Chap 46: Trả về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hong Bin đi với Jimin và Rosé cũng vô tình biến họ thành đầy tớ. Hết kêu này lại kêu nọ không kêu được thì khóc! Khóc không được thì la! Quay cả hai người như chong chóng mệt đến rả người luôn.

Đến khi chơi đã rồi mới ngủ thiếp đi trên lưng của Jimin còn Rosé thì bước bên cạnh cầm bao nhiêu là đồ, nào là đồ chơi, đồ ăn, ôi dào! Một đống! (Mà nhìn họ lúc này không giống gia đình mới lạ nha!)

"Hôm nay tôi mệt quá!" Rosé vươn vai nói "Cô có con đương nhiên phải mệt rồi!" Jimin trêu chọc nói "Này! Anh không có sao?" Rosé bướng bỉnh cải lại "Vậy thì chúng ta cùng có!" Jimin bất chợt nói.

Rosé im lặng nhìn anh, câu nói đó khiến cô giật mình, tâm tư có cái gì đó hoàn toàn không bình thường mà trổi dậy, cô dò hỏi "Cái...gì là cùng có hả?" Rosé ngây thơ hỏi. Jimin bị ánh mắt đó của cô làm cho bối rối luôn rồi "Không có gì! Cô đừng nghĩ nhiều!"

Bảo cô đừng nghỉ nhiều! Khó tin! Đã nói rồi bảo cô đừng nghĩ đến! Vậy thì có giỏi thì đừng nói! Ê mà không đúng nha! Nếu anh ta đừng nói cô sẽ cảm thấy mất mát một cái gì đó! Rốt cuộc đó là cái gì hả? Haiz! Cô không biết! Cũng không muốn biết! Là gì thì mặc kệ nó!

"Jimin này! Sau vụ này tôi nghĩ tôi và anh phải đi giải thích với mọi người một chuyến rồi!" Rosé ngước mắt nhìn qua anh "Giải thích chuyện gì?" Jimin quay sang hỏi "Ưm thì về! Danh dự! Hong Bin nói chúng ta như vậy xem ra ảnh hưởng rất lớn nha! Nhất là tôi mới mười tám mà dám nói tôi hai tám vậy mới đáng trách chứ!" Rosé tức giận nói.

Jimin chỉ cười nhẹ, không nói gì cả.

"Ưm Hong Bin đổ hết cả mồ hôi rồi!" Rosé không hài lòng lấy khăn tay ra lau trán Hong Bin, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng "Cô thương thằng bé quá nhỉ?" Jimin tiện miệng hỏi "Cho tôi xin! Nó quậy tôi nguyên ngày hôm nay muốn rã rời luôn rồi nè! Tôi không thua ai nhưng thằng nhóc này thì tôi chịu thua về mọi mặt rồi!"

.................

Rosé đứng trước cửa nhà Remi nhấn chuông "Nhóc con! Sắp được về nhà rồi! Thoát kiếp rồi nha cưng!" Rosé vui vẻ cười cười nói với Hong Bin. Cửa nhà mở ra, một bóng dáng quen thuộc nhỏ nhắn bước ra.

"Ô Rosé ! Cậu đến rồi à?" Remi vui vẻ nói "Ừm! Mình đến trả cục cưng này lại cho cậu đây!" Rosé vui vẻ nói "Phiền hai cậu quá! Nó có nghịch gì hai cậu không vậy?" Remi khách sáo.

"Làm gì có! Hong Bin nhà cậu rất ngoan nha!" Rosé nhấn mạnh chữ cuối rồi cười "Đây! Trả cậu này!" Rosé kéo nhẹ Hong Bin ra khỏi người Jimin ! Dường như ý thức được Hong Bin không hài lòng mà "ưm" một tiếng nhưng cũng ngoan ngoãn nằm vào vòng tay Remi.

"Còn đây! Đồ của Hong Bin đó!" Rosé đưa mấy hộp quà cho Remi, Remi ngạc nhiên nhận lấy "Phiền các cậu quá!" Remi ái ngại nói "Đừng khách sáo! Mình là bạn mà! Thôi! Vậy tụi mình về trước nha!"

"Ừm! Tạm biệt!" Remi mỉm cười rồi bước vào nhà. Rosé thấy vậy cũng ra về. Jimin giờ này mới khỏe khoắn vươn vai một cái "Mệt quá ta!" Rosé tinh nghịch nhướng mắt một cái "Tôi còn khỏe lắm!" Jimin mỉm cười nói.

Rosé dò chừng nhìn anh "Thật không?" Rosé ngây thơ hỏi. Jimin quay sang nhìn cô, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ánh mắt lộ ra tia mê hoặc "Thử đi!" Anh lạnh giọng nói, gương mặt không có khoảng cách khiến vô thức tim cô muốn rớt ra ngoài.

"Thử...thử cái gì?" Rosé lấp bấp nói. Nhìn dáng vẻ bối rối của cô khóe miệng Jimin chợt nhếch lên, anh di chuyển gương mặt ra xa, lạnh giọng nói "Tôi cho cô ba giây!"

