PN2: Người yêu là chuông báo thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa đông, Lý Duy rất thích ngủ nướng. Lúc ở trường, cậu thường gộp thời gian ăn sáng vào 20 phút ngủ nướng quý báu. Đến ga tàu điện sẽ mua hai cái bánh trứng gà và một quả trứng luộc nước trà, đợi đến công ty ăn. Rất nhiều đồng nghiệp cũng tận dụng thời gian trong công ty để ăn sáng, nên Lý Duy không thấy có vấn đề gì. Nhưng mỗi khi bị Alan bắt gặp cậu đang ăn sáng trong công ty, trong lòng cũng thấy có hơi chột dạ. Dù vậy, ngủ nướng có sức hấp dẫn rất lớn, chỉ cần ở trường, cậu sẽ hy sinh thời gian ăn sáng để ngủ nướng.

Khi kết thúc chương trình học ở trường, cậu hoàn toàn dọn đến ở chung với Alan. Nhà Alan gần công ty, như vậy mỗi ngày đều có thể ngủ thêm một chút. Nhưng lại không thể tiếp tục hy sinh thời gian ăn sáng để ngủ thêm. Cậu không dám nói với bạn trai kiêm ông chủ của mình rằng, để em ngủ thêm một chút, bữa sáng để vào công ty ăn cũng được. Cả hai đều không biết nấu ăn, mỗi buổi sáng đều mua thức ăn ven đường là chính. Nếu như vậy, thời gian được ngủ thêm sẽ ít hơn so với lúc còn ở trường. Lý Duy rất tiếc nuối nhưng cũng không dám nói ra.

Sau bữa sáng, Lý Duy kiên quyết đi xe buýt, không đồng ý đi cùng xe với Alan. Cậu sợ bị đồng nghiệp bắt gặp, sẽ không tốt cho việc thăng chức của Alan. Hai người cứ vì chuyện ấy mà cãi nhau mấy lần. Bình thường chuyện gì Lý Duy cũng nghe lời Alan, chỉ khi nào cậu quyết tâm rồi, thì dù Alan có đe doạ hay lừa gạt thế nào đi nữa cậu cũng kiên quyết giữ nguyên ý định của mình. Alan cũng tuỳ ý cậu.

Có ngày Alan đột nhiên muốn đi xe buýt chung với Lý Duy. Sáng là giờ cao điểm, trong xe giống như là cá mòi xếp lớp, rất đông người, vừa lách vào là không thể nào nhúc nhích được nữa. Khi đến trạm dừng, hai người phải chín trâu hai hổ mới xuống xe được. Đầu tóc lộn xộn, quần áo nhăn nhúm, và có ai đó lại nổi giận.

Alan lớn tiếng hét lên: “AAA!! Trời ạ! Sao nhiều người như vậy!! Tại sao tài xế lại cho nhiều người lên xe như vậy!! Mùi trên xe thật hôi thối, anh bị ngộ độc rồi! Shit!! Em xem em xem, đồ của anh bị nhàu thành gì rồi này!!”

“Ha ha ha ha ha!!” Lý Duy hiếm khi thấy dáng vẻ quẫn bách của Alan, cười đến nổi ôm eo không thẳng lưng được, Alan đang tức giận càng bùng nổ.

“Mỗi ngày em đều đi làm kiểu này à?!”

“Không khác mấy.”

“Bắt đầu từ ngày mai phải đi làm chung xe với anh.” Alan dùng giọng điệu rất kiên quyết.

“Không được.” Lý Duy lại nói ra lý do của mình thêm một lần nữa.

Alan không vui nói: “Em muốn tự tìm cực khổ thì tuỳ em! Dù sao thì anh cũng sẽ không bao giờ bước chân lên xe buýt ở Bắc Kinh lần nữa!!”

