dai chu hoang toc 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại:
- Sợ cái gì! Ta chuẩn bị làm đại tướng quân rồi, phải lên Binh bộ báo cáo nữa. Hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ không động thủ vào lúc này!
Địa vị càng cao thì càng có nhiều điều phải lo, cũng có nhiều chuyện không thể tự mình động thủ được!
Tuy gió tuyết ở ngoài trướng bồng còn rất lớn, nhưng đã không lớn như hồi xảy ra chiến tranh nữa. Đi theo lính liên lạc, Phương Vân đi thẳng tới trướng bồng của Mãng Hoang hầu.
Trướng bồng của Mãng Hoang hầu ở ngay trên đỉnh của một ngọn núi cao phía bắc, trong phương viên mấy trượng không hề có gió tuyết thổi vào. Ở ngay cửa trướng bồng có hai hàng thị vệ đứng vững.
Phương Vân vừa bước vào lều trại thì lập tức thấy trong lều có một chậu than hồng, vô cùng ấm áp. Mặt khác, trên mặt đất còn có một tấm chăn lông màu đỏ, hướng về một cái bàn đọc sách hình chữ nhật. Ở ngay đó có một người nam tử hai vai rộng rãi, sắc mặt hồng nhuận đang ngồi xếp bằng trước bàn viết gì đó.
Chỉ là cái nhìn đầu tiên thôi, nhưng Phương Vân đã có cảm giác trên người Mãng Hoang hầu hiển lộ ra một cỗ khí phách đặc biệt, vừa có cái khí phách mãnh liệt của Binh gia, lại có cái khí phách ưu nhã của Nho gia.
Nhân vật như thế, nếu như được ngòi bút của quan sử thi Nho gia ghi lại, thì sợ rằng lập tức sẽ buông bút xuống mà viết hai hàng chứ: "Trị thế chi năng thần, loạn thế chi kiêu hùng!"
Nghe thấy tiếng bước chân, Mãng Hoang hầu để bút xuống, ngẩng đầu lên. Trong mắt của hắn bắn ra hai cỗ ánh sáng như rồng như hổ vậy.
- Mạt tướng ra mắt Hầu gia!
Phương Vân lập tức quỳ xuống một gối.
Thần sắc Mãng Hoang hầu bình thản, đánh giá Phương Vân một lúc rồi nói:
- Phương Vân, ngươi biết tội rồi chứ?
"Tới rồi.", Phương Vân khẽ nói trong lòng, lập tức biết vị Mãng Hoang hầu này muốn gây khó dễ.
- Mạt tướng không biết, kính xin Hầu gia nói rõ!
Phương Vân nói.
- Hừ! Ngươi tự ý cách ly quân ngũ, sau đó tới Mãng hoang mà lại ẩn thân đi, không hề báo cáo. Trong mắt của ngươi còn có quân kỷ, còn có triều đình?
Mãng Hoang hầu lạnh lùng nói.
Nghe thấy mấy lời này của Mãng Hoang hầu, Phương Vân có chút ngoài ý muốn. Tuy lời nói của Mãng Hoang hầu sắc bén, nhưng trong khẩu khí cũng không có nhiều ý trách cứ.
"Kỳ quái, chẳng lẽ ta trách nhầm người này rồi!", Phương Vân vốn nghĩ tìm một cái cớ nào đó để nói cho qua. Nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện Bình Đỉnh hầu suốt mười mấy năm qua luôn cố gắng kéo Mãng Hoang hầu qua bên mình mà không thành. Trong lòng hắn khẽ động, liền thẳng thắn nói:
- Bẩm đại nhân, ân oán của mạt tướng và Võ hầu Dương Hoằng thiên hạ đều biết. Mạt tướng cũng vì nóng lòng lập công, sợ Võ hầu lấy công báo tư, đem mạt tướng triệu ra phía sau rồi không thể lập được công cho triều đình!
