Chap 42: Cậu nhóc khó chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn nghĩ xem! Khi cao thủ gặp sát thủ sẽ ra sao? Có phải là sẽ chiến tranh đến một sống một còn không? Ai sẽ nhường bộ ai trước khi sát thủ lẫn cao thủ đều là đối thủ của nhau mà người chịu thiệt hại lại không là họ.

Bạn nghĩ sao khi Sư tử Châu Phi sẽ phải bắt buộc nuông chiều một con Hổ báo Châu Á! Rồi cuối cùng ai sẽ thắng? Vua của muông loài sẽ là Sư Tử Châu Phi hay Hổ báo Châu Á đây? 

Nếu muốn biết hãy theo dõi. 

.................... 

Rosé  nhìn cậu bé trước mắt cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy, cái nhìn không chớp mắt khiến người khác khó chịu. “Này nhóc! Nói thật đi! Em có phải là em của Remi không?” Rosé  nói bằng giọng điệu tra hỏi. 

Cậu bé không buồn để ý đến điềm tĩnh mà trả lời “Chuyện này còn phải hỏi sao!” Câu trả lời khiến Rosé sốc đến tận óc “Con nít không được nói chuyện với người lớn bằng cái giọng đó!” Rosé  nghiêm khắc giáo huấn. 

Cậu bé chỉ nhìn mà không trả lời “Em tên gì?” Lát sau Rosé lại lên tiếng “Hong Bin!” Cậu nhóc trả lời ngắn gọn. Rosé  lại nhìn cậu bé từ trên xuống dưới, đôi mắt hép lại đầy đa nghi. Trời ạ! Cả cái tên cũng cao hơn người khác là sao? Hong Bin! Được lắm! Dám đụng đến chị thì về đổi tên là vừa nha cưng! 

Rosé  chợt nở một nụ cười bí hiểm rồi nhẹ giọng nói “Em muốn ăn gì nào?” Rosé  cười cười nói “Yến xào trân châu!” Hong Bin hiển nhiên mà trả lời còn Rosé  thì đập mặt xuống bàn luôn. Ba vạch đen hiện rõ trên mặt “Ở đây không có món đó!” Rosé  cố nén giọng nói. 

“Vậy thì hải sâm nấu súp đi!” Cậu bé ngồi vắt chéo chân trên sofa, điềm tĩnh mà nói. Rosé  cố nén giọng “Cũng không có!” Cô thật sự muốn đem Hong Bin băm thành trăm mảnh “Nhà chị nghèo thế sao?” 

Câu nói vừa dứt lửa giận bốc lên nghi ngúc, mức độ nguy hiểm không báo cáo được là bao nhiêu. Trời ơi! Con nít bây giờ là vậy sao? Thật ra ngươi thuộc loại người gì đây! 

Máu đã từ từ sôi trào, Rosé  nhìn cậu bé với cặp mắt đầy sát khí “Chị đừng nhìn em như vậy! Dù sao em cũng không làm gì chị!” Hong Bin vô tội nói. Không làm gì hả? Cái bản mặt nhóc là không làm gì sao? Có ai nói cho cô biết con nít bây giờ là như vậy sao? 

Thấy tình hình có vẻ không được lạc quan cho lắm thì bỗng giọng nói lạnh nhạt từ trên sofa truyền đến. 

“Remi hình như rất dịu dàng, lại còn hay giúp đỡ người khác nữa chứ!” Bấy giờ giọng nói quen thuộc đó mới cất lên sau bao hồi im lặng. Rosé  nghe xong câu nói đó liền nhìn qua người vừa nói, sắc mặt bổng thay đổi. Không phải vì Jimin  đâu! Mà là vì vừa nhắc đến ai đó đấy mà! 

Cố trấn tỉnh lại bản thân, nhắm mắt một cái “Nhóc ngồi đây nha! Chị đi lấy thức ăn trong tủ ra cho nhóc!” Rosé  cố gặn một nụ cười rồi bước đi. Không vì Remi ta ném nhóc ra sân rồi. Sự thật là sao hả trời! Chị nó dịu dàng bao nhiêu nó lại kiêu căng bấy nhiêu. 

Cố nén mà ghi hận trong lòng. 

................. 

“Thức ăn nhà chị có bao nhiêu thôi sao?” Cậu bé đưa ánh mắt vô (số) tội nhìn cô, Rosé  quay sang nhìn cậu bé rồi ngước mắt nhìn lại đóng thức ăn giờ chỉ còn là hư vô rải rác khắp nhà, trong nhất thời máu sôi trào nhưng vẫn cố điềm tĩnh mà gặn ra một nụ cười “Bây nhiêu chưa đủ nữa sao cưng?” Cô nghiến răng, nghiến lợi nói trong khi lòng thì đang cháy lửa. 

