Chap 50 : Cảm giác thất tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nói yêu anh đi!

Người nói thương anh đi!

Để cho con tim này đừng ngóng chong hao gầy

Hãy đến bên anh đi

Để cho tình trọn vẹn chúng ta!

Vì nơi con tim này luôn có

Tình yêu giấu kính cùng thương nhớ...

Cho em...

..............................
Bản nhạc pop ballad nhẹ nhàng vang lên, vang theo dư vị của một tình yêu chưa nói, còn cô thì sao? Có phải là nói rồi, bị từ chối rồi luôn không? Cuộc đời cô đây là lần vừa thê thảm lại vừa mất mặt nhất mà cô từng có. Trước giờ cô toàn từ chối người khác, cho đến giờ....Hu! Cô thật cảm thương và cùng chung số phận cho những kẻ đó nha! 

Rosé nằm dày trên bàn ăn, tay đeo phon và mặt đã thấm ướt từ lúc nào. Lisa từ trong phòng khách bước vào, thấy cô thì không khỏi giật mình một cái nha. “Gì đây trời? Ai đây?” Lisa tò mò đến bên “Trời ạ! Là cậu hả Rosé ! Làm mình muốn rớt tim ra luôn vậy đó!” Lisa lấy tay vỗ vổ trước ngực như trấn an. 

“Người rớt tim phải là tớ mới đúng! Tớ không những là rớt tim và còn vỡ vụng tan nát luôn rồi!” Rosé  buồn hiu nói khiến Lisa ngỡ ngàng mà nhìn lại “Trời ơi! Ai đây? Rosé  nhà mình sao? Cậu khóc à?” Lisa ngạc nhiên nói. 

Rosé  nghe vậy thì bật người dậy, hép đôi mắt nhìn Lisa, lấy tay tháo phon ra “Ê cái con kia! Cậu biết chà đạp lên nỗi đau của người khác là có tội không hả? Mà cậu nhìn xem! Là tớ đang nghe nhạc đó! Là nhạc đó!” Rosé  đưa phon ra như để khẳng định “Cái này cũng là do nó nè! Chứ tớ khóc khi nào hả?” Rosé  lấy tay gạt nước mắt đưa ra trước mặt Lisa. 

Lisa ngơ ngác mà nhìn cô “Có thật không?” Lisa ngây thơ hỏi “Có thật hay không tự nghe thì sẽ biết! Tớ lên phòng đây! Hơi đâu gây với cậu!” Rosé  quăn cái phon cho Lisa rồi quay lưng bước đi bỏ lại Lisa ngơ ngác mà nhìn. 

“Cạch!” cửa phòng đóng lại, Rosé  dựa cả người vào cửa rồi trượt dày xuống và cuối cùng là nằm trèo queo ở cửa “Đúng! Tôi thật sự đã khóc thì sao? Tổn thương như vậy không khóc mới là chuyện lạ, tôi là người chứ bộ là súc sinh hay gì mà không biết đau khổ hả? Các người thật quá đáng! Sao có thể giẫm lên vết thương lòng của người khác hả?” Cô khóc hù hụ rồi ném đồ, quăn gối tùm lum trong phòng. 

Nói thật nữa chứ không đùa đâu! Rosé  thật sự bị tổn thương ấy! Còn bị tổn thương rất nghiêm trọng nữa! Thử nghĩ xem, lòng tự tôn lớn như cô sao có thể chịu được bị người khác từ chối chứ. 

“Tôi không có tư cách hận anh! Đáng lẽ ra tôi phải cảm thông cho anh mới phải, bị tổn thương như vậy sao lại còn dám đón nhận thêm một ai nữa!” Rosé  nghiêm túc nói, rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi, như hổ đói mà bốc hỏa “Nhưng anh cũng không thể đối xử với tôi như vậy! Như vậy là quá đáng lắm rồi! Sao anh có thể nói tôi làm tổn thương anh chứ! Anh nhìn lại xem bây giờ tim con nào lành hơn con nào hả?” 

“Anh còn dám nói tôi bước vào cuộc sống của anh là làm tổn thương anh! Quá đáng! Anh còn sợ tôi sẽ giống cô gái kia nữa chứ! Không chấp nhận tôi còn dám trù tôi chết sớm nữa hả cha nội! Làm như ở không lắm muốn bệnh là bệnh, chết là chết vậy hả? Tôi cũng đâu có ngốc đến mức lấy tính mạng của mình ra đùa chứ!” Rosé  đột nhiên hét lớn, lấy gối quăn lung tung. 

“Anh như vậy là sao hả? Sao có thể ích kỷ như vậy chứ! Chỉ vì không muốn mình bị tổn thương thì cho người khác tổn thương! Anh xem đi! Tim tôi nó đang rất đau này! Thật sự rất đau!” Rosé  vừa khóc, vừa lấy tay đấm vào tim, nước mắt chảy dày trên gương mặt, bất lực. Cô ngồi co rúm lại, vòng tay bao phủ đầu gối, cúi đầu xuống mà khóc nức nở. 

Em thấy lạc lõng ở giữa dòng người đi trên phố đông 

Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn 

Tại sao em thấy lòng trống rỗngKhi đã trải qua bao rung động 

Giờ nhìn yêu thương trôi đi, nhẹ bẫng như không còn gì.. 

Tại sao dù muốn cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào 

Chỉ biết đành lòng thả trôi.. 

“Tắt đi cha nội! Đã buồn còn hát nhạc buồn nữa thì ai chịu nổi hả ba? Đổi nhạc đi!” (t/g không được chị ơi! Nhạc đúng tâm trạng mà; Rosé  Giờ muốn sao hả cưng?; t/g Chứ giờ đổi nhạc nào *hic*; Rosé  Hát bài ‘Em của ngày hôm qua’ cho nó vui, chị cũng muốn trở về ngày hôm qua nữa; t/g Dạ! Cái đó để sau đi *chạy*) 

“Cả tác giả cũng không nghe lời tôi nữa là sao! Tôi thật sự thất bại mà!” Rosé  khóc lớn rồi hét lên. Cô thật sự rất đau, anh ta ích kỷ! Đã không yêu cô sao còn quan tâm, chăm sóc và đôi lúc lại dịu dàng với cô như vậy. Ừ! Thì cho là cô tự mình hoang tưởng đi! Chẳng lẽ anh ta cũng không có sao? Một chút cũng không à? 

Bảo cô làm sao hiểu cho anh ta đây! Cô thật sự rất muốn hiểu, nhưng lại không tìm cách nào cho con tim mình bình lặng lại mà suy nghĩ cho anh được. Cô bây giờ chỉ muốn khóc, muốn la, muốn trút hết tất cả cơn giận cùng sự tổn thương ra khỏi cơ thể này thôi! 

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô bị thất tình nha! Cảm giác đúng là rất đau khổ! Đau khổ đến mức muốn nghẹt luôn cả đường thở, cô càng ghét anh ta thì cô lại càng yêu, càng muốn cảm thông thì lại càng cảm thấy khó chịu. 

Cô thật sự muốn trở về quá khứ, để hỏi cô gái kia cho ra lẽ xem thật ra cô ta yêu anh ở điểm nào? Một con người sắt đá như vậy làm sao có thể yêu! Một con người vì mình mà đánh mất hết tất cả tình cảm của người khác. Anh ta không xứng! Hoàn toàn không xứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net