Trong mắt Mãng Hoang hầu có chút ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ rằng Phương Vân lại thẳng thắn như vậy. Hắn khẽ gật đầu, nói:
- Việc này chỉ có một lần chứ không được có tiền lệ cho lần sau. Còn nữa, Võ hầu chính là linh hồn của đại quân, địa vị cao thượng, không thể lấy lòng tiểu nhân mà đi đoán được. Nhớ lấy!
Phương Vân nghe thấy lời này thì lập tức biết Mãng Hoang hầu cũng không có ý trách cứ, nhớ tới Hứa Quyền ở kinh thành thì trong lòng có một cảm giác quái dị: "Hổ phụ khuyển tử a"!
16-08-2011, 06:59 AM
Chương 276: Tin Tức Phương Lâm
Mãng Hoang hầu lại tiếp tục hỏi tin tức của quân doanh hai mươi bảy, xem thử hao tổn bao nhiêu....Phương Vân đều trả lời đầy đủ. Đối với việc Hứa Quyền bị huynh đệ Phương gia làm nhục ở Đông Giao, Mãng Hoang hầu không hề nói một chữ. Những việc này nhìn qua rất giống là đang báo cáo công tác bình thường.
- Về chuyện ngươi tấn chức, triều đình đã có văn thư đưa xuống.
Mãng Hoang hầu nhìn lướt qua Phương Vân lạnh nhạt nói.
Phương Vân bình thường rất lạnh nhạt với nhiều chuyện, không hề biểu hiện ra, nhưng khi nghe thấy câu này thì lòng cũng khẩn trương cả lên, hơi nhảy một chút. Việc hắn có thể phong hầu hay không, liền phải do triều đình quyết định. Nhưng mà, tâm chí của Phương Vân kiên định hơn người bình thường, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, bộ dáng đang lắng nghe.
Mãng Hoang hầu thấy như vậy thì khẽ gật đầu, từ dưới bàn lấy ra một quả cầu bằng đồng, rồi từ trong đó rút ra một dải lụa màu vàng óng, đưa tới:
- Đây là văn thư triều đình, một mình ngươi xem đi!
Bàn tay Phương Vân nhấc lên, nhìn vào trong dải lụa màu vàng liền nhìn thấy mấy chữ ngắn ngủi:
"Lục Bộ ngự bút: An quốc tướng quân Phương Vân lập chiến công to lớn ở Mãng Hoang, vẻ vang cho Đại Chu. Nay phong làm Bình Yêu đại tướng quân để biểu dương kỳ công! Mặt khác, theo như lệ củ của quân ngũ, đại tướng quân Phương Vân trước tháng ba phải trở về kinh thành để báo cáo với Binh bộ!"
Kế tiếp là đại ấn của lục bộ: Binh bộ, Hình bộ, Lễ bộ, Công bộ, Hộ bộ, Lại bộ.
- Quả nhiên không thể phong hầu!
Phương Vân nhìn xong thì thở dài trong lòng, có hơi chút thất vọng.
Đối với kết quả này thì hắn đã sớm có dự liệu. Điều kiện để phong vương bái hầu của Đại Chu vô cùng hà khắc, cũng không phải là ngươi chém chết một vương hầu của quân địch là có thể lập tức phong hầu. Đối với Đại Chu hoàng triều, không hề có chuyện đơn giản như vậy.
Mặc dù văn thư của triều đình không hề nhắc tới một chữ phong hầu. Nhưng mà, Phương Vân lại thấy được đại ấn của Lục bộ, hắn cũng biết mấy vị đại thần cũng đã từng thảo luận qua chuyện mình có thể được phong hầu hay không. Bởi vì, đối với chuyện phong làm đại tướng quân, thì thông thường chỉ cần Binh bộ cùng Hộ bộ ra mặt, và trên văn thư sắc phong đại tướng quân cũng chỉ có đóng dấu của Binh bộ cùng Hộ bộ, chứ không phải có đầy đủ đại ấn của Lục bộ như trên văn thư này.