Cậu nhóc tự ý thức được mà im lặng, Rosé thấy dáng vẻ im lặng đó cũng yên tâm, hậm hừ mà đi thu dọn tàn cuộc. Trời ạ! Cầm tất cả bánh trái mà cô dự trữ bao lâu nay chỉ toàn là giỏ! Trong lòng không khỏi có một tia đau sót hiện rõ. Thật ra ngươi đến từ hành tinh nào đây? Sức ăn của ngươi ta còn địch không nổi hay sao! 

Rosé  ngậm ngùi đi thu dẹp trong khi cái tên kia lại điềm tĩnh như không có chuyện gì mà ngồi xem tạp chí, Rosé  nhanh chống quay sang nhìn, đôi mắt hép lại “Hôm nay anh không ra ngoài à?” Rosé  nói bằng giọng tra hỏi. 

Người kia cũng không đưa mắt lên nhìn cô chỉ lẳng lặng xem tạp chí “Thế cô muốn tôi ra ngoài lắm sao?” Cái giọng nói bình tĩnh đầy lạnh nhạt đó khiến máu nóng của cô muốn sôi trào, thật muốn băm anh ta thành trăm mảnh. Trời ơi! Có ai cho cô cây đao để cô giết hai tên này không! Còn không thì để cô tự kết liễu mình luôn đi. Sống làm sao được đây hả? 

Rosé  cầm đĩa trên tay đi đến nhà bếp còn dặn dò một câu “Trông trừng Hong Bin giúp tôi!” Bỏ lại một câu lạnh nhạt đó rồi bước đi “Người ta lớn rồi mà bắt trông trừng là sao?” Hong Bin tỏ vẻ không hài lòng bĩu môi nói. 

Jimin  thấy Rosé  đã vào bếp mới buông tạp chí xuống, đưa mắt nhìn về phía Hong Bin “Này nhóc! Có muốn chơi chiến tranh gia trang không?” Jimin  nhướng mắt. Hong Bin ngây ra mà nhìn lại anh. 

................. 

Rosé  thật sự khó lắm mới rửa xong đóng bát. Cô không biết thằng nhóc đó là ai mà sức ăn lại ghê người như thế nữa. Đồ ăn trong tủ lẫn ngoài nó đều không tha, làm hại cô thu dọn muốn chết. Mới vừa gỡ tạp dề ra thảy sang một bên, cầm đóng đĩa trên tay định đem vào tủ nhưng vừa quay lưng lại thì “Yêu quái! Đỡ đòn!” 

Và chưa kịp nhận thức gì cô đã bị tung cho một trưởng. Sự đau ở chân khiến cô nhận thức được có cái gì đó vừa va vào, bắt đầu ngước nhìn người trước mắt. Nhận thức được đó là một đối tượng cần đề phòng! Đôi mắt chợt sáng rực lửa nhìn người trước mắt. Không gian đứng lại, yên ắng hẳn, đóng đĩa cầm trên tay cũng bắt đầu rung theo cơ thể. 

Và không lâu sau đó.... 

“Dám lấy cây đánh chị nè! Chị chịu nhóc hết nổi rồi nha!” 

“Này! Không được đụng chạm tay chân!” 

“Được lắm! Không được đụng chạm tay chân này!” 

Thế là “bóp” “binh” “đùng” những âm thanh vui tai cứ tiếp tục vang lên và tiếng la hét phải nói là gây chấn động cả khu phố. 

Rosé  hùng hồ mà săn tay áo “Đứng lại đó! Em gan rồi! Dám đánh chị!” Rosé  hung hăn mà dí bắt Hong Bin “Yêu quái! Có giỏi thì đến bắt ta đi!” Hong Bin thè lưỡi chọc tức cô. 

“Được, được, được! Ta không nhượng bộ ngươi nữa đâu! Đứng lại đó! Tiếp đòn đi nè!” Rosé  hùng hổ mà rượt đuổi Hong Bin nhưng vừa bắt được đã bị cắn cho một phát rồi buông ra. 

“Thằng nhóc này! Em đứng lại đó! Không được chạy!” Thế là hai người đuổi bắp nhau chạy khắp nhà đổ vỡ hết cả đóng chén cô vừa rửa, rối tung cả phòng khách nhưng hình như chỉ có một người là bình thản nhất, vẫn ngồi vị trí cũ xem tạp chí dường như không để ý gì đến xung quanh, khóe miệng chợt hiện ra một nụ cười (Chủ mưu của vụ này đấy!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net