Chương 27: Một nửa sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng ngày hôm sau, Lý Duy bị âm thanh gõ bàn phím lạch tạch đánh thức. Cậu dụi dụi mắt, im lặng nhìn Alan tràn đầy sinh lực ôm máy tính ngồi trên giường làm việc.

Alan thấy Lý Duy tỉnh, nhếch miệng cười, để máy tính lên tủ đầu giường, xoay người ôm cậu, cúi đầu hôn cậu một cái: “Dậy rồi?”

Lý Duy lười biếng cọ cọ mặt Alan, híp mắt nói: “Anh ra ngoài làm việc được không? Em còn muốn ngủ một chút.”

Alan cắn nhẹ lên chóp mũi người yêu, vừa tiếc nuối vừa nuông chiều nói: “Anh không muốn em tỉnh dậy sẽ không thấy anh bên cạnh. Được rồi, ngủ tiếp đi. Anh tới phòng sách làm việc, em ngủ đủ rồi thì gọi anh.”

Dứt lời, Alan khẽ bước ra ngoài, không đóng cửa phòng ngủ, anh sợ lúc anh bên ngoài sẽ không nghe tiếng Lý Duy gọi. Qua nửa giờ, Lý Duy bị Alan lớn tiếng đánh thức. Alan đang nghe điện thoại của một vị luật sư bất hạnh ngày nghỉ còn phải tăng ca. Lý Duy mệt mỏi đứng lên, đóng cửa phòng lại, leo lên giường tiếp tục ngủ. Alan nghe tiếng đóng cửa, từ trong phòng sách đi ra nhìn, khẽ cười, tự giác hạ giọng tiếp tục cùng vị luật sư bất hạnh kia bàn bạc công việc, giọng điệu thoáng có hơi mềm mại đi không ít, thiếu chút nữa làm người kia buồn nôn tới chết.

Trưa, Lý Duy tỉnh dậy vì đói, vừa mở mắt liền thấy Alan đứng ở bên giường nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Vừa thấy Lý Duy tỉnh dậy, Alan vội vàng dìu cậu ngồi dậy, ân cần hỏi: “Em không khoẻ ở đâu sao?”

Lý Duy ngẩn người, lắc đầu nói: “Đói bụng.”

“Chỉ có đói bụng, còn những chỗ khác không có khó chịu sao?”

Lý Duy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cũng tạm.” Chỗ khó nói có hơi sưng lên đau đau, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu, dù sao thì Alan cũng đã giúp cậu bôi thuốc mỡ.

Alan trưng vẻ kỳ quái nhìn Lý Duy: “Không khó chịu sao ngủ lâu vậy? Anh còn tưởng tối qua làm em mệt đến chết. Tuổi còn trẻ, thể lực sao kém vậy? Sau này phải tăng cường rèn luyện thể lực.”

Lý Duy xấu hổ nói: “Anh chiếm được lợi thế còn khoe mẽ! Lăn qua lăn lại cả đêm cũng không cho người ta ngủ lấy sức sao?!”

Alan dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi. Cơm trưa đã chuẩn bị xong, rửa mặt đi rồi ăn.”

“Anh nấu sao?” Hai mắt Lý Duy phát ra ánh sáng, đây có gọi là bữa trưa của tình yêu không.

“Đương nhiên không phải. Là thức ăn bên ngoài. Anh nghĩ em tỉnh dậy sẽ kêu đói nên gọi sẵn đồ ăn. Vừa mới đưa tới không bao lâu, vẫn còn nóng.”

Dù có chút tiếc nuối vì không phải tự tay Alan làm, nhưng Lý Duy vẫn bị anh làm cho cảm động, không so đo lên án anh mặt dày vô sỉ nữa.

Ăn cơm xong, Lý Duy ngồi phịch trên ghế salon than ăn quá no. Alan cười mắng cậu ăn quá nhanh, giúp cậu xoa xoa bụng, bỗng nhiên nói: “Em chuyển tới đây ở đi, tiện đi làm.”

Lý Duy do dự nói: “Nhưng đi học lại bất tiện.”

“Vậy khi nào em không đi học thì tới đây.”