Trước khi đi ngủ, Lý Duy đặt chuông báo thức điện thoại như mọi lần. Rõ ràng có thể cài đặt chế độ lặp lại hàng ngày, nhưng Lý Duy lại mỗi đêm đặt một lần, bởi vì cậu không thích trên màn hình điện thoại lúc nào cũng hiện báo thức.

Lý Duy rất nhanh đã ngủ. Alan thừa dịp cậu ngủ, lén lút tắt chuông báo thức trên di động của cậu.

------

Sáng ngày hôm sau, Lý Duy bị Alan lay dậy: “Dậy mau! Muộn rồi!”

Lý Duy nhìn đồng hồ, không xong, đã trễ nửa tiếng so với giờ đặt báo thức. Thật kỳ lạ, sao cậu lại không nghe tiếng chuông báo. Lý Duy không kịp suy nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian đứng dậy rửa mặt thay quần áo. “Em phải đi bắt xe buýt, hôm nay không thể ăn sáng với anh rồi. Em mua bữa sáng ở gần công ty cũng được.”

“Không được, mấy thứ đó toàn đồ linh tinh, anh đã nói rồi. Còn nữa, quy định có nói nhân viên được ăn sáng trong lúc làm việc sao?”

Lý Duy không biết làm sao, nhỏ giọng nói: “Nhưng em sẽ bị trễ.”

“Đi cùng xe với anh.” Alan dứt khoát, không cho phép Lý Duy từ chối. Lý Duy không còn cách nào khác nên đồng ý.

Tiếp vài ngày nữa, Lý Duy cũng không nghe thấy tiếng chuông báo thức. Mỗi ngày Alan đều dậy sớm, nhưng lại cố ý không gọi cậu dậy sớm. Vì không muốn bị trễ, mỗi ngày Lý Duy đều phải đi cùng xe với Alan.

----

Một buổi sáng, Lý Duy nhịn không được hỏi Alan: “Có phải anh tắt chuông báo điện thoại của em không?”

Alan giả vờ không hiểu: “Không có.”

“Vậy sao lúc tối em đã đặt chuông nhưng sáng lại không reo?”

Alan tiếp tục nói dối không chớp mắt: “Có reo, nhưng em lại tắt rồi ngủ tiếp. Cũng không phải em không biết bản thân mình thích ngủ nướng. Mỗi ngày anh đều phải vỗ mông em, em mới chịu dậy, chuông báo thức sao đủ khả năng gọi em dậy được.”

Lý Duy nhìn Alan với ánh mắt nghi ngờ. Alan bày ra vẻ mặt chính trực thẳng thắn. Cuối cùng vẫn là Lý Duy chịu thua, cậu nghi ngờ nói: “Được rồi, chắc là do em tắt.”

----

Sau đó mỗi đêm đều như thế, một người đặt chuông báo thức, một người khác lại lén lút tắt đi.

Mãi đến một ngày, Alan đi công tác về rất mệt mỏi. Lý Duy muốn tiếp tục làm luận văn, bảo Alan nên đi ngủ sớm. “Anh đi ngủ sớm đi. Tối em không đặt chuông, ngày mai sẽ đi làm chung với anh.”

Alan ngây người, sau một hồi mới hiểu, thì ra Lý Duy đã biết chuyện anh mỗi đêm đều lén tắt chuông báo thức. Anh cười mắng: “Xấu xa, dám đùa giỡn anh.”

Lý Duy cười đến đắc ý. Cậu đã sớm biết mánh khoé của Alan nhưng không nói ra, muốn giữ lại chút thú vị cho hai người.

Khuya, Lý Duy xong việc mới lên giường, ôm lấy Alan đang ngủ say, hôn hai má của anh, khẽ nói: “Ngủ ngon, chuông báo thức của em.”

Khi đó, quan hệ của hai người đã được công khai. Sau những lời đồn nhảm, Lý Duy càng trở nên kiên cường, không tránh né mỗi khi đi cùng Alan. Cậu muốn thẳng thắn đáp lại tình cảm và sự bảo vệ Alan dành cho cậu.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net