Phương Vân thậm chí còn biết, chuyện phong hầu của mình còn bị bác bỏ bởi Lục bộ. Bởi vì, nếu như Lục bộ thông qua, mà Quân Cơ Xứ bác bỏ thì trên văn thư phải còn có đại ấn của Quân Cơ Xứ.
- Số chiến công mà ta lập lần này đã đủ để phong làm đại tướng quân, nhưng nếu muốn phong vương bái hầu thì còn chưa đủ!
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Hắn chỉ cần thông qua đại ấn được đóng trên văn thư là đã đem toàn bộ chuyện tình phong hầu hiểu rõ trong đầu.
Lục bộ là do các văn thần triều đình nắm giữ, Quân Cơ Xứ cùng Binh bộ tuy có liên quan lẫn nhau, nhưng cũng không có cách nào ảnh hưởng đến quyết sách. Lấy tác phong ngay thẳng của các văn thần triều đình, đối với các việc này thì luôn xử lý công bằng, thậm chí Vũ Mục cũng không thể can dự vào quyết định của các văn thần được. Cho nên, Phương Vân biết lần này phong hầu không được chắc chắn là do chiến công không đủ.
- Phương Vân, biểu hiện của ngươi trong chiến tranh Mãng hoang lần này vô cùng không tệ! Lấy năng lực của ngươi, tối đa trong một, hai năm là có thể phong hầu được. Phụ thân của ngươi cũng là công thần triều đình, ta hi vọng ngươi có thể học tập phụ thân ngươi, hiệu lực vì triều đình, hiệu lực vì Đại Chu, hiệu lực vì giang sơn xã tắc!
Mãng Hoang hầu mở miệng nói.
- Phương Vân hiểu, đa tạ Hầu gia chỉ bảo!
Phương Vân thu hồi văn thư triều đình, cúi đầu thi lễ một cái. Ngay giây khắc cúi đầu, trong đầu thầm nghĩ: "Chỉ cần triều đình không phụ ta, ta tất nhiên không phụ triều đình! Nếu triều đình phụ ta, thì ta tất phụ triều đình!"
Kiếp trước, đầu sỏ của việc Phương gia cửa nát nhà tan chính là hoàng thất. Nếu như hoàng thất công minh, tất nhiên Phương Vân sẽ không làm chuyện của tà đạo. Nhưng nếu như hoàng thất lại tàn sát công thần, thì Phương Vân hắn cũng sẽ không làm người ngu trung!
- Lần chiến tranh Mãng Hoang này, Yêu Hoàng vẫn lạc, mục đích kinh sợ Yêu tộc cũng đã đạt được. Mặt khác, bởi vì khí trời gió tuyết, lương thảo của triều đình còn chưa tới được, ta đoán cũng rất nhanh sẽ triệt binh. Ngay khi tuyết tan đi, thì ngươi hãy về kinh thành báo cáo với Binh bộ đi!
Mãng Hoang hầu nói.
- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
- Ừ.
Mãng Hoang hầu khẽ phất phất tay:
- Ngươi đi ra ngoài đi!
- Dạ!
Phương Vân thi lễ một cái, liền thối lui ra khỏi trướng bồng Mãng Hoang hầu.
Chờ sau khi Phương Vân rời đi, phía sau Mãng Hoang hầu có một văn sĩ phụ tá lập tức tiến lên, chắp tay cung kính nói:
- Hầu gia, huynh đệ Phương gia đã từng treo thế tử lên cột cờ ở lần săn thú Đông Giao, làm nhục thế tử, cũng làm cho Hầu gia phải hổ thẹn. Hầu gia không phải là muốn kinh sợ hắn một chút hay sao? Vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
Tên văn sĩ có ba chòm râu này mở miệng nói, mí mắt hơi khép lại.
- Đồng Khiêm.