“Không được, cuối tuần em không tới được, phải đi học, học kì này có ba môn sắp kết thúc, còn phải chuẩn bị đề tài báo cáo, phải đi thư viện tìm tài liệu…”

Alan khó chịu nhíu mày. Lý Duy lấy lòng vuốt vuốt lên cái trán đang nhăn lại của anh, thương lượng: “Mỗi tuần tới một lần được không?”

“Không, quá ít. Thứ tư và thứ năm không phải em không đi học sao? Thứ tư phải ở lại đây.” Alan nói chắc như đinh đóng cột, không cho cậu từ chối.

“Được rồi. À, chiều em phải về trường, còn nhiều bài tập vẫn chưa làm.”

Alan trừng lớn mắt như muốn ăn thịt người, Lý Duy không thể không từng bước nhường nhịn.

“Em ăn tối với anh xong mới về.”

“Không được thì tối em không về, sáng mai mới về.”

Alan nghe vậy mới miễn cưỡng chấp nhận, thầm nghĩ, nếu sáng mai em dậy được thì hãy tính. Đến tối, Alan thật sự muốn tiếp tục cái chuyện điên cuồng của đêm hôm trước, Lý Duy hiểu được ý anh, hừ hừ xin tha liên tục. Alan mặc dù không đành lòng nhưng cũng không hề ép buộc cậu. Hai người ôm nhau ngủ vô cùng ngọt ngào.

***

Thứ tư Lý Duy lại tới nhà Alan lần nữa, mang theo vài bộ quần áo để thay đổi. Alan dọn sẵn một góc tủ quần áo cho cậu. Thời gian dần trôi, nhà Alan ngày càng nhiều vật dụng của Lý Duy. Những thứ hai người cùng nhau đi mua cũng ngày càng nhiều, nhà Alan từ từ biến thành cái tổ uyên ương cho hai người.

Một ngày nọ, Lý Duy chỉ ban công nói: “Chỗ này có thể đặt một cái bàn vuông nhỏ, hai cái ghế, tối đến chúng ta có thể ra ban công ngồi trò chuyện giết thời gian, giống như kết thúc của mỗi một tập trong Boston Legal đều là cảnh Denny và Alan cùng nhau ngồi ngoài ban công trò chuyện khi đêm về.”

Alan cứng họng nhìn cậu trân trân, nghe một fan siêu não tàn chỉ trỏ kể cho anh nghe những đoạn kịch tính. Cuối tuần ấy, Alan dẫn Lý Duy đi chọn bàn vuông và ghế. Hai người ra ban công trò chuyện mới được vài lần thì trời bắt đầu chuyển lạnh, kế hoạch hàn huyên mỗi đêm ngoài ban công của hai người đành gác lại vô thời hạn.

Lại có một ngày, Lý Duy cảm thấy trong nhà nên trang trí thêm vài chậu cây nên vô cùng thích thú tìm Alan hỏi ý, tất nhiên Alan không phản đối. Lý Duy cố ý mua về hai chậu phát tài. Lúc Alan đi ngang hai chậu cây, Lý Duy cố tình hô lên: “Coi chừng, đừng để đá chân vào.” Sau đó vui vẻ cười run người. Alan biết rõ Lý Duy đang cười anh lúc trước đá chân vào chậu phát tài ở công ty rồi gọi điện phàn nàn với cậu, anh vừa bực mình vừa buồn cười, nhào tới đè Lý Duy lên salon, tuỳ ý đùa giỡn. Lý Duy thét to không được, nhưng vẫn chạy không khỏi số phận bị ăn sạch.

Hai người bước vào tình trạng nửa sống chung mà không hay không biết, nùng tình mật ý, như keo như sơn, công khai trước mặt bạn bè. Denny nhắc Alan nên hạn chế công khai tình cảm riêng tư, không nên ra vào công ty cùng với Lý Duy. Alan lườm Denny, nói còn cần anh nhắc sao, Lý Duy rất cẩn thận, thà đi xe buýt công cộng cũng không chịu đi cùng xe với Alan dù Alan đã thuyết phục rằng sẽ cho cậu xuống xe cách công ty một con đường.

