Chương 11: Quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả hai ngày Alan đều phải họp ở công ty thân chủ. Dự án sáp nhập kéo dài hơn một năm này cuối cùng cũng có thể đi đến giai đoạn kí kết. Những bên tham gia dự án đều hội tụ lại thảo luận bàn bạc tỉ mỉ từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Xem xét văn bản, bảo đảm các bên đều kí đầy đủ, trách nhiệm của luật sư cũng khá quan trọng. Alan và các luật sư khác đều bận tối tăm mặt mũi. Anh thỉnh thoảng vẫn nhín ra chút thời gian để kiểm tra email, nhưng chỉ xem những email quan trọng để tránh nhầm lẫn với những công việc khác. Lúc Lý Duy gửi email cho đồng nghiệp cũng là khi Alan đang dán mắt xem email. Dù email có chủ đề ‘Những câu chuyện cười của Tiểu Minh’ – chứng tỏ cái email này không hề quan trọng, thậm chí còn có thể xem là tin nhắn spam, nhưng anh vẫn quyết định mở ra xem.

Nội dung tin nhắn là một bộ truyện tranh, bức thứ nhất vẽ một cậu nhóc đáng yêu trên đầu mọc một nhúm cỏ, kế bên có chú thích: Tiểu Minh + thảo = Tiểu Manh. Alan không nhịn cười được, tiếp tục kéo xuống xem tiếp, tất cả đều là những câu chuyện cười ngắn về Tiểu Minh. Anh lớn lên ở Mĩ, hầu như không dùng tên tiếng Trung nhiều. Sau này về nước mở rộng sự nghiệp, anh mới biết tên tiếng Trung của mình cũng phổ biến như cái tên ‘John’ ở Mĩ, là tên hay được đặt cho những nhân vật trong các mẩu truyện cười. Anh từng bị một người bạn ở Trung trêu chọc, nhưng cũng không thèm để ý. Trong công ty, mọi người đều gọi anh bằng tên tiếng Anh, và cũng chưa từng có nhân viên nào đùa anh như thế.

Anh cảm thấy hơi bất ngờ, không nghĩ rằng cậu nhóc hay câu nệ trước mặt anh sẽ gửi cho anh một tin nhắn như thế. À, là chia sẻ nhóm. Chắc là lại mắc cỡ khi chỉ gửi cho mình anh rồi. Alan không hề ngờ tới một nguyên nhân nào khác, thật ra chỉ là Lý Duy gửi nhầm. Sau khi xem hết, anh rất có sức sống mà trả lời email lại cho mọi người: “Haha, funny.” (Setoh: vui thật).

Hai tai Lý Duy đỏ bừng, tay hơi run ấn chuột mở email, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ nhận được email trả lời như thế. Cậu mở to mắt nhìn mấy từ đơn giản ấy thật kĩ, cũng may, Alan hình như không nổi giận. Người ta bảo nói xấu sau lưng người khác sẽ bị báo ứng, sau này phải cẩn thận chút mới được.

Lý Duy vẫn còn sợ, bỗng có một luật sư gửi email đi: “Alan, David đề nghị tặng anh một chậu cây nhỏ làm quà sinh nhật, để anh manh thêm chút nữa.” Lý Duy giật mình, méo mặt, khẽ rên một tiếng, có cần hại tôi như vậy không hả…

Alan không trả lời, Lý Duy nghĩ mình đùa lố rồi, Alan chắc đang bực nên không trả lời. Cậu thấp thỏm hơn nửa tiếng đồng hồ, hỏi Lily liệu có phải Alan đang nổi điên hay không. Lúc đầu Lily còn trêu cậu, sau đó cảm thấy phiền phức, tức giận nói: “Không đâu mà, Alan không thèm để ý mấy trò vặt này.” Dù gửi cho ông chủ của mình một email như thế thật không đúng lễ chút nào, nhưng bình thường anh cũng sẽ không quăng mất phong độ bản thân để so đo với cấp dưới.

Lý Duy lo lắng thật lâu, cậu nghĩ hay là mình nên giải thích với Alan. Thế là cậu gửi email riêng cho Alan: “Xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi, mong là không xúc phạm anh.” Mãi cho đến khi tan ca, Alan vẫn không trả lời khiến cho Lý Duy có hơi sa sút tinh thần, còn bị Lily cười nữa.

Thật ra sau khi Alan gửi đi email trả lời thì lại tiếp tục công việc nên không thể xem email mới tới. Anh tập trung hết sức để làm việc. Vốn nghĩ tới chiều là xong, tối có thể mua vé chuyến bay cuối ngày về Bắc Kinh, không ngờ công việc lại phức tạp như thế nên vẫn chưa hoàn thành, khiến anh cảm thấy có chút bực bội. Tám giờ tối, Alan vô cùng bực mình gọi điện thoại cho Lily, bảo cô dời chuyến bay sang chiều hôm sau.

