🌸 Chương 106: Tranh Chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tạm biệt Mạnh Diệu Sinh, Chu Thanh Vũ liền mất hồn mất vía. Bây giờ cô ta chẳng có gì nữa, Trương Cường tới tìm cô ta, lại khiến cô ta bị bao trùm trong ám ảnh buồn nôn đó một lần nữa. Mạnh Diệu Sinh là hơi ấm và hy vọng duy nhất của cô ta, nhưng đến hy vọng ấy cũng đẩy cô ta ra xa rồi.

Cô ta vẫn nghĩ mình đã chiến thắng mấy ả tiện nhân kia, trở thành bạn gái duy nhất của Mạnh Diệu Sinh, song lại chưa từng biết hóa ra anh ta qua lại với cô ta là vì Lâm Tố Mỹ.

Tại sao lại là Lâm Tố Mỹ?

Bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào phòng và trông thấy Lâm Tố Mỹ hồi năm nhất, cô ta đã có dự cảm không lành với Lâm Tố Mỹ. Bây giờ coi như dự cảm đã thành thật?

Nhưng cô ta lại mơ hồ hơi nghi hoặc. Lâm Tố Mỹ và Mạnh Diệu Sinh mang lại cảm giác không giống có bất cứ liên lạc gì, ít nhất Lâm Tố Mỹ chưa từng có bất kì thái độ khinh miệt hay vênh váo tự đắc với cô ta ở phương diện này. Chứ như đám tiện nhân kia, rõ ràng cô ta mới là bạn gái của Mạnh Diệu Sinh nhưng các ả tiện nhân đó lại thập thò nói chuyện hoặc làm thứ khác với Mạnh Diệu Sinh khiến cô ta ghê tởm.

Huống hồ Lâm Tố Mỹ còn có một trúc mã. Cho dù Chu Thanh Vũ chê xuất thân nông thôn của tên đàn ông đó rồi cả việc học cấp ba anh ta cũng không phải học sinh cấp ba đường đường chính chính, nhưng cô ta cũng phải thừa nhận, mắt nhìn của Lâm Tố Mỹ cũng không quá kém, tên đàn ông đó trông đẹp trai, thi thoảng sẽ tỏa ra sức hút nói không rõ được.

Nhất thời, lòng Chu Thanh Vũ rối như tơ vò.

Rốt cuộc Lâm Tố Mỹ có quyến rũ Mạnh Diệu Sinh không? Từ đầu đến cuối cô ta vẫn thiên về hướng tin Mạnh Diệu Sinh. Nếu không phải vì Lâm Tố Mỹ quyến rũ, sao Mạnh Diệu Sinh lại đối xử với cô ta như thế?

Hơn nữa Lâm Tố Mỹ quyến rũ Mạnh Diệu Sinh thì chưa hẳn đã vứt bỏ anh chàng gọi là trúc mã, có khả năng chỉ là vì ghét mình mà thôi. Dẫu sao mấy ả tiện nhân kia đã làm không ít chuyện như vậy - cố ý hẹn Mạnh Diệu Sinh ăn cơm, ra ngoài chơi hay cùng đến thư viện ôn bài.

Chu Thanh Vũ thở hắt.

"Cô làm sao vậy? Trông có vẻ không ổn lắm." Ngô Thanh Thụ nhíu mày nhìn Chu Thanh Vũ, trong mắt có vẻ quan tâm và lo lắng.

Tâm trạng Chu Thanh Vũ không tốt, nhìn thấy Ngô Thanh Thụ cũng không có tâm tư trò chuyện gì. "Tôi không sao."

"Tôi nghe chuyện của cô rồi. Tôi muốn nói với cô rằng dù người khác đánh giá, suy nghĩ, nói gì về cô, tôi đều biết cô không sai. Những người nói cô, bày ra vẻ cao xa vời vợi chưa từng trải qua những khó khăn ấy nên mới bình luận về người khác mà chẳng hề cố kị gì."

Trong người Chu Thanh Vũ đột nhiên trào lên sự chua xót, hốc mắt cũng hoe đỏ. "Tôi biết. Cho nên tôi sẽ không để bọn họ được như ý, tôi sẽ sống thật tốt để đám người muốn thấy tôi sống không tốt đều phải thất vọng."