"Hả?" Rosé ngơ ngác nói chưa kịp hiểu gì hết "Một"

"Cái gì thế?" Rosé khó hiểu nhìn "Hai!" Jimin vẫn không để tâm đến, lạnh giọng đếm còn Rosé thì bối rối đến không biết làm sao "B..a" Jimin vừa đưa ngón tay thứ ba lên không hiểu sao theo bản năng mà cô co chân chạy.

Jimin quay người lại, tay bỏ túi quần, điềm tĩnh mà nhìn cái bóng nhỏ đang nhanh nhẹn mà chạy biến phía trước, khóe miệng chợt cong lên. Bắt đầu di chuyển bước chân và "vụt!" cái bóng to lớn nhanh nhẹn đuổi đến, Rosé chưa kịp hiểu gì hết đã bị cho tăng cấp bậc, một bước bị vác thẳng lên vai người con trai này.

Rosé đơ ra mấy giây mới biết là mình đang bị vác lên như bao gạo mà bờ vai này quá đỗi cứng rắn, dường như không vì cân nặng của cô mà lung lay. "Chân em ngắn như vậy làm sao thắng được tôi đây!" Giọng nói lạnh nhạt đó lại vang lên nhưng hình như có mang theo ý cười. Rosé bất chợt nghe hoàn hồn nhìn xuống đất. Má ơi! Anh ta cao đến như vậy sao? Mặt đất với cô mà nói giờ chỉ còn là xa xôi. Rosé sợ quá hét lên "Anh thả ra! Thả tôi xuống ngay!" Rosé giãy dụa la lối.

"Em ở yên đó cho tôi!" Dường như nhận thấy sự phản khán của cô, Jimin không hài lòng lạnh giọng nói khiến cô nghe xong muốn sởn gai óc, một chút cử động cũng không dám "Thả tôi xuống đi!" Rosé nhẹ nhàng nói trong khi lòng thì đã sợ muốn chết luôn.

"Vì sao?" Jimin cố tình hỏi, Rosé im lặng lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời "Tôi sợ!" Nói xong câu đó mặt cô đã ửng hồng. Ý thức được sự sợ hãi của người con gái này! Jimin chợt mỉm cười và....

"Á!!!! Trời ơi! Thả tôi xuống đi! Đừng có chạy nữa! Chết người!"

Rosé la muốn hụt hơi Jimin mới dừng lại nhưng không thả cô xuống mà điềm tĩnh bước đi. Cũng may đây là buổi tối chứ nếu không chắc cô đào hố rồi chui vào luôn quá!

"Jimin ! Thả tôi xuống đi! Tôi hứa sẽ không chọc giận anh nữa!" Rosé nhỏ giọng nói "Thật không?" Jimin vẫn lạnh giọng "Thật đó! Tôi hứa danh dự 100 phần trăm luôn! Thả tôi xuống đi!"

"Em sợ?" Jimin nhẹ nhàng hỏi, Rosé khẽ gật đầu. Khóe miệng Jimin chợt nhếch lên một đường cong hoàn hảo, rồi từ từ buông cô ra. Rosé vừa đặt chân xuống đất còn tưởng là mình mơ, gặp lại mặt đất thân yêu cô thật sự muốn khóc luôn vậy đó.

Nhưng sự vui mừng chưa được bao lâu "A!" Cô chợt nhận thức được cả người cô bị bế lên không trung một lần nữa nhưng lần này không còn gặp tấm lưng đó nữa mà là...đối diện với khuông ngực đó. A! Cô bị anh ta bế ngang qua nha! Theo bản năng Rosé ngước mắt lên nhìn người đang bế mình rồi vội vàng rụt ánh mắt lại.

Anh ta sao có thể bình tĩnh như vậy! Sắc mặt một chút thay đổi cũng không có! Trong lòng vừa định trách anh ta, bên tai đã truyền đến một giọng nói "Có tôi ở đây! Em không cần phải sợ!"

Có phút bối rối, chạm tay em rồi...

Vì em đang...mơ rất dịu dàng.

Có phút thương nhớ

Làng môi héo úa.

Vì anh yêu...chỉ yêu mùa ghé thôi.

Rosé giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lên. Lời nói đó! Là phát ra từ miệng anh ta sao? Sao nó có thể bình yên và ấm áp đến vậy. Cô dường như cảm nhận được sự dịu dàng trong đó. Có phải cô đang mơ không? Hay là cô đang tưởng tượng. Người này! Làm sao có thể nói ra như vậy chứ!

Nhưng nếu là mơ, thì cứ cho cô mơ thêm một chút nữa cũng tốt! Rosé không nói, khẽ tựa đầu vào vòng ngực đó! Sự ấm áp cùng bình yên lan tỏa trong lòng, rót nhẹ vào tâm hồn một sự yêu thương đến kỳ dịu.

Giây phút này! Cô nghe tim mình đập. Lại lỗi mất một nhịp..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net