Lily đã sớm quen với việc dời chuyến bay nên vẫn không nói gì, chỉ giả mù sa mưa hỏi có huỷ buổi tiệc sinh nhật vào trưa mai luôn hay không, đến khi Alan trở về sẽ tổ chức sau. Alan biết mọi người đã chuẩn bị tiệc chờ anh nên bảo mọi người cứ ăn, đúng vào ngày thứ sáu, mọi người cứ xoã một bữa, cô cứ giúp anh tính tiền, sau khi về anh sẽ trả. Lily bày tỏ lòng thông cảm và cảm ơn ông chủ, trước khi tắt điện thoại còn nói thêm việc Lý Duy tưởng anh tức giận vì cậu đã đùa quá lố mà lo sợ cả buổi.

Alan tò mò hỏi vài câu, tìm lại email của một luật sư, cười cười, trả lời: “Cảm ơn, tôi rất chờ mong.” Sau đó, anh mở email xin lỗi của Lý Duy lên xem, thầm cười cậu nhóc ngốc nghếch này lại suy nghĩ nhiều, lúc đang định gửi trả lời cho cậu, chợt nhớ không chừng Lý Duy đã tan ca, không thể thấy tin trả lời của anh. Anh tự nói với bản thân, thôi thì gọi điện để cậu nhóc kia an tâm. Thế là tìm số điện thoại của Lý Duy trong phần thông tin của email, ấn nút gọi. Sau khi cậu bắt máy, anh không đầu không đuôi nói: “David, tôi không giận.”

Lý Duy đang trên đường về trường, xung quanh ồn ào, cậu không nhận ra giọng Alan, hỏi: “Xin lỗi, ai vậy?”

“Tôi là Alan! Cậu không lưu số di động của tôi à?!” Alan nhấn giọng.

“…” Lý Duy im lặng. Đại ca à, tôi lưu số của anh làm gì chứ…

“Lưu số của tôi lại mau!” Alan nhận ra mình có hơi quá, kiềm giọng nói, “Để công việc thuận lợi, người trong tổ phải lưu số của nhau.”

“Ừm.” Thực tập gần một tháng, Lý Duy đã quen với một ông chủ khi nắng khi mưa thường xuyên nổi điên, tranh thủ thời gian chặn lời anh. Alan thấy vừa ý, rồi giải thích với Lý Duy tại sao anh không thể trả lời email cho cậu. Lý Duy biết anh không khó chịu cũng an tâm. Tuy nhiên, cậu rất kinh ngạc khi Alan chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà gọi điện thoại giải thích với cậu. Trong lòng cảm thấy thinh thích, thậm chí còn thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Sau đó, Alan rất tự nhiên mà than vãn mọi thứ với Lý Duy, kể cho cậu nghe công việc rất khó xơi, cả hai ngày nay đều nhức đầu muốn chết, ngày mai cũng không thể về kịp mừng sinh nhật với mọi người. Lý Duy cảm thấy kỳ lạ, tại sao Alan lại nói những chuyện này với cậu. Nhưng cậu vẫn không ngắt lời Alan, chỉ im lặng nghe anh cằn nhằn. Sau khi Alan nói xong, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, thuận miệng hỏi: “Đã chuẩn bị quà cho tôi thật tốt chưa?”

Lý Duy trả lời: “Không biết, Lily lo mà.”

Alan hỏi: “Không phải cậu định tặng cho tôi một chậu cây nhỏ sao?”

Lý Duy dở khóc dở cười: “Tôi nói đùa thôi…”

Alan trêu chọc cậu, cố tình tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Tôi lại tưởng thật.”

“…” Lý Duy nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt. Đúng lúc cậu thấy một sạp bán hoa xương rồng ven đường. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Tặng anh một chậu xương rồng được không? Hấp thụ bức xạ máy tính.”

Alan cảm thán, cậu nhóc này đúng là thật tốt, nhưng mà món quà này cũng không tệ, anh vui vẻ nói: “Được!”

Lý Duy ghé vào vỉa hè, ngồi xổm trước sạp, vừa nhìn quanh vừa hỏi: “Có xương rồng dài, có hoa, có cả hình tròn, anh thích kiểu nào?”

Alan nói: “Hình tròn.” Lý Duy lựa tới lựa lui, lựa được một chậu xương rồng khá lớn, ra hiệu bảo chủ sạp gói lại.

Alan hài lòng, nhắc Lý Duy ngày mai đừng quên mang theo cây xương rồng đến văn phòng, sau đó cúp điện thoại tiếp tục làm việc.

Lý Duy vuốt vuốt cây xương rồng, nghĩ nghĩ, không đúng, tại sao mình lại phải mua quà tặng anh ta chứ. Ngày hôm sau, Lý Duy dùng giấy báo bao kín thân cây, chen vào tàu điện ngầm, vẫn suy nghĩ tiếp về chuyện đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net