Chap 51: Tôi sợ đó thì sao!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rosé  sáng ra, đến lớp trong tình trạng gấu trúc panda trông vô cùng là đáng yêu nha! Hai cặp mắt sưng húp vì thiếu ngủ, gương mặt phờ phạt vì thức đêm và thêm là tắt âm vì chửi rủa quá nhiều. Đó là hậu quả của việc thất tình!

“Trời ạ! Rosé ! Cậu làm sao thế? Sao lại te tua thế này hả?” Lisa lo lắng mà nhìn cô. Rosé  cũng không buồn ngước mặt lên nhìn chỉ lẳng lặng úp chặt mặt xuống bàn. “Nói xem! Có phải thất tình anh chàng nào rồi không?” Jennie  trêu chọc khoác vai Rosé . 

Rosé  không nói, chỉ ngước mắt lên tặng cho Jennie một cái nhìn thấu đến tận tâm cang: Sau lại đụng chạm nỗi đau của người ta thế này! “Để cho tớ yên!” Rosé  lạnh lùng nói rồi đứng dậy quay lưng đi. 

Rosé  là một cô gái hòa đồng, vui vẻ, tính khí đôi khi hơi thất thường nhưng vẻ lạnh lùng thì rất ít thấy ở cô. Cũng như đã nói, Rosé  chỉ lạnh lùng vào những lúc cô ấy cảm thấy rối loạn nhất, tổn thương nhất. Lạnh lùng để che đi cái tính cách yếu đuối đó. Hôm qua cô đã khóc, đã quậy thì hôm nay cô muốn bình tâm lại. Muốn lạnh lùng một chút. 

Rosé nghỉ dù gì đây cũng là tiết tư, còn một tiết nữa thì kết thúc. Cúp luôn tiết này chắc cũng không sao. Nhưng nào ngờ vừa bước ra đến cổng thì chạm mặt một kẻ không nên chạm. 

Nayeon đứng nhìn bộ dạng của cô đầy thích thú, châm chọc “Sao thế? Bị ai bỏ rơi rồi mà trưng ra cái mặt như thế hả?” Cô ta cười đầy châm chọc, tay thì không ngừng dũa móng. Phía sau cô ta còn có hai cô gái theo sau. 

Rosé thật cũng chẳng muốn màng đến hạng người này. Nhắm mắt mà cho qua vậy “Hôm nay tôi không có hứng gây chuyện với cô! Tránh ra giùm tôi!” Rosé  nói rồi làm ngơ mà quay lưng đi. Nayeon thấy cô ta bị bơ thì không chịu được, lấy tay chặn lại “Này! Gây nhau cần có hứng nữa sao?” 

Rosé nghe câu nói của cô ta thật sự muốn cười lớn, Nayeon bây giờ sao giống con nít thế không biết “À! Hay là cô bị Jimin  bỏ rơi rồi!” Câu đầu thì nghe được, câu tiếp theo nghe muốn dội ngược. Rosé  đưa cặp mắt như phóng đao về phía cô ta “Hai chữ “bỏ rơi” đó để dành cho cô đi!” 

“Cô...” 

“Được rồi! Tôi đã nói không thích gây nhau với cô! Tránh đường!” Rosé  định bước đi thì lại bị chặn lại “Khoang đã!” Cô ta nhìn đầy khiêu khích “Nếu cô nói không bị bỏ rơi! Vậy có muốn thử không?” Nayeon nhìn đầy kinh bỉ. 

“Thử?” Rosé  nheo mắt nhìn Nayeon  “Đúng! Thử!” 

“Vấn đề gì?” Cô lạnh lùng nhìn cô ta “Về Jimin !” Nayeon  nhìn đầy khiêu khích “Tôi không có hứng!” Rosé  nghe đến tên đó thì máu nóng đã soi trào. Tưởng cô ở không lắm sao! “Cô có dám thử xem ai cưa đổ anh ta trước không?” Nayeon  kinh thường mà nhìn. 

Rosé  quay sang nhìn cô ta rất lâu “Thật ra đại tiểu thư đây là nghe không hiểu hay là muốn gây sự! Nếu là muốn gây sự thì xin lỗi! Tôi không hứng! Còn nếu mà nghe không hiểu, thì đi tìm đồng loại của cô mà kiếm chuyện! Tránh đường cho tôi đi!” Rosé  châm chọc nhìn cô ta. 

Rosé  vừa bước qua giọng nói đó lại vang lên “Cô sợ đúng không? Là sợ anh ấy bỏ rơi cô đúng không?” Nayeon  hét lên nhưng trong giọng nói chứa cái gì đó rất kỳ lạ. Rosé  thật sự chịu hết nổi quay sang quát cô ta “Ừ! Tôi sợ đó thì sao! Cô có giỏi thì tự mình tán tỉnh anh ta! Cô làm được tôi chịu thua cô!” Nói rồi cô tức giận quay đi, bỏ lại cho Nayeon  một mớ hổn độn, đầu óc rối tung. Há hốc mồm ngạc nhiên mà nhìn theo cô. 

Nhưng cô đâu biết cảnh tượng này đã được thu vào tầm mắt của một người. Anh lặng người một lúc : Rosé ! Xin lỗi em! Anh tự nói thầm với bản thân mình rồi quay lưng bước đi. 

.................. 

Rosé  buồn chán mà đứng trên bờ kè nhìn ra ngoài sông. Đôi mắt ẩn ứa chút u buồn. Cô thua thật rồi! Cô buông thật rồi! Làm gì thì làm đi! Cô không muốn quan tâm đến cái tên dở hơi đó nữa. 