Mãng Hoang hầu ngẩng đầu lên:
- Đúng là mới đầu ta có ý làm hắn kinh sợ, nhưng cũng là vì nghịch tử Hứa Quyền kia nên mới thôi đi. Tên nghịch tử kia bị huynh đệ Phương gia làm nhục cũng bởi vì hắn học nghệ không tinh, không thể trách người khác. Con đường võ đạo vốn phải từ dưới đi lên, không thể nào cứ thuận buồm xuôi gió được, phải trải qua sự mài luyện thì tiền đồ võ đạo mới tiến thêm. Nếu như hắn còn không hiểu được đạo lý này, thì đừng nói bây giờ phải chịu nhục, nếu tương lai ra chiến trường thì đó là chịu chết. Còn nữa, ta nghe nói vào khoảng thời gian trước hắn có qua lại với Anh Vũ hầu Dương Hoằng phải không?
Tên phụ tá Đồng Khiêm cúi thấp xuống, trong mắt có chút do dự, nhưng vẫn không dám giấu diếm:
- Vâng, đúng là có chuyện như vậy...nhưng mà...
Lời còn chưa nói hết thì đã bị Mãng Hoang hầu cắt đứt:
- Đồng Khiêm, ngươi thay ta viết một lá thư nói với tên nghịch tử kia: Nếu như hắn còn không có tiến bộ, không tự dựa vào lực lượng của mình đối phó với Phương Vân, mà lại nghĩ tới mượn lực người khác thì cái chức thế tử Mãng Hoang hầu cũng không cần làm nữa đâu!
Đồng Khiêm chấn động trong lòng, hắn vốn muốn nói giúp mấy lời cho thế tử Hứa Quyền, nhưng không ngờ lại bị họa ngập đầu:
- Hầu gia, dù sao thế tử cũng do đại phu nhân sinh, việc này không ổn đâu.
- Không có gì không ổn.
Mãng Hoang hầu phất tay áo, lạnh nhạt nói:
- Võ tướng thế gia chúng ta khác với văn thần. Vị trí thế tử phải giao cho người cho năng lực, ta có tám tử cửu nữ ( Tám trai chín gái), nếu như đức hạnh Hứa Quyền không đủ thì ta sẽ giao cho những người khác!
Đồng Khiêm nghe thấy lời này mà chấn động không thôi. Con dòng nốii dõi của các vương hầu thông thường rất nhiều, mà các phụ tá vương hầu cũng thường chọn một người để ủng hộ. Cho nên Đồng Khiêm đã ủng hộ thế tử Hứa Quyền, dù sao hắn cũng là do đại phu nhân sinh. Nhưng lời nói này của Mãng Hoang hầu không khác đã loại Hứa Quyền ra khỏi vị trí thừa kế vương hầu.
“Xem ra, ta phải thay đổi mục tiêu ủng hộ thôi.”, Đồng Khiêm thầm nói, bỗng nhiên nghe Mãng Hoang hầu nói tiếp:
- Tên Phương Vân này, lúc ta thấy tờ tấu chương của hắn đưa lên Tam Đường Hội Thẩm để luận tội Dương Hoằng thì ta chỉ cho rằng người này dựa vào việc có phụ thân che chở mà vô pháp vô thiên. Cho nên mới tính hôm nay kinh sợ hắn một phen, nhưng mà hôm nay vừa thấy thì đã không cần thiết nữa. Tâm tư người này cẩn thận, biết lễ số, biết tiến thối, cũng có năng lực, chính là nhân tài của xã tắc. Người như vậy, nếu như ta còn chuẩn bị bất cứ thủ đoạn gì thì cũng là điều thừa, hoàn toàn không cần thiết! Ngươi hãy nói với nghịch tử kia là khí hầu của Phương gia đã thành, chuyện phong hầu của Phương Vân cho dù có Quân Cơ Xứ ngăn trở thì cũng không quá một năm! Nói hắn sau này cách xa huynh đệ Phương Vân một chút, không nên dây dưa không dứt!
- A!
Đồng Khiêm bất khả tư nghị, bật thốt:
- Chẳng lẽ sớm như vậy mà Phương gia đã một môn hai hầu ư?
