Chap 34: Nụ hôn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rosé  vừa về đến nhà đã chạy tuốt lên phòng, ngồi trong phòng mà thở hồng hộc, vừa rồi bắt gặp ánh mắt của anh ta cứ như muốn giết người vậy, đáng sợ. “Chết rồi! Nếu anh ta nghe mình nói bằng mấy lời đó có phải sẽ bóp chết mình không?” Rosé  nhăn nhó suy nghĩ.

“Con mụ chằn tinh đó sớm hay muộn cũng sẽ học lại cho anh ta! Như vậy có phải là mình rất thảm không!” Rosé khổ sở úp mặt vào gối. 

“Rosé sao thế?” Kynlee khó hiểu nhìn Lisa “Không biết! Có lẽ làm chuyện gì nên xấu hổ rồi!” Lisa trả lời cho có. 

................. 

Rosé nằm trong phòng không yên lại bật người ngồi dậy, tung chăn thảy qua một bên, lê dép bước xuống nhà. Cô mắt nhắm, mắt mở đi xuống nhà, do không cẩn thận nên “rầm” “Ui cha! Đau quá!” Rosé  lấy tay xoa nhẹ đầu gối “Tao đập mày bây giờ! Dám làm tao đau hả?” Rosé  hung hăn hâm dọa cây cột nhà (Hu! Người ta vô tội mà!). 

“Haiz! Giờ này còn gì ăn không? Đói chết đi được!” Rosé  lê thân xuống nhà bếp mở từng cái nồi ra “Đúng thật là! Hôm nay mình trốn trên phòng lại không nấu cơm! Chiến này thảm rồi!” Rosé  tự trách nói. 

“Ôi cái bụng của tôi!” Cô rên nhẹ rồi xoa bụng “Mày đáng chết! Kêu ca cái gì hả?” Rosé  đánh vào cái bụng nói. 

Rosé  nhăn nhó đến bên sofa rồi ngồi xuống, buồn chán quơ quơ chân “Chết rồi! Đói quá thì làm sao mà ngủ đây!” Cô nhăn nhó xoa nhẹ cái bụng. 

“Chắc chị mày đói chết quá!” Cô cúi gầm mặt xuống, mái tóc dày che đi gương mặt nhỏ nhắn, vẻ ủ rũ hiện rõ. 

“Cạch” tiếng cửa nhà quen thuộc mở ra. Rosé  theo bản năng ngước mắt nhìn lên thì bất giác giật mình. 

................. 

“Cha! Thơm lắm nha!” Cô nhắm mắt thưởng thức hương thơm của tô mì đang nghi ngúc khói. Người con trai đối diện vẫn trầm mặc nhìn “Anh vẫn chưa ăn sao?” Cô ngây thơ hỏi. 

Anh vẫn không trả lời, nhìn vào tô mì đang nghi ngúc khói, chậm rãi cầm đũa lên ăn “Các anh chụp tạp chí có vẻ vất vả nhỉ?” Cô tươi cười nói, người đối diện cũng im lặng. Rosé  tức quá lầm bầm “Anh đáng ghét! Đang tỏ thái độ gì đây! Trưng bộ mặc đó ra để làm gì hả? Cho tôi xem sao?” 

“Bớt nói nhảm đi!” Jimin vẫn thản nhiên ăn mì mà lạnh nhạt nói. Rosé  đúng là đơ toàn tập, kinh ngạc há hốc mồm nhìn anh. Anh ta nghe sao? Chết rồi. Rosé  mím môi suy nghĩ. 

“Cô không ăn đúng không?” Jimin bây giờ mới đưa mắt lạnh nhạt nhìn cô. Rosé  bất giác nhìn lại cái bụng đang kêu í ới của mình thì bất chợt xấu hổ. Cô cầm đũa lên rồi tự nhiên ăn như điên, ăn đến mất kiềm soát. 

Jimin  thật sự không biết nói gì chỉ lắc đầu ngao ngán. Rosé  cho đầy một miệng thức ăn, chóng đũa vào tô mì nhìn anh nói “Này! Tôi thấy người ta ăn cơm chung thì được gọi là hẹn hò! Tại sao vậy?” Rosé  vừa nhai vừa nói. 