Rosé  không muốn về nhà, chỉ muốn ở đây tịnh tâm lại một chút. Ai ngờ ra đây càng nhìn lại càng buồn. Biết vậy cô ở trong lớp thì hơn. Tâm trạng đang lúc hổn loạn thì bỗng có một lon nước chìa ra trước mắt cô “Uống đi!” Giọng nói lạnh băng, đầy châm chọc đó lại vang lên. 

Rosé  theo bản năng quay sang nhìn thì không khỏi giật mình nhưng hình như biết được gì đó nên thôi “Cô theo tôi ra đây làm gì? Xem tôi thê thảm như thế nào hả?” Rosé  ngước mắt mà nhìn lên Nayeon . Cô ta đưa ánh mắt nhìn về một hướng đầy xa xăm “Tôi bây giờ thật không dám cười nhạo cô! Vì ngay cả tư cách đó tôi cũng không có!” 

Cô ta bình tĩnh mà nói, khóe miệng Rosé  chợt nhếch lên “Cùng chung cảnh ngộ chứ gì?” Rosé  thở hắt ra nói. Nayeon  nghe xong quay sang nhìn cô “Ai cùng chung cảnh ngộ với cô chứ!” Cô ta thẹn mà quay mặt sang hướng khác “Ờ cũng được! Nếu không chung thì cũng có thể nói tôi bị từ chối còn cô thì bị bỏ rơi!” Rosé trêu chọc mà nhìn Nayeon  khiến cô ta tức đến nghẹn họng. 

“Haiz! Không đùa nữa! Nói xem! Tại sao cô bị anh ta từ chối?” Rosé  đưa lon nước lên miệng uống, đồng thời mắt cũng nhìn ra hướng khác.Nayeon  im lặng lúc lâu “Anh ta nói sợ tôi tổn thương!” Nayeon  nói đầy u buồn còn Rosé nghe xong thật sự muốn sặc. 

Nghĩa lý gì đây! Anh ta sợ làm con người ta tổn thương còn cô thì sao! Rosé  im lặng mà không nói vì cô sợ nếu nói ra cô chịu không được sẽ gây nhau với cô ta. Nayeon  thấy Rosé  im lặng cũng nhìn qua “Còn cô! Vì sao lại bị từ chối?” Nayeon hỏi xong câu đó khiến cô giật mình. 

“Ai nói với cô tôi bị từ chối!” Rosé  quay sang nhìn Nayeon . Nayeon  chợt cười “Cô qua mặt được tôi sao? Cái gì mà! Tôi thua rồi! Cô tán được thì tôi khen cô hay! Cái đó là sao?” Nayeon  nhìn đầy trêu chọc khiến Rosé  thẹn quá không nói được gì cả “Thôi được rồi! Nói xem! Cô bị anh ta từ chối ra sao?” Nayeon  sợ cô giận nên mới hỏi. 

“Anh ta lại bảo tôi làm tổn thương anh ta! Cô xem, anh ta sợ làm tổn thương cô, còn tôi! Anh ta lại sợ tôi làm tổn thương anh ta! Cô có thấy tức cười không?” Rosé  bức xúc nhìn Nayeon.  Nayeon  chợt bật cười trước hành động trẻ con của cô. Thật ra cô không ngờ có ngày hai cô lại đứng đây nói chuyện yên bình về một người con trai như vậy. Đúng là tức cười. 

“Thật ra thì nếu nói thì cô may mắn hơn tôi!” Nayeon  nhìn Rosé  nói “May mắn hơn sao? Cô đang trêu chọc tôi đó hả?” Rosé  giận dỗi mà nhìn “Tôi không có nha!” Nayeon  xua tay “Cô nghỉ xem! Anh ấy sợ cô làm tổn thương anh ấy là vì cô còn có khả năng làm anh ấy tổn thương! Còn tôi! Anh ấy lại sợ làm tổn thương tôi! Như vậy là anh ấy không yêu tôi mới sợ làm tôi tổn thương!” 

Rosé  nhìn Nayeon  không ngớt, cô ta nói được đạo lý này xem như cũng hay thật “Cô nói cũng có lý! Nhưng giờ nói chuyện này thì có gì quan trọng! Dù ai bị ai làm tổn thương thì cũng hết rồi! Cả hai cũng đều bị từ chối thì hơn thua chi cho mệt xác! Bỏ đi!” Rosé  xua xua tay nói. 

Nayeon a chợt bật cười “Không ngờ cô thích Jimin  nha! Vậy mà hôm trước còn mạnh miệng che giấu!” Nayeon  nhướng mắt, đẩy đẩy khủy tay Rosé  khiến cô đỏ mặt “Gì chứ! Còn hơn cô! Lại dám tự tin khẳng định như vậy!” 

“Này! Tôi khẳng định là vì tôi làm được!” 

“Làm được thì sao lại bị từ chối hả?” 

“Đó là do ngoài ý muốn thôi!” 

“Tán tỉnh mà có chuyện ngoài ý muốn nữa hả?” 

“Cô đừng nói tôi! Cô cũng giống tôi thôi!” 

“Tôi mắc công nói với cô!” 

Thế là hai người lại cải nhau nhưng ít nhiều gì thì tình cảm cũng được cải thiện chút ít, tuy là không nhiều lắm. (^. 

“Này! Có giỏi thì đứng lại!” 

“Bắt được tôi xem như cô hay!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net