Hắn là một văn thần, cho nên chỉ luôn ở hậu phương, cũng không biết Phương Vân đã lập biết bao công trận rồi.
Mãng Hoang hầu lắc lắc đầu, nhìn phương hướng Phương Vân rời đi.
- Không phải là một môn hai hầu, mà là một môn ba hầu!
Mãng Hoang hầu thâm ý nói.
Thân thể Đồng Khiêm chấn động mạnh, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Mãng Hoang hầu lại nói đại thế của Phương gia đã thành rồi.
Một môn ba hầu! Thực lực Phương gia như thế, phóng mắt khỏi Đại Chu thì đừng nói là Mãng Hoang hầu, cho dù là Võ hầu cũng không áp chế nổi! Phải biết rằng, chỉ một mình Tứ Phương hầu thôi đã có thể chống lại bảy vị Võ hầu!
Đồng Khiêm hít một sâu thật dài, nói:
- Thuộc hạ sẽ đi viết thư cho thế tử!
Dứt lời, hắn liền lui đi.
Tin tức Phương Vân được phong làm Bình Yêu đại tướng quân được truyền ra, quân doanh thứ hai mươi bảy cuồng hỉ không thôi.
Hiện tại, chiến sự cũng đã xong, nhưng mà lệnh rút lui còn chưa ra, cho nên Phương Vân vẫn còn đợi lệnh xuống rồi mới về kinh phục mệnh.
Từng ngày trôi qua, gió tuyết cũng đã ngừng lại. Ba, năm ngày sau thì đã đến mùa xuân, cùng lúc đó thì triều đình đã hạ lệnh rút lui! Bởi vì lương thực của quân đội đã hao hết, mà lương thực các nơi vẫn vì bão tuyết chưa tan nên đưa tới rất khó khăn. Không có đủ lương thực ủng hộ, đại quân rút lui là việc đương nhiên.
Từ chi quân đội đầu tiên rút về các thành trì vốn có, thì những chi quân đội khác cũng lần lượt trở về các châu phủ đóng quân của mình.
- Rốt cuộc đã có thể trở về kinh thành bái kiến mẫu thân!
Phương Vân đứng ở bên ngoài trướng bồng nhìn tuyết bắt đầu tan đi, lẩm bẩm nói. Tuyết đọng đã tan đi, dựa theo quy củ thì cũng đến lúc hắn phải trở về kinh phục mệnh.
Thế núi Mãng hoang hùng vĩ, từ nam tới bắc có vô số ngọn núi chọc thẳng vô số tầng mây. Trên chiến tuyến mấy ngàn dặm, có vô số bóng người đang di động, bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị rời đi.
- Đại nhân, đại nhân...
Nhưng vào lúc này, có một tên lính liên lạc đột nhiên thở hổn hển chạy vào. Trong tay của hắn còn cầm một phong thơ.
- Hử?
Phương Vân cau mày:
- Đang ở trong quân doanh, sao lại phải vội vàng hấp tấp như vậy?
- Đại nhân, ngài có tin! Đối phương nói là huynh trưởng của người!
Lính liên lạc vội vã nói.
- Cái gì?
Phương Vân nghe vậy thì chấn động mạnh. Hắn không lấy phong thư mà nắm chặc bả vai của lính liên lạc:
- Người đâu? Người đưa thư ở đâu?
Từ sau Tam Đường Hội Thẩm, đại ca Phương Lâm sau khi giao một phong thư này xong thì liền vô ảnh vô tung biến mất. Phương Vân không ngờ rằng lại lấy được tin tức của đại ca ở chỗ này.
Lính liên lạc chỉ vào một phương hướng:
- Sau khi người ấy giao thư cho thuộc hạ xong thì đã biến mất không thấy!
Phương Vân giật mạnh lá thư ở trong tay lính liên lạc, lập tức đi về phương hướng mà hắn đã chỉ:
- Đại ca ở chỗ này, ở chỗ này! Hắn cũng tham gia đại chiến Mãng hoang!
