Chap 36: Lý do nghỉ học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Park Chae Young!" Tiếng thầy giáo vang lên, cả lớp im lặng "Rosé !" Thầy lại gọi một lần nữa và không có câu trả lời "Park Chae Young em đâu rồi?" Thấy giáo nghiêm khắc nói, giọng điệu hơi to nhưng vẫn đầy tôn nghiêm.

"Em nghỉ rồi thầy ơi!" Một giọng nói lười biếng vang lên ngay cửa sau lớp học "Tại sao em nghỉ?" Thầy giáo lại tra hỏi "Em lên cân nên không đến trường được!" Lại cái giọng lười biếng đó.

"Lý do tạm chấp nhận được! Vậy em ở nhà nghỉ dưỡng sức đi!" Thầy giáo tỉnh bơ nói khiến cả lớp nhìn muốn lọt tròng con mắt, đến lúc biết mình bị hớ mới la lên "Rosé ! Em giỡn mặt với tôi đó hả? Ra đây!" Thầy giáo tức giận quát lớn (Bó tay!)

"Em đâu dám!" Rosé thè lưỡi tinh nghịch rồi từ cửa sau mới bước vào "Hello thầy khỏe chứ! Mới xa thầy có một ngày mà em cứ tưởng xa thầy 24 tiếng chứ!" Rosé cười hì hì nói.

"Em giỏi lắm ha! Hôm qua nghỉ dám không xin phép hôm nay lại đi học trể!" Thầy giáo rõ rõ thướt nói "Rõ ràng em có thông báo cho thầy mà! Trong điện thoại đó! Thầy không xem sao?" Rosé ngước mắt nhìn. "Tôi quên mang rồi! Mà em nhắn gì trong đó?" Thầy giáo thắc mắc hỏi.

Rosé cười hì hì "Em nhắn là! Rosé hiện nay có việc bận, do lý do kỹ thuật chương trình tạm gián đoạn mong quý vị thông cảm không chấp nhất, Rosé sẽ trở lại trường vào một ngày trời trong mây tạnh và gió ngừng thổi, các bạn yên tâm vì nếu có ngày trời trong mây tạnh và gió ngừng thổi thì chết hết rồi còn đâu, hiện nay cân nặng còn chưa kiểm soát được có vẻ chưa tiến triển nhưng sẽ không gây ảnh hưởng đến mức tẩu hỏa nhập ma khiến dân chúng phải bất an lo sợ. Cuối câu em còn nhắn lại một câu đó 'Kết thúc chương trình đài truyền hình đến đây là hết'Xin chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi." Rosé cúi đầu chào.

Vừa dứt câu một tràn pháo tay từ dưới lớp vang lên khiến cô ngượng đến chín mặt, lấy tay gãi đầu "Cảm ơn các bạn quá khen!" Cô cười hì hì nói và đâu biết trên bục giảng một bộ mặt bỗng tối sầm lại.

"Lên cân thì có gì mà không đi học được!" Thầy giáo kiên nhẫn nói bằng tần âm thấp nhất, Rosé nhìn lên "Ai da! Vậy là thấy không biết rồi nha! Lên cân rất nghiêm trọng đó! Nếu mà lên quá nhiều sẽ gây béo phì! Con gái bị béo phì sẽ ra sao? Sẽ rất xấu! Mà con gái thì thường là rất sợ xấu! Xấu thì sẽ không ai chơi dẫn đến bệnh trầm cảm và tự ti nhưng nếu bị trầm cảm thì sẽ cách ly với cuộc sống bên ngoài mà cách ly với cuộc sống bên ngoài tức nghĩa là phải sống một mình! Sống một mình sẽ lo nhiều thứ dẫn đến chán đời! Mà chán đời thì thường nghĩ quẩn! Đến một lúc suy nghĩ không thông sẽ đưa ra quyết định sai lầm là tự kết liễu cuộc đời! Như vậy thì sẽ hết một đời người thầy thấy có đúng không? Vì vậy có thể nói lên cân là một vấn đề bức xúc đang được xã hội quan tâm và là bệnh nguy hiểm cần đề phòng ở phái nữ!"

"Hoan hô!" Rosé vừa dứt lời thì ở dưới lớp một tràn vỗ tay lại vang lên và có cả tiếng huýt sáo, Rosé cười cười cúi đầu chào cảm ơn "Cảm ơn các vị đã quan tâm! Số thiếu bầu cử lần này là 0000 không bao giờ có! Mong quý vị ủng hộ mà bỏ phiếu cho! Nếu đắc cử tôi sẽ hết mình phục vụ dân chúng! Xin cảm ơn!" Rosé bắt trước kiểu đi ứng cử rồi cười thân thiện.

Cả lớp thì vui vẻ nhưng có một người sắc mặt đã tối sầm lại, vẻ mặt còn khó coi hơn cả diêm la vương, chưa đầy ba giây "ROSÉ !!!!!!!!!!! RA KHỎI LỚP CHO TÔI!" Thầy giáo hét bằng tần âm cao nhất, hét bằng cả hy vọng và niềm tin (Tội nghiệp thầy!)

"Cái này là thầy nói nha!" Rosé lém lỉnh nói rồi xách cặp lên "Chào quý vị tôi phải đi vận động bỏ phiếu đây! Hẹn gặp lại vào lần sau! Số phiếu 0000 nhớ nha!" Rosé nói nhanh, nháy mắt một cái rồi chưa đầy ba giây đã biến mất.

"Trời ạ! Chắc tôi chết mất!" Thầy giáo ôm tim nói "Chưa chết được đâu thầy ơi! Chuyện còn dày!" Rosé lại từ cửa bước vào và cười hì hì "Sao em còn chưa đi hả?" Thầy giáo hậm hừ nhìn cô.

"Em quên ít đồ nên vào lấy!" Cô cười hì hì rồi bước đến bàn giáo viên lấy chai nước "Nước đó là của tôi mà!" Thầy giáo khó hiểu nhìn cô "Của thầy sao? Thầy uống rồi à?" Rosé thắc mắc hỏi, thầy giáo gật đầu "Chết cha hông! Em bỏ thuốc sâu trong này hèn chi thấy mất một chút!" Rosé nhìn nhìn chai nước nói, sắc mặt thầy giáo bỗng tối sầm lại còn cả lớp thì há hốc mồm.

"Mà không sao! Xem như em biếu thầy chút đỉnh ấy mà!" Cô cười hì hì đầy tự nhiên chưa đầy một giây thì "TRỜI ƠI!!!! EM MUỐN HẠI CHẾT TÔI À!" Thầy giáo la lên tiếng cuối cùng còn Rosé thì đã nhanh chóng phi ra ngoài (Đại tỉ luôn rồi!)

"Thầy ơi! Thầy có sao không?" Rosé vừa bước ra ngoài đã nghe tiếng trong lớp vọng ra, thè lưỡi tinh nghịch rồi bước đi.

Chưa được vài bước thì một nhóm người trong bộ y tế đã chạy đến "Cho hỏi thầy Văn dạy lớp nào?" Một người hỏi "Lớp 12a2 đó! Mà các anh đi đâu vậy?" Rosé cố tình hỏi "Đi cấp cứu!"

"Vậy thì đi nhanh đi kẻo không kịp! Bệnh người già hay yếu tim đấy mà!" Rosé tự nhiên nói rồi xách cặp bước đi (Bó tay sư tỉ!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net