Lúc bạn bè Alan vào nhà anh, nhao nhao trêu chọc trong nhà thay đổi thật nhiều. Lý Duy có chút ngượng, đợi bạn bè anh đi hết hỏi Alan có phải cậu quá tuỳ tiện không. Alan không để ý nói: “Đây là nhà của cả hai chúng ta, em muốn thế nào cũng được.” Lý Duy vùi đầu vào ngực Alan, cười vô cùng vui vẻ.

Quách Vĩ Bằng đối với việc Lý Duy dọn vào nhà Alan ở quá sớm có chút bất mãn dù Lý Duy đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng cậu không hề hoàn toàn ở nhà Alan. Từ khi cậu chấp nhận hẹn hò với Alan đến nay, số lần gặp mặt của cậu và Quách Vĩ Bằng giảm đi rất nhiều. Quách Vĩ Bằng cười nói Lý Duy đúng là ‘đã bị quỷ ám’. Lý Duy vừa xấu hổ vừa tiếp tục mặc kệ mà trọng sắc khinh bạn.

***

Tuần này Alan phải đi công tác đến thứ bảy mới về, thứ sáu Lý Duy không tới nhà Alan mà đi ăn tối với đôi vợ chồng nhà Quách Vĩ Bằng. Lý Duy nghĩ chút nữa Alan sẽ gọi cho cậu nên cậu không nói gì trước.

Ăn tối xong, Quách Vĩ Bằng và Suzanne hung tợn tra khảo Lý Duy. Trước khí thế mạnh mẽ của Suzanne, Lý Duy tiết lộ không ít chuyện để chứng tỏ Alan đối xử rất tốt với cậu. Quách Vĩ Bằng ngoài miệng mắng chửi nhưng trong lòng cũng yên tâm, cậu chỉ sợ Lý Duy lại lần nữa gặp người không xứng đáng. Suzanne thấu hiểu mọi chuyện, đùa Lý Duy đã bị Alan dạy dỗ thành tiện thụ.

Lý Duy phản bác: “Ai nói là tiện thụ, không thể là tiện công sao?” Lý Duy khí thế đầy người nói.

Hai vợ chồng nhà Quách Vĩ Bằng đập bàn cười to. Sau đó một người bạn của Suzanne gọi điện tới rủ cô đi KTV, bảo cô dẫn thêm người tới cho vui. Suzanne nghỉ thứ sáu nên xoã một chút, lập tức lôi chồng mình và Lý Duy đi chung. Lý Duy đành nghe lời đi theo cô. Bạn bè của Suzanne thấy cô dẫn theo một nam sinh đáng yêu nên túm tụm lại kêu cô giới thiệu, còn không ngại ngùng hỏi Lý Duy có bạn gái chưa. Lý Duy vui vẻ nói mình đã có đối tượng rồi. Những cô gái kia hô to thật đáng tiếc rồi không chèo kéo nữa. Cả phòng hét loạn lên, uống rồi hát, hát rồi uốn rất thoải mái. Đợi đến khi Lý Duy nhớ Alan sẽ gọi điện tới, trên điện thoại đã có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Alan.

Lúc Lý Duy đang định gọi lại, Alan lại gọi tới. Vừa nhấn nút nghe, giọng điệu Alan mang theo lo lắng: “Lý Duy, bây giờ em đang ở đâu, sao không về nhà?”

Lý Duy giải thích: “Em ra ngoài ăn cơm, đi hát karaoke với bạn, tối về trường.”

Alan nghe được tiếng ồn ào của cả trai lẫn gái phát ra từ điện thoại, rất không vừa lòng nói: “Em về ngay cho anh.”

“Về đó thì xa quá, về trường gần hơn. Mà anh cũng đâu có nhà…”

“Anh đang ở nhà. Về ngay cho anh!” Alan cố ý về sớm để trải qua cuối tuần với Lý Duy, anh muốn cho Lý Duy bất ngờ nên không báo trước cho cậu, không ngờ tới khi trở về thì trong nhà tối thui, Lý Duy không những không có ở nhà mà còn ra ngoài đi chơi, nghe tiếng cũng biết là có uống rượu. Alan càng nghĩ càng giận, giọng nói cũng càng ngày càng lớn.

