Chap 38: Nấu cơm đến bỏ nhà đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Haiz! Thăm bệnh mệt chết đi được!” Rosé vươn vai nói “Con nha đầu này! Em chỉ biết gây rối thôi!” Kynlee cốc nhẹ vào đầu cô nói. “Ưm! Em cũng có đi chứ bộ! Giận hai!” Rosé bĩu môi giận dỗi nói.

"Thôi! Đi nấu ăn giùm anh đi!” Kookie  dỗ dành cô rồi đẩy cô vào bếp “Ơ! Em cũng phải nấu ăn nữa sao?” Rosé  vừa đi vừa ngơ ngác nói “Không nấu ăn chẳng lẽ ăn cột nhà à?” Kookie  khó hiểu. 

“Nhưng rõ là hôm nay đến Jennie  mà!” Rosé  ngây thơ nói mà đâu biết cô bạn thân của mình mặt đã tối sầm lại “Cho anh xin đi! Jennie  mà nấu ăn thì chỉ có trên sống, dưới khê, tứ bề nhão nhét thôi!” V lắc đầu nói. 

Cả nhóm chưa kịp hiểu gì hết thì một tiếng đập sách vang lên ở trên bàn, một cái bóng nhỏ bỗng vụt qua rồi mất tích để lại phía sau là những dấu chấm hỏi to đùng không có lời giải đáp. 

“Ai mới vừa chạy ra thế?” Cả nhóm ngơ ngác nói rồi nhìn lại xung quanh, mất một bóng hình “Jennie ! Cậu ấy đi đâu đấy?” Rosé  gọi theo “Chết rồi! Trời đang tối mà!” Lisa  lo lắng nói. 

“Cũng tại các anh! Sao lại nói Jennie  như vậy chứ!” Rosé  trách mắng “Jennie  nấu ăn không ngon thì từ từ mà dạy! Lòng tự trọng của cậu ấy cao như vậy thì làm sao mà chịu được hả?” Lisa  lớn tiếng nói. 

“Trời tối như vậy thì làm sao mà tìm!” Cả hai sốt ruột nhìn ra cửa “Không được! Em phải tìm Jennie! ” Cả hai định chạy ra ngoài thì một cánh tay đã níu hai cô lại “Đừng! Trời tối rồi các em đi chỉ làm thêm rắc rối!” Kynlee lắc đầu. 

“Với lại có một người đã đi trước một bước rồi!” Kookie điềm tĩnh nói. Cả nhóm ngơ ngác quay sang thì há hốc mồm nhưng trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều. 

.................. 

“Cô đáng chết! Đi đâu vậy không biết!” V sốt ruột tìm kiếm “Jennie ! Ra đây! Nếu không bắt được cô tôi sẽ sử cô ngay!” V vừa chạy vừa hâm dọa (Sợ rung người!). 

“Cái gì mà trên sống, dưới khê tứ bề nhão nhét chứ! Tay nghề tôi dở như vậy sao! Đã vậy tôi bỏ đói các người luôn!” Jennie  sầm mặt nói. 

“Cái đồ điên! Các người tự mà xử đi nha! Tôi đi ăn trước đây!” Jennie  nói rồi liền chạy đi một mạch. 

“Cô đi đâu thế hả? Điện thoại cũng không nghe là sao?” V bực tức nhìn điện thoại, hậm hừ nói. 

Jennie  đi một vòng thành phố rồi ghé vào một quán ven đường nào đó, ngồi ăn ngon lành “Cô ơi! Tô nữa!” Jennie  vui vẻ nói “Woa! Con ăn khỏe thật nha! Tô thứ ba rồi đây này!” Chủ quán vui vẻ khen ngợi. 

“Con không ngờ món ăn đường phố ở Việt Nam lại ngon đến vậy nha!” Jennie  đưa ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi, chủ quán cười thân thiện. 

Điện thoại reo lên thông báo có tin nhắn, Jennie  lấy trong túi ra xem “Ha! Điện không được thì nhắn ha! Để xem anh nhắn cái gì!” Jennie mở tin nhắn lên thì không khỏi tức giận bởi hàng chữ rất ư là dễ thương “Cô có giỏi thì đừng nghe điện thoại nữa! Khỏi về luôn cũng được!” 

Thật sự bây giờ là máu đã lên đến não “Được, được! Giỏi lắm! Thì ra anh muốn đuổi tôi chứ không phải tìm tôi! Vậy thì tôi đi luôn! Để xem cái tên khốn như anh giải quyết ra làm sao?” Royjee nói rồi hung hăn khóa điện thoại, nghênh mặt đầy kiêu ngạo. 

