Chap 37: Thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xem ra em bình thản quá nhỉ?” Kynlee đặt trái cây xuống nhìn Rosé  “Sao thế? Em làm gì à?” Rosé  ngừng dũa móng tay, ngước mắt nhìn Kynlee “Cậu đúng là quậy thật! Làm cho thầy Văn nhập viện mà cứ tỉnh như ruồi là sao?” Lisa chịu thua lắc đầu.

Rosé  cười cười “Nghịch như vậy xem chừng sẽ có chuyện!” Jimin  dán mắt vào tạp chí “Gì chứ?” Rosé  bĩu môi nói. “Em gái của cậu cao tay thật mà!” V khen ngợi “Nó chưa đốt trường là may rồi!” Kynlee ngán ngẩm nói.

“Này! Các cậu có nghĩ sẽ đi thăm thầy không? Dù sao cũng thấy hơi quá đáng!” Jennie ái náy “Thôi đi! Cậu định cho thầy tăng xông à?” Lisa nói “Đúng! Gặp tớ thì thế nào cũng tức mà chết cho xem!” Rosé lại cho là đúng.

“Rosé ! Em không biết ân hận là gì hả? Dù thế nào thì cũng phải đi thăm bệnh! Đâu làm như vậy được!” Jungkook nghiêm khắc nói, Jimin  bĩu môi “Ô kìa! Anh Jungkook nhà mình từ khi nào biết nói những lời này vậy ta!” Lisa trêu chọc.

Kookie tự nhiên đỏ mặt.

Bệnh viện...

“Này! Cậu làm gì thế?” Jennie nhíu mày khó hiểu nhìn “Ở đây có nội gián không?” Rosé  ngó trước, ngó sau nói “Điên quá đi! Có ai như cậu không hả?” Lisa  cốc nhẹ đầu Rosé.

“Trời nóng gần ba mươi năm độ mà đi trùm cái dạng như em thì còn gì là người nữa!” Kynlee cầm miếng vải trên người cô thì liền bị cô kéo lại còn bày vẻ mặc hâm dọa.

Trời nóng hơn đến ba mươi mấy độ mà Rosé  nhà mình mặc đồ rất là dễ thương. Đeo kính râm che gần hết mặt, trùm gần năm lớp vải từ đầu đến chân, che luôn tóc với mặt, quấn khăn như người Ả Rập vậy! Phòng đừng để ai phát hiện học sinh siêu quậy như cô lại đến thăm bệnh giáo viên.

Đúng là khó tin mà! Cô còn tin không được nữa thì ai mà dám tin. Nếu không phải tại cái đám rắc rối này kéo cô đi thì cho tiền cô cũng không dám.

“Đúng là có vấn đề!” Jimin  nói nhẹ một câu rồi bỏ tay vào túi quần bước đi “Này, này, này! Anh nói cái gì thế hả?” Jimin đuổi theo sau, Jimin  vẫn im lặng “Anh nói ai có vấn đề hả?” Rosé  hung hăn nói.

“Tôi nói cô hả?”

“Này! Anh...”

“Cô im lặng chút đi!”

“Anh nói cho rõ đi!”

“Này! Này! Đứng lại!”

Cả nhóm nhìn hai người đi phía trước rồi lắc đầu ngao ngán nhìn theo.

“Rosé ! Vào đây!” Lisa  kéo tay cô sau cánh cửa “Không vào đâu!” Rosé  bán sống, bán chết bán chặt vào thành cửa “Cậu lỳ thật! Đã vào đến đây mà còn!” Jennie  chỉ lắc đầu.

“Chào các em! Các em đến chơi à? Hay lại đến xem thầy chết chưa?” Thầy giáo cười nhẹ nói “Dạ đâu có! Bọn em đến thăm thầy thật mà!” Lisa  miệng thì cười còn tay thì bận lôi kéo tên cứng đầu kia.

“Thầy thấy đỡ hơn chút nào không?” Kynlee đến bên giường hỏi thăm (Về đạo nghĩa thì mấy anh nhà ta cũng được lắm nha!) “Thầy bớt rồi!” Thầy giáo dịu dàng nói.

“Vào đi!” Lisa  kéo muốn rụng tay “Không!” Rosé  vẫn cự tuyệt.

“Lisa ! Em làm gì thế?” Thầy giáo thắc mắc hỏi. “Cậu ấy đang bận lôi một con vật cứng đầu, cố chấp vào đây đấy mà!” Jimin  tử cửa bước vào, vẫn cái dáng điềm tĩnh bỏ tay vào túi quần và sắc mặt vẫn lạnh băng.

“Anh nói ai là con vật cố chấp, cứng đầu vậy hả?” Rosé  một phút ba mươi giây kéo ngược Lisa  lại đẩy người lên bước vào hầm hầm nhìn Jimin . “Rosé !” Cả nhóm ngơ ngác nhìn cô.

Rosé  chợt nhìn xung quanh rồi đứng yên như tượng, khuông miệng bất giác đông cứng lại thành một nụ cười, mồ hôi rơi lả chã (Cũng phải! Dưới cái nóng này mà không rơi mồ hôi mới lạ)

“Em đến đây làm gì thế?” Thầy giáo thắc mắc hỏi, Rosé bây giờ mới chợt tỉnh, bất giác rùng mình “Thật ra thì...cũng không làm gì! Chỉ là đến để thăm nuôi người bị hại!” Rosé  ái ngại nói.

“Người bị hại? Em nói ai?” Thầy giáo lại tiếp tục hỏi “Thì còn ai ngoài thầy nữa!” Rosé  tỉnh bơ trả lời khiến cả nhóm đổ hết cả mồ hôi.

Không gian im lặng. Cô chợt cảm thấy có cái gì đó hoàn toàn bất thường, cứ ngỡ là sẽ có một trận lôi đình ai ngờ “Thầy rất vui khi em còn biết đến thăm bệnh!” Thầy giáo mỉm cười hiền từ nói.

“Ý tứ gì đây! Không phải đang móc méo mình chứ trời!” Rosé  thầm nghĩ “Ô! Em biết chứ! Chuyện em gây ra làm sao em có thể quên được!” Rosé  cười hì hì nói “Đúng! Chuyện này quả thật là do em gây ra!” Thầy giáo gượng cười.

“Thật ra em cũng không có ý chọc thầy đến mức này đâu! Em chỉ là không ngờ sức khỏe thầy lại yếu đến như vậy!” Cô kéo ghế thong thả ngồi cạnh giường thầy “Ừ! Đúng là sức khỏe yếu mà gặp trò như em thì đi sớm!”

“Trời! Cũng không phải vậy đâu thầy! Em nói cho thầy nghe cái này!” Rosé  tự nhiên nói, thầy giáo ngước nhìn “Thầy là người thứ hai mươi bị em chọc tức nhập viện đấy!”

“Ô! Vậy thầy cũng không phải là người đầu tiên rồi!”

“Đương nhiên! Từ nhỏ thành tích của em đã ghê người rồi!”

“Chuyện này thì thầy dư sức biết!”

Hai thầy trò nói chuyện với nhau tự nhiên đến nỗi làm cả nhóm ngơ ngác mà nhìn
(Lungling: Sự tình gì đây trời! Hai thầy trò vui tính nhở).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net