Chap 31: Ghen sao! Không có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhóm ăn xong rồi bước ra nhà hàng với cái bụng no đầy. Vui vẻ đi dạo phố, chỉ có một người là sắc mặt xám xì, bỏ tay vào túi quần và lạnh lùng bước đi như cái dáng vẻ bất cần thường ngày.

“Jimin ! Hôm nay chơi vui không?” V khoác vai anh nói. Jimin không nói, im lặng nhìn anh “Đã bảo đừng có trưng cái bộ mặt đó ra mà!”  vỗ nhẹ vào mặt anh. 

Jimin  vẫn không nói mà bước đi. Cả nhóm khó hiểu nhìn nhau rồi thôi. 

............... 

“Hôm nay em đi chơi với anh có vui không?” Huynsoo  dịu dàng nhìn cô nói, Rosé  mỉm cười gật đầu mạnh. “Hôm nào chúng ta lại đi nhé!” Huynsoo  nhìn cô nói, Rosé nhẹ nhàng mỉm cười. 

“Nhà em ở đâu nhỉ? Để anh đưa em về!” Huynsoo  mỉm cười nhìn cô “Ơ! Như vậy có phiền không?” Rosé  khách sáo nói “Đã bảo là đừng tỏ ra khách sáo như vậy mà!” Huynsoo  lườm cô. 

“Ê! Đó có phải là Rosé không?” Lisa chợt dừng bước nhìn về phía bên đường nói. Cả nhóm dừng lại đưa mắt về phía bên kia đường “Đúng đó! Hình như là Lisa mà!” Jennie cũng chăm chú nhìn. 

“Cha! Rosé  đang nói chuyện với ai mà vui dữ vậy ta!” V xoa cằm nói “Nhìn anh chàng kia cũng rất đẹp nha! Xứng đôi đó!” Jungkook cũng thêm bớt “Tớ không biết em gái tớ lại có lúc cũng dịu dàng như vậy nha!” Kynlee ngạc nhiên vừa nhìn vừa nói trong khi sắc mặt của một người đã âm thầm thay đổi. 

“Đủ rồi! Về thôi!” Jimin  lạnh nhạt quăn cho một câu rồi bước đi “Này!” Cả nhóm gọi theo “Thiệt tình!” Cả nhóm khó chịu nhìn anh rồi cũng theo sau nhưng mắt vẫn còn dán bên kia đường. 

“Này! Jimin ! Anh không để ý đến Rosé  sao?” Jennie  thắc mắc hỏi “Cô ta là ai mà tôi phải để mắt đến!” Jimin  lạnh lùng nói. 

“Cũng không thể nói như vậy được nha! Hình như Rosé  rất thích anh chàng đó!” Lisa nhìn anh nói. Jimin  chợt dừng bước, quay lại nhìn cả nhóm “Tôi nhắc lại một lần nữa! Cô ta không là gì cả nên tôi không cần phải quan tâm!” Anh gằn từng chữ khẳng định nói. 

Jimin  liếc nhìn cả nhóm đang ngơ ngác một lúc ngồi quay lưng bước đi. Cả nhóm ở đây khó hiểu nhìn nhau. “Tớ không ngờ Jimin  lại tuyệt tình như vậy!” Lisa ủ rũ nói “Xem ra anh ấy một chút cũng không thích Rosé  rồi!” Royjee cũng yếu xìu nói theo. 

.................... 

Rosé  vui vẻ mới vừa đẩy cửa bước vào nhà thì “Ha! Có người vừa mới đi hẹn hò về nha!”. 

“Tâm trạng hình như rất vui đó!” 

“Bỏ lại bọn tôi đi ăn một mình là sao ta!” 

“Đúng là chúng ta bị bỏ mặc rồi!” 

Cả nhóm ngồi trên sofa mỗi người một tiếng nói, Rosé  ngơ ngác khó hiểu nhìn cả nhóm “Các người nói gì thế?” Cô ngây thơ như con nai tơ khiến cả nhóm muốn ngã nhào. 

“Cậu còn bày đặt giả vờ!” 

“Rõ ràng là cậu đi hẹn hò mà!” 

Rosé nhìn hai cô bạn thân đầy ngơ ngác “Hẹn hò gì? Tớ đã bảo chỉ đi gặp bạn cũ mà!” Rosé  ngây thơ nói “Các cậu thật khéo tưởng tượng! Thôi! Tớ lên phòng nghỉ đây!” Rosé  nói xong rồi bước lên phòng. 

“Ê! Vậy là sao?” V ngơ ngác nói “Rõ ràng là khi nãy rất vui mà!” Lisa ngây ngốc nhìn “Sao lại làm như không có gì được!” Jennie  khó hiểu nói. Cả nhóm nhìn nhau rồi chợt lắc đầu ngao ngán “Haiz!!!”. 

Rosé  bước lên phòng trong khi mặt đã đỏ lừ, kìm chế lắm cô mới qua ải nếu không chắc tối ngay khó ngủ với cả nhóm nhiều chuyện siêu đẳng cấp đó rồi. 

................ 

“Haiz! Đúng là ngủ không được rồi!” Rosé  bật dậy, tung chăn ra rồi lê cái thân bước ra phòng. 

Rosé vò vò cái đầu, lê thân bước ra sân thượng hóng gió nhưng vừa bước ra đã thấy một cái bóng đen đứng ở bang công từ lúc nào. Rosé ngây ngốc nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt. 

Trong một phút ngây người, định hình lại thì “Jimin !” Cô thầm nói với mình rồi chợt đổ mồ hôi lạnh quay người lại định bước đi “Đi chơi vui quá đến ngủ không được sao?” Jimin  lạnh nhạt nói. 

Anh vẫn không quay đầu lại, cái dáng vẻ bất cần thường ngày hiện rõ. Rosé  chợt dừng bước bởi câu nói đó “Này! Nói vậy là sao?” Cô tức giận nói “Là sao tự cô hiểu rõ nhất!” Jimin  vẫn điềm tĩnh nói. 

“Thiếu gia! Thật ra tôi đắc tội gì với anh sao anh cứ thích móc méo tôi thế!” Rosé  chóng hai tay vào hông nói. Jimin  chợt quay người qua nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lại, gương mặt trong bóng tối rất khó đoán được cảm xúc. 

Jimin chợt bước lại gần cô, khoảng cách giữa hai gương mặt thu hẹp dần, Rosé  không sợ mà nhìn thẳng vào mắt anh còn thản nhiên nói một câu “Hay là...anh ghen!” Rosé điềm tĩnh nói. 

Sắc mặt Jimin bỗng thay đổi, đôi mắt càng ngày càng tỏ ra ý lạnh. Cố nén lại cảm xúc rời xa gương mặt cô ra, lạnh nhạt xoay lưng lại nói “Tối rồi cô vào đi! Mặt đồ như vậy tốt nhất đừng ra đêm nếu không muốn cảm lạnh!”. 

Rosé chợt nhìn lại mình rồi giật mình .Trời ạ! Hóa ra từ nãy giờ là cô bận đồ ngủ đứng trước mặt hắn! Ôi! Sao khó coi thế này. Rosé  xấu hổ quay đi thì bên kia vẫn không quên cho cô một câu trả lời “Cô đừng tự mình hoang tưởng này nọ! Tôi đối với cô! Một chút cảm xúc cũng không có!”. 

Jimin từng câu, từng chữ nói như muốn khẳng định. Vẫn cái thái độ lạnh nhạt khiến người khác khó chịu đó. Rosé  chợt nhíu mày nhìn anh lúc lâu, thái độ không hài lòng hiện rõ. Cô không nói rồi quay lưng bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net