước của nhiều cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net