“Ăn xong rồi nói!” Jimin  lạnh lùng nói, Rosé  bất giác xấu hổ đỏ mặt, nhai hết thức ăn trong miệng rồi đưa mắt nhìn anh “Ê! Vậy tôi và anh đang ăn cơm chung! Có được xem là hẹn hò không?” Cô thắc mắc hỏi. 

“Không!” Jimin  vẫn không nhìn cô, chậm rãi nói “Này! Cũng có thể lắm chứ!” Rosé  liền cải lại “Không có khả năng!” Jimin  tiếp tục phủ nhận “Không có khả năng sao?” Cô ngơ ngác nói. 

“Vậy làm sao mới có khả năng?” Rosé  lại hỏi, Jimin  dừng đũa, đưa mắt lên nhìn cô, đôi mắt lạnh băng đến đáng sợ “Xin hỏi! Tôi và cô là quan hệ gì?” Jimin  khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn cô. 

Rosé  cứng họng trước câu nói đó “Hay là cô...” Jimin  mơ hồ kéo dài câu “Muốn nhắm đến tôi!” Jimin  thản nhiên nói ra, vẻ mặt không một chút gợn sóng còn Rosé  ở đây thì phun luôn ngụm nước vừa uống, há hốc mồm nhìn anh 

“Này! Anh có thấy mình tự tin quá đáng không?” Cô dộng ly nước xuống bàn, đứng lên nhìn anh. “Vậy sao? Sao tôi lại không thấy! Thái độ của cô như vậy có phải là đang che giấu sự thật không?” Rosé  vẫn lạnh lùng nhìn cô. 

“Này, này, này! Nói cho mà biết nhá! Đây hoàn toàn không thích mẫu người như ấy đâu! Khẩu vị của anh! Một chút cũng không hợp với tôi!” Rosé  nhìn thẳng vào mắt anh gằn ra từng tiếng (Trả thù cá nhân đây mà!). 

Rosé  nói rồi quay mặt nghiêng không thèm nhìn anh, Jimin  vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn chằm vào cô, cái nhìn tựa như muốn thấu tất cả “Muốn thử không?” Giọng nói lạnh như băng lại vang lên một lần nữa, người con trai đối diện vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Rosé  không hiểu gì bất chợt quay sang nhưng chưa kịp nhận thức gì thì “Ưm!” 

Từng kỷ niệm như vẫn thế quay về 

Ngày nhẹ nhàng tay nắm lấy. 

Và khoảng khắc em nhìn anh bước bên anh. 

Ngại ngùng nói “yêu anh” 

Cánh tay đó quá đổi to lớn, quá đổi an toàn mà kéo cô lại. Hai thân hình gần xát nhau như không có khoảng cách. 

Bàn tay to lớn đó đặt nhẹ nhưng đủ lực giữ gáy cô lại, điều cô càng bất ngở hơn là. Môi chạm môi. Đôi môi lạnh như băng tựa hồ như cái rét tháng chạp đang chạm vào bờ môi nóng bỏng này. Hai nữa đối lập nhau nhưng lại có sự phù hợp hoàn hảo hơn bao giờ hết. 

Rosé  ngạc nhiên mở to mắt nhìn người con trai trước mắt, khoảng cách gần đến nổi có thể thấy cả lỗ chân lông. Không gian ngưng động, thời gian ngừng trôi, sự yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được nhịp tim của chính mình. 

Tim cô đập nhanh đến nỗi cô không tự mình kiểm soát được, đầu ốc cô trống rổng nhìn người con trai trước mắt đầy kinh ngạc. Anh ta....đang làm gì? Hôn cô sao? 

Sự yên tĩnh này! Anh nghe tim mình đập, lỗi mất một nhịp. Trong lòng có cái gì đó đang dần được nuôi dưỡng. Phải chăng anh đã rung động? Không! Anh không biết! Nhưng anh không muốn nó xảy ra, hoàn toàn không muốn. 

Jimin  từ từ buông cô ra, Vylee vẫn chưa nhận thức được gì cả, cứ ngơ ngác mà nhìn, tim cô bây giờ muốn nhảy luôn ra từ lòng ngực. Jimin
không nói, anh hắng giọng rồi quay lưng bước đi nhưng có ai biết mặt anh đã đỏ từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net