Lý Duy đã lâu không bị Alan quát như thế, có hơi tủi thân, bướng bỉnh nạt lại: “Em không về!!”

Alan vô cùng tức giận: “Tuỳ em!!” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tâm trạng Lý Duy tụt dốc, cuối cùng không có hứng hát, kiếm cớ đi trước. Quách Vĩ Bằng ngồi bên cạnh nghe cậu vừa mới cãi với Alan, có hơi lo lắng cho cậu, lập tức kéo Suzanne đi theo Lý Duy. Quách Vĩ Bằng bất bình thay cậu: “Cậu đừng trở về, tôi nghe anh ta quát cậu tới lui cũng thấy khó chịu.”

Lý Duy im lặng đi thẳng một đường hướng trường học. Gió hiu hiu thổi làm cậu tỉnh rượu bớt, cậu có hơi hối hận, ấp úng nói với Quách Vĩ Bằng: “Tôi vẫn phải về để anh ấy không lo lắng.”

Quách Vĩ Bằng chỉ hận rèn sắt không thành thép, cố gắng phải kéo cậu về trường học cho bằng được lại bị Suzanne nháy mắt ý muốn ngăn cản Quách Vĩ Bằng. Quách Vĩ Bằng đành phải từ bỏ ý định, nhưng lại lo lắng nên Quách Vĩ Bằng và Suzanne đón xe đưa cậu về nhà Alan. Đi nửa đường, Alan lại gọi tới, ngữ khí không được tốt lắm nói: “Em đang ở đâu? Anh tới đón em!” Lý Duy nói cho anh biết tên đường, Alan trả lời “được” rồi cúp luôn điện thoại.

Xe taxi dừng trước cửa khu nhà, Lý Duy ngồi phía trước thấy có một bóng người quen thuộc đang đứng chờ, mũi cảm thấy chua xót, lấy tiền giao cho tài xế, không đợi thói lại tiền thừa đã vội vàng xuống xe. Quách Vĩ Bằng cũng xuống theo, thấy Alan vội vàng đỡ Lý Duy, trong miệng cứ trách mắng Lý Duy uống nhiều, trên mặt biểu hiện sự quan tâm.

Quách Vĩ Bằng và Alan nhìn nhau, Alan gật gật đầu chào: “Cảm ơn cậu đã đưa em ấy về.”

Quách Vĩ Bằng nhìn mười ngón tay của hai người đan vào nhau, thở dài trong lòng, chân thành nói với Alan: “Đối xử với cậu ấy tốt một chút.”

“Tôi biết rồi.”  Anh nói xong liền đỡ Lý Duy về nhà. Vào tới cửa, Alan đỡ Lý Duy ngồi xuống, đầu Lý Duy dựa vào vai Alan. Lát sau hai người cùng nói “Xin lỗi.”

“Sau này đừng quát em nữa được không?”

“Được. Sau này có thể ra ngoài chơi với bạn, nhưng phải báo cho anh biết, anh không tìm thấy em sẽ lo lắng. Còn nữa, tửu lượng của em không tốt, uống ít một chút.”

“Biết rồi. Không phải em cố ý không về. Sau này anh có về sớm thì nói cho em biết, em sẽ ở nhà chờ anh.”

“Được.”

Hai người ôm nhau hôn. Hôn một hồi, mùi rượu trong miệng Lý Duy tràn sang miệng Alan. Alan đẩy Lý Duy ra, có chút chán ghét nói: “Đi tắm mau, đem cái mùi rượu thối này rửa cho sạch.” Lý Duy bi thương nhìn anh. Alan nói: “Được rồi, được rồi, anh giúp em tắm.”

Lý Duy đang say khướt chưa kịp phản ứng gì, chỉ chốc lát sau cậu đã thấy hối hận, bị ôm vào bồn tắm, hoàn toàn không có sức chống lại Alan nên cứ bị như vậy như vậy rồi lại như vậy, cậu thầm nghĩ, để cho Alan giúp cậu tắm rửa là một ý tưởng không hay chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net