Trong đầu Phương Vân chấn động không thôi, lần này vì đánh dẹp Yêu tộc, triều đình đã triệu tập binh mã ở các nơi trên Đại Chu. Hắn không ngờ rằng Phương Lâm cũng đi theo các tuyến binh mã tới đây. Nhưng mà, người thật nhiều quá, cộng cả Nhân tộc cùng Yêu tộc thì cũng vượt quá đến mấy trăm vạn nhân mã, chiến tuyến cũng kéo dài đến mấy ngàn dặm. Lấy khả năng của Phương Vân thì không thể bao quát hết toàn bộ được. Hơn nữa, trong danh sách phong thưởng lần này của triều đình hắn cũng không có nghe được tên Phương Lâm, cho nên cũng không để ý.
- Đại ca ở chỗ này, huynh ấy nhất định đã sửa tên họ lại!
Phương Vân lúc này rung động không thôi. Hắn không ngờ rằng đại ca của mình lại ở gần mình đến như vậy.
Chưa bao giờ hắn lại hi vọng tìm được đại ca của mình như lúc này. Đã lâu như vậy rồi, tình cảnh của đại ca như thế nào? Có bị thương không? Trong quân có bị chèn ép hay không? Sau khi rời khỏi kinh thành đại ca hắn đã đi những đâu? Phương Vân cảm thấy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với đại ca của mình.
Nhưng Phương Vân nhìn một hồi lại không thấy được gì cả. Phương hướng mà lính liên lạc chỉ có rất nhiều người đi qua, có rất nhiều binh sĩ đang thu dọn đồ để rút quân, nhưng không hề thấy bóng dáng của đại ca Phương Lâm hắn.
16-08-2011, 09:51 AM
Chương 277: Trí Mưu Của Anh Vũ Hầu
Thân hình Phương Vân lóe lên, không ngừng xuyên qua trong dòng người.
- Không phải, không phải...cũng không phải...
Từng tên binh sĩ bị hắn nhìn qua rồi lướt đi, trong đó cũng có mấy người có bóng lưng rất giống Phương Lâm, nhưng mà khi quay lại thì không phải. Dường như Phương Lâm sau khi để lại phong thư này thì đã biến mất đi rồi.
- Đại ca!
Âm thanh Phương Vân vang dội khắp các ngọn núi, quanh quẩn khắp các sơn cốc.
- Đại ca...đại ca...đại ca!
Nghe thấy tiếng quát này, mọi đôi mắt chung quanh đều nhìn sang, nhưng mà không ai đáp lại cả. Phương Vân thấy vậy thì lắc lắc đầu, không hiểu vì sao đại ca đã ở chỗ này mà không ra nhìn mình!
Bỗng nhiên, trong lòng Phương Vân khẽ động:
- Vọng Khí, Vọng Khí! Đại ca cho dù giấu được thân ảnh của mình, nhưng không thể giấu được tinh mang số mệnh của mình!
Phương Vân liền đưa nội lực vào trong hai mắt. Lập tức từng đạo tinh mang số mệnh hiện ra trong mắt, những đạo tinh mang màu nhạt lập tức bị hắn bỏ qua, nhưng mà sau đó thì hắn lại do dự.
Lúc đại ca Phương Lâm rời đi, hắn còn chưa tu thành Vọng Khí pháp, cho nên chưa ngắm qua tinh mang số mệnh của đại ca Phương Lâm. Hôm nay, đại ca rời đi cũng đã lâu rồi, hắn cũng không biết tu võ đạo của đại ca đã đạt đến cảnh giới gì!
- Đúng rồi, đại ca là thế tử chốn kinh thành, số mệnh ít nhất cũng có màu đỏ nhạt!
Phương Vân chợt nhớ tới những gì trong pháp môn Vọng Khí pháp Thiên Tà tông đã có nói qua. Nhớ tới điều này, hắn lập tức bỏ qua rất nhiều tinh mang số mệnh, nhưng mà lần đại chiến Mãng Hoang này đã tập trung rất nhiều thanh niên tài tuấn của Đại Chu, số mệnh của những người này cũng cực thịnh, đều là màu đỏ cả. Phương Vân muốn thông qua phương pháp Vọng Khí này để tìm Phương Lâm cũng không dễ dàng.