“Được! Cô dám khóa điện thoại! Đã vậy tôi sẽ không thèm tìm cô! Làm gì thì mặc!” V tức giận bỏ đi. 

Anh đang đi dạo phố đêm với tâm trạng phải nói là không tốt vô cùng. Cái con nhỏ đó sao lại dám nói với anh bằng cái thái độ đó chứ! Mà anh còn bị ảnh hưởng tâm trạng vì cô nhỏ đó. Đáng ghét! 

Đang hậm hừ chém giết không thương tiếc mấy cây cỏ quen đường, quay qua quay lại thì phát hiện thú vị nha. Khóe môi chợt nhếch lên một đường cong nguy hiểm, ngó trước, ngó sau rồi bước đi. 

.................. 

“Chủ quán! Tính tiền!” Jennie  gọi lại tính tiền, chủ quán mỉm cười đến bên cạnh cô “Bạn trai con tính hết cả cho con rồi!” Chủ quán vui vẻ nói còn Jennie  thì kinh ngạc mà há hốc mồm. Bạn trai? Cô có sao? 

Mở to mắt liếc nhìn xung quanh rồi bỗng mắt miệng gì mở to hết cỡ. Trời ạ! Sao anh ta lại ở đây! Anh ta là....V! Còn điềm tĩnh ngồi cách cô mấy cái bàn, cười vô cùng hồn nhiên lại còn đưa tay lên chào mới tức chứ! 

Trời ạ! Tình huống gì đây! Sao cô lại gặp phải anh ta, rõ ràng là cô đang bỏ trốn cơ mà! Càng nghĩ sắc mặt Jennie  càng khó coi, mím chặt môi, bày ra vẻ mặt vô cùng là đáng thương. 

Rồi không biết cô nghĩ trời, nghĩ đất gì mà “soạt!” một cái bóng nhỏ lướt ngang với tốc độ tia chớp vào biến mất không để lại dấu tích. Vâng! Jennie  nhà mình đã chạy mất một cách nhanh chóng và bỏ lại người bây giờ đang há hốc mồm mà nhìn lại là V. 

“Này! Cô...” V đơ cứng họng vài giây rồi chợt bình tĩnh lại“Trời ạ! Lại biến mất nữa! Chờ với!” Thế là lại ba chân bốn cẳng mà tức tốc chạy theo “Jennie ! Cô điên hả? Đứng lại đó coi!” V chạy theo muốn hụt hơi. 

“Đã bảo là đừng có tìm tôi mà!” Jennie  vừa chạy vừa nói “Có gì... thì... đứng lại... nói rõ đi! Cô đúng là!” V thở hồng hộc nói. “Tôi không có gì để nói cả anh chê cơm tôi nấu thì đừng nhìn đến tôi!” Jennie  giận dỗi. 

“Jennie  tôi xin lỗi!” V vừa thở vừa nói “Tôi không nghe gì nữa cả!” Jennie  xua xua tay “Thật ra cô muốn sao! Cùng lắm tôi hứa với cô từ nay cơm cô nấu, ngon dở gì tôi đều ăn hết được chưa?” V nói rồi mới ý thức được mình lỡ lời. 

Người ở phía trước chợt dừng bước, rồi xoay nhẹ người lại, đến gần anh nhỏ giọng nói “Có thật không?” V theo bản năng ngước nhìn người con gái trước mắt, đôi mắt ngây thơ như pha lê đó nhìn anh khiến anh không nỡ làm tổn thương hay từ chối. 

Miễn cưỡng gật đầu “Thật!” Giọng nói có pha chút lạnh lùng nhưng đi cùng câu nói đó là một nụ cười từ từ tỏa sáng của cô gái trước mắt, nụ cười đẹp đến nỗi làm say lòng người “Là anh nói đó!” Jennie  vui vẻ chạy đến khoác tay V “Cô làm gì vậy?” Venjy khó hiểu nhìn. 

“Về thôi! Không muốn à?” Jennie  chăm chú nhìn anh khiến anh còn chưa hết giật mình thì đã bị cô gái nhỏ đó kéo đi “Về nhà tôi sẽ nấu cho anh ăn! Trên sống, dưới khê tứ bề nhão nhét anh đều phải ăn hết!” Jennie  cười tươi vừa đi vừa nói khiến V cũng bất giác mà mỉm cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net