"Nên như vậy." Ngô Thanh Thụ khẽ thở dài. "Mà này... Bây giờ Tô Uyển sống tốt không?"

"Con bé đó đã đến với người khác rồi, anh vẫn nhớ đến nó làm gì?" Chu Thanh Vũ đột nhiên hơi tức giận.

Nét mặt Ngô Thanh Thụ đầy đau thương. "Cô ấy thế nào tôi không quản được, nhưng tôi vẫn chỉ thích cô ấy thôi."

"Đồ ngốc." Cô ta nghĩ đến bản thân mình, "Ngốc giống tôi".

"Không phải cô và Mạnh Diệu Sinh vẫn ổn đấy à? Hai người..." Dường như Ngô Thanh Thụ nhớ đến điều gì. "Có phải cũng đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Chu Thanh Vũ vốn không muốn nhắc tới chuyện của cô ta và Mạnh Diệu Sinh, nhưng bây giờ cô ta không có nơi nương tựa, lại chịu đả kích sâu sắc nên bèn coi Ngô Thanh Thụ thành đối tượng để tâm sự. "Bọn tôi chia tay rồi."

Ngô Thanh Thụ không để lộ ra nét mặt bất ngờ. "Vậy cũng tốt... Không phải... Ý tôi là... Tôi cũng không biết nói sao nữa."

Chu Thanh Vũ trừng anh ta. "Vậy vì sao lại nói thế? Anh biết những gì?"

Ngô Thanh Thụ thở dài. "Tôi vốn không muốn nói những điều này với cô, nhưng cô và Mạnh Diệu Sinh đã chia tay nên cô cũng nên biết rồi. Tôi từng thấy Lâm Tố Mỹ và Mạnh Diệu Sinh đi cùng nhau, không biết hai người đó làm gì mà nói nói cười cười..."

Mắt Chu Thanh Vũ đỏ ngầu, cô ta liền biết Mạnh Diệu Sinh không lừa mình.

"Con tiện nhân Lâm Tố Mỹ!"

......

Ngô Thanh Thụ nhếch khóe miệng.

Ngô Thanh Thụ muốn níu kéo Tô Uyển biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng đều thất bại. Song điều đó không khiến anh ta có cảm giác gì khác lạ, chỉ cảm thấy anh ta làm không đủ, là quá khứ của anh ta khiến Tô Uyển khó lòng tiếp nhận. Nhưng sau khi Tô Uyển và Quách Chí Cường đến với nhau, Ngô Thanh Thụ không thể chịu đựng được.

Tên nông dân buồn nôn đó chẳng được mặt gì nhưng Tô Uyển lại theo người như thế, Tô Uyển thà ở bên loại người đó cũng không chịu ở bên anh ta, đây không phải là vả vào mặt anh ta, nói cho anh ta biết anh ta còn chẳng bằng loại người đó hay sao?

Nếu không có Lâm Tố Mỹ xáo trộn trong đó, sao Tô Uyển có thể chia tay anh ta. Nếu không có Lâm Tố Mỹ làm mối Tô Uyển và Quách Chí Cường, sao Tô Uyển lại chịu ở bên loại đàn ông hạ tiện như thế.

Đều là lỗi của Lâm Tố Mỹ.

Ngô Thanh Thụ nhìn Chu Thanh Vũ một cái, đồ ngu, quả nhiên giống lời Mạnh Diệu Sinh nói, phụ nữ đều hơi ngu xuẩn, đàn ông đâu cần phải tự động tay, chỉ cần tùy tiện nói mấy câu đã có thể khiến phụ nữ hoàn toàn xử lý tốt mọi chuyện giúp họ.

Còn Mạnh Diệu Sinh, hắn ta đương nhiên cũng ghét Lâm Tố Mỹ.

Bao nhiêu người đều quan tâm yêu thương hắn như thế, chỉ có Lâm Tố Mỹ lạnh như băng với hắn, trong mắt còn có vẻ chán ghét. Ban đầu hắn cảm thấy Lâm Tố Mỹ lạt mềm buộc chặt, sau đó mới biết là không phải, đó là chán ghét triệt để.

Cô ta dựa vào đâu mà chán ghét hắn?

Nếu cô ta đã dám chán ghét, vậy thì phải trả giá.

Vì chuyện này, Mạnh Diệu Sinh cũng chẳng phải đánh đổi gì, nhiều nhất chỉ là động miệng thì đã có được một đồng lõa, đúng là quá hời.

- -----------------------

Chuyện xảy ra ở nơi cách nhà ăn không xa.

Khi ấy Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cùng ăn cơm xong, ra ngoài rồi chia nhau về kí túc lấy một vài đề ôn tập và sách tiếng Anh. Lâm Tố Mỹ vừa đi được mấy bước đã nghe thấy một tiếng hét "Lâm Tố Mỹ". Khi cô bất giác quay người qua nhìn, một người đã xông đến.

Có lẽ là phản ứng bản năng với nguy hiểm, cô hơi tránh đi. Nhưng dù vậy, cây trâm trong tay Chu Thanh Vũ vẫn xẹt đến mặt cô. Thoáng chốc máu nhỏ xuống, mùi máu tanh xộc vào mũi.

"Cậu làm gì đấy?" Da đầu Lâm Tố Mỹ tê dại, cô chống lại Chu Thanh Vũ như đang phát điên theo bản năng.

"Không phải cậu đã quyến rũ bạn trai tôi đấy sao? Tôi cho cậu quyến rũ này. Không phải cậu dựa vào khuôn mặt này hả, để tôi xem không có khuôn mặt này cậu còn quyến rũ anh ấy thế nào. Ha ha ha, nếu cậu đầy sẹo, tôi xem anh ấy có cần cậu nữa không..."

......

Có người qua đường muốn nhúng tay vào, sau khi nghe thấy lời Chu Thanh Vũ nói, họ đột nhiên lúng túng không biết làm sao, còn có cô gái kéo tay bạn trai không cho đi giúp đỡ.

Lâm Tố Mỹ trốn mấy cái, bị Chu Thanh Vũ xô xuống đất, nhất thời cũng chỉ có thể trở tay tóm lấy bàn tay cầm cây trâm của Chu Thanh Vũ.

Lâm Tố Mỹ vừa muốn hô một câu "Đều không biết kéo cậu ta đi sao" thì đã thấy cây trâm trong tay Chu Thanh Vũ bị người ta đoạt đi, Chu Thanh Vũ bị người ta đá ra bằng một cú, thật sự là đá, chẳng chút lưu tình.

Cô vừa ngẩng đầu bèn trông thấy Tạ Trường Du.

"Đừng sợ." Anh nói.

Anh khom người, bế cô lên khỏi mặt đất.

......

Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ tách ra không bao lâu, anh đã nghe láng máng thấy một tiếng hét. Tiếng hét đó không đến từ Lâm Tố Mỹ, nhưng lòng anh chợt bồn chồn. Sau đó anh quay lại mấy bước thì thấy một đám người đang quây lại, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bất giác, anh chạy qua, dù người gặp chuyện không phải Lâm Tố Mỹ thì qua xem cũng chẳng tổn thất gì, huống hồ ngộ nhỡ là cô thì sao?

Sau đó anh xông đến thì bèn nhìn thấy cảnh tượng đó, tim anh căng thẳng đến độ sắp vọt ra ngoài, nhất thời không biết nên thấy may vì sự lựa chọn của mình hay là nên phẫn nộ, nhiều người như thế mà tất cả đều chỉ đứng xem, không một ai đến giúp đỡ cả.

Tạ Trường Du bế Lâm Tố Mỹ lên, mặt tái mét, đôi mắt căm phẫn đến nỗi đỏ ngầu. "Mấy người là người chết hả? Không nhìn thấy bạn học tranh chấp hay sao, lại còn trơ trơ nhìn tiếp được, có còn là người không?"

Có người bị cơn giận của Tạ Trường Du dọa sợ, có người thì lí nhí nói: "Cậu ta quyến rũ bạn trai người khác nên mới bị đối xử như thế, đáng đời cậu ta...".

Tạ Trường Du tức điên. "Thế tôi nói cậu đi quyến rũ bạn trai người khác, còn là đàn ông đã có vợ, có phải tôi cũng có thể cầm dao đâm cậu mấy nhát không? Cậu đừng có trốn, dù gì cậu cũng đáng đời."

"Đó là cậu đặt điều... Tôi đâu có..."

"Thế sao cậu biết người khác không đặt điều? Bắt trộm cũng phải có chứng cứ, cậu dựa vào đâu mà nhận định là lỗi của cô ấy chỉ vì người khác nói vậy về cô ấy?"

......

Lúc này Chu Thanh Vũ đã bò dậy, có lẽ vừa rồi bị Tạ Trường Du đá một cú mà cô ta có ám ảnh tâm lý, lúc này không dám xông lên, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ mà gào khóc: "Đúng là Lâm Tố Mỹ quyến rũ bạn trai tôi, đúng là cậu ta quyến rũ... Cậu đừng bị cậu ta lừa, cậu ta quen vờ vịt rồi, còn bày ra vẻ xem thường Mạnh Diệu Sinh, thực ra lại quyến rũ anh ấy sau lưng...".

"Mạnh Diệu Sinh?" Tạ Trường Du hừ lạnh một tiếng. "Cô ấy đâu có mù, sao lại có thể ưng được loại đàn ông tởm lợm như thế. Có điều mắt cậu mù thì chắc chắn rồi. Cứ đợi nhà trường xử lý kỷ luật đi!"

"Tôi không sai... Là cậu ta quyến rũ bạn trai tôi, hành vi của tôi chính nghĩa, nhà trường không thể làm thế với tôi..."

Tạ Trường Du cười. "Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện nhà trường sẽ đối xử với cậu như thế. Bằng không, nhà trường không có biện pháp xử lý nào, vậy thì tôi sẽ đích thân ra tay."

......

Tạ Trường Du nói xong bèn không nhiều lời nữa, bế Lâm Tố Mỹ đến phòng y tế trường.

Hai tay Lâm Tố Mỹ đang kéo phần áo trước ngực Tạ Trường Du.

Vừa rồi cô cũng chỉ hoảng sợ lúc Chu Thanh Vũ xông đến, tiếp đó liền ngăn Chu Thanh Vũ tiếp tục làm hại mình, không có suy nghĩ sợ hãi. Nhưng khoảnh khắc Tạ Trường Du xuất hiện, hình như cô lập tức trở nên yếu đuối, biến thành một cô gái nhỏ yếu ớt đến độ gió cũng có thể thổi bay, chỉ cần dựa vào ngực anh như thế này, anh có thể giải quyết mọi thứ ổn thỏa.

Cô chưa từng cảm thấy mình là công chúa, giống như anh cũng không phải là hoàng tử. Nhưng khoảnh khắc này, cô được một người tin tưởng và bảo vệ bằng cả trái tim và cơ thể, điều đó khiến lòng cô mềm nhũn, hình như cô đã thật sự trở thành một công chúa nhỏ có thể được người ta nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay.

Còn anh, cô cảm thấy anh không phải hoàng tử, chỗ dựa của hoàng tử là thân phận và gia thế, còn chỗ dựa của anh là bản thân anh.

"Đừng sợ..." Tạ Trường Du vô cùng tự trách, nếu anh không tách khỏi cô thì tuyệt đối không thể để người khác có cơ hội làm hại được cô.

"Mặt tôi ghê lắm à?" Lâm Tố Mỹ có thể cảm thấy mặt mình đang chảy máu, cô muốn vươn tay sờ, nhưng lại sợ hãi điều gì nên đành từ bỏ.

Tạ Trường Du dứt khoát bế cô chạy, lúc này anh thật sự hận trường quá rộng, đến phòng y tế phải lâu như thế mới đến được.

Lúc này dường như cô mới phản ứng lại được rằng mặt mình bị thương vì bị cây trâm đó rạch, vết thương không nông, nếu không cô sẽ không đau như thế.

"Tôi bị hủy dung nhan rồi à?"

Tạ Trường Du bặm môi. Tuy vị trí vết thương này không ở giữa mặt nhưng cũng không hoàn toàn ở rìa ngoài, huống hồ vết thương dài như thế, không thể không để lại sẹo.

Anh hít sâu một hơi. "Cậu biết cậu siêu xinh đẹp, đúng không?"

Cô nghe vậy liền ngẩn ra, không lên tiếng.

"Cậu xem cậu xinh đẹp như thế làm gì chứ, quá xinh đẹp cũng không tốt, cho nên ấy à, phải cho cậu một vết sẹo để cậu trở nên cực kỳ xinh đẹp, thế thì mới không khiến mấy cô gái tiếp xúc với cậu tự ti."

"Cậu thật là..." Lâm Tố Mỹ nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, cô hơi dở khóc dở cười, lời an ủi này cũng thật mới mẻ.

"Tôi nói thật mà."

"Nếu dung nhan của tôi thật sự bị hủy hoại hoàn toàn, cậu sẽ nhìn nhận tôi thế nào?"

Tạ Trường Du sải bước chạy như bay, nhưng vẫn còn có thể suy nghĩ về câu hỏi của cô trong hình hình đó. "Nếu tôi nói, mặt cậu bị hủy hoại hoàn toàn, tôi vẫn đối xử với cậu giống trước đây, không có một chút suy nghĩ khác nào, cậu tin không?"

Tuy là chuyện thường tình ở đời người nhưng cô cũng không thể không thất vọng. Dù xét cho cùng, khuôn mặt này thực sự tính ra thì hình như không có bất cứ quan hệ gì với bản thân cô.

Cô nhất thời không lo lắng về vết thương trên mặt mình một chút nào nữa. Cô của trước đây chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, cô gái không có khuôn mặt khiến người ta trầm trồ thế này mà thôi.

Nhưng cô không hề trách anh, bởi vì đến bản thân cô thi thoảng nhìn vào mình ở trong gương cũng không nhịn được mà lẳng lặng tán thưởng.

Tạ Trường Du nói tiếp: "Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, tôi có suy nghĩ gì là do cậu quyết định".

"Hả?" Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không hiểu ý của anh.

"Nếu bản thân cậu cảm thấy mặt bị thương thì có nghĩa là cậu không có gì nữa, không còn tự tin, trở nên tự ti yếu đuối sa sút, vậy thì tôi sẽ thất vọng về cậu. Cho nên, dù bây giờ tình hình khuôn mặt cậu ra sao, hoặc là tương lai sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn nào, cậu đều phải trở nên tự tin, bởi vì phần nhiều là cậu dựa vào năng lực của cậu để chinh phục người khác chứ không phải là vì cậu có khuôn mặt này... Cậu không phát hiện ánh mắt bạn cùng phòng của cậu nhìn cậu rất khác sao? Trước khi cậu mở lớp gia sư, trước khi cậu ra nước ngoài, họ có từng nhìn cậu với ánh mắt khâm phục như thế không?"

"Vậy cậu thì sao?" Cô hỏi.

Khóe miệng Tạ Trường Du cong lên, anh nói: "Tôi cũng vậy".

......

Khi cô chưa có những năng lực này, chưa thi đỗ đại học, cái nhìn của anh với cô là anh đi chinh phục cô, anh bất giác biến mình thành người làm chủ.

Nhưng cách đây rất lâu, hoặc là hiện tại, giữa họ đã có rất nhiều sự khác biệt rồi, chẳng hạn như cô đã hoàn toàn chinh phục anh.

Có vài thứ, hình như kết quả giống nhau, không có gì khác biệt, nhưng bản thân anh biết rõ sự khác biệt trong đó lớn đến mức nào.

Mắt cô trào ra giọt nước long lanh, tay nắm áo anh chặt hơn, không biết là vì cảm động hay là vì thứ gì khác.

Người này, không nói nhiều lời ngon ngọt, cũng không nịnh nọt lấy lòng, nhưng mỗi câu nói đều rơi vào tâm khảm cô.

Người này thật đáng ghét, cô nghĩ.

- -------------------------

Vết thương trên mặt Lâm Tố Mỹ không được coi là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ. Sau khi xử lý qua vết thương ở phòng y tế, Tạ Trường Du bèn bảo bác sĩ viết đơn giới thiệu, anh muốn đưa Lâm Tố Mỹ đến bệnh viện kiểm tra.

Cô bị cây trâm của Chu Thanh Vũ rạch bị thương, vết thương còn sâu như thế, ai biết liệu có bị nhiễm trùng hay không? Huống hồ, đó còn là cây trâm Chu Thanh Vũ hay dùng.

Chu Thanh Vũ là người đẹp lạnh lùng có khí chất cổ điển, bản thân cô ta cũng thích trang điểm như thế, cô ta đi gặp Mạnh Diệu Sinh thì đương nhiên sẽ trang điểm như vậy. Sau khi nói chuyện với Ngô Thanh Thụ, cô ta vô cùng căm phẫn, trông thấy Lâm Tố Mỹ thì cũng không nhịn được nữa mà lấy cây trâm trên đầu xuống rồi xông qua.

......

Tạ Trường Du tiếp tục bế Lâm Tố Mỹ, lúc sắp đến cổng trường, dường như Lâm Tố Mỹ mới phát hiện điều bất thường. "Tôi bị thương ở mặt, hình như không phải ở chân."

"Ừ. Cho nên tại sao bây giờ cậu mới nói? Đã đến cổng trường luôn rồi." Khuôn mặt Tạ Trường Du đầy vẻ trêu chọc. "Phương thức không muốn đi bộ mới phát minh ra à?"

Lâm Tố Mỹ: ...

Tạ Trường Du cảm nhận được ánh mắt cô, cười khẽ. "Được, tôi biết rồi, thế này là vì hoảng sợ, không liên quan đến việc bị thương ở đâu, cho nên nhất định không thể tự đi được."

Lâm Tố Mỹ: ...

Đến bệnh viện, Tạ Trường Du lại đưa cô đi làm kiểm tra, khử trùng, bôi thuốc, băng lại và tiêm một mũi chống nhiễm trùng.

Bác sĩ đó rất ôn hòa: "Cô bé đừng sợ, vết thương này trông ghê nhưng sẽ không để lại sẹo rõ ràng đâu".

Cũng tức là vẫn sẽ để lại sẹo. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Sau màn trò chuyện trước đó, hình như họ đều cảm thấy có sẹo hay không cũng chẳng sao, đúng là tâm lý kì lạ.

Nhưng Tạ Trường Du kiên trì muốn có một phòng bệnh cho cô vào đó.

Bác sĩ đó phản đối, thực sự là lãng phí tài nguyên y tế, đồng thời, vết thương của Lâm Tố Mỹ cũng không cần nhập viện.

Nhưng Tạ Trường Du kiên trì lạ thường, lý do cũng rất nhiều: cô bị thương trên mặt, cứ ra ngoài như vậy, cô sợ gặp người ta rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cô, hơn nữa cô bị người ta cố ý làm hại, cảm xúc rất không ổn định, có rất nhiều vấn đề tâm lý, huống hồ nếu vết thương nhiễm trùng thì làm sao, trở nên nghiêm trọng hơn thì ai chịu trách nhiệm...

Tạ Trường Du giày vò bác sĩ đó rất lâu, thế rồi cuối cùng họ cũng có được một phòng bệnh.

Lâm Tố Mỹ là người chứng kiến quả thực không thể xem tiếp được nữa.

Lúc cùng đến phòng bệnh, Lâm Tố Mỹ mới phản ứng lại được. "Tại sao tôi phải nhập viện? Không cần mà?"

Tạ Trường Du: "Cậu cần nhập viện".

Lâm Tố Mỹ: Sao tôi không biết tôi cần nhập viện.

Tạ Trường Du: "Cậu bị bạn cùng phòng cố ý làm hại, hoảng sợ quá mức, sinh ra tâm lý sợ hãi trường học, không muốn về trường, vì thế chỉ có thể ở bệnh viện...".

Lâm Tố Mỹ kinh ngạc nhìn anh, không hiểu anh đang có ý gì. Nhưng cô biết anh nói vậy chắc chắn có lý của anh, cho nên cô dứt khoát nghe theo sự sắp xếp của anh.

Nhập viện cũng không phải chuyện quá đơn giản, đồ dùng thường ngày phải chuẩn bị cũng không ít. Lâm Tố Mỹ nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, còn Tạ Trường Du đi chuẩn bị những thứ đó.

Lúc Tạ Trường Du quay lại liền thấy Lâm Tố Mỹ đã ngủ. Miếng băng vải gần như che nửa khuôn mặt cô khiến anh nhìn mà