- Kiên trì tìm, kiên trì!
Phương Vân xẹt qua mỗi thân ảnh có tinh mang số mệnh màu đỏ, mỗi lần đi qua đều mang theo hi vọng, nhưng rất nhanh đã thành thất vọng.
- Không, không nhất định là màu đỏ không, có thể là màu đỏ đậm mới đúng ( Xích sắc)*!
Phương Vân lại lần nữa tìm kiếm những người có tinh mang số mệnh màu đỏ đậm, những người có màu này chính là cường giả Địa Biến cảnh. Đại quân ở Mãng Hoang tuy nhiều, nhưng những người đạt tới cảnh giới này cũng không nhiều lắm.
- Không phải! Không phải! Cũng không phải!
Từng cường giả Địa Biến cảnh lần lượt bị Phương Vân nhìn qua. Đến cuối cùng, Phương Vân rốt cuộc nhìn thấy có một vị tướng quân mặc giáp trụ đang dẫn theo vài người đi tới phía trước. Ở trên người của người này, Phương Vân cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc.
- Đại ca! Huynh...
Phương Vân vui mừng, vội vàng đặt tay lên vai vị tướng quân này.
- Càn rỡ!
Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, hai tên hộ vệ quát lên, vội vàng đặt hai tay lên bội kiếm của mình.
Nhưng Phương Vân không hề để ý đến bọn họ, chỉ là nhìn về vị tướng quân này. Bị người khác đặt tay lên vai, vị tướng quân này cũng theo bản năng quay đầu lại một cái, nhưng người này không phải là Phương Lâm.
- Ừ!
Vị tướng quân này phất phất tay cho hai tên hộ vệ lui ra, đưa mắt nhìn Phương Vân, nói:
- Vị tướng quân này, không biết có chuyện gì?
Hai tên hộ vệ lúc này cũng thấy ngọc bội An Quốc tướng quân ở ngang hông Phương Vân, không dám càn rỡ, vội thu kiếm vào.
Trong mắt Phương Vân hiện lên thần sắc thất vọng:
- Không có gì!
Nhìn thấy đối phương không phải là đại ca Phương Lâm, Phương Vân cũng không hề có tâm tư khách sáo. Hắn xoay người một cái, lập tức bay ngược lại về quân doanh.
Nhìn thấy Phương Vân biến mất, hai người hộ vệ quay đầu lại hỏi:
- Người ấy là thân đệ đệ của đại nhân, sao đại nhân lại tránh mặt hắn?
Người tướng quân này bỏ nón giáp ra, khuôn mặt hơi biến đổi một chút rồi hiện ra khuôn mặt thật sự. Người này có chút giống Phương Lâm, nhưng trên khuôn mặt lại có thêm phần tang thương cùng chững chạc hơn Phương Lâm. Ở hai đầu lông mày của hắn còn có một vết sẹo kéo dài tới khóe mắt!
Phương Lâm nhìn phương hướng Phương Vân biến mất, bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa đến thời điểm để huynh đệ chúng ta gặp mặt nhau!
Hai tên hộ vệ nghe vậy cũng không ngạc nhiên. Tâm tư của Phương Lâm, không phải những người như họ có thể đoán được.
- Tiểu đệ, ngươi đã trưởng thành rồi, cũng không cần ta che chở nữa!
Phương Lâm thầm nói trong lòng.
Vào lúc Mãng Hoang đại chiến, cảnh tượng Phương Vân hóa thành hung thú độc chiến với tam đại Yêu Vương, hắn đều nhìn thấy cả. Hắn cũng không ngờ rằng, tiểu đệ của mình đã bước chân vào Địa Biến cảnh, hơn nữa tu vi còn cao thâm hơn mình.
Thấy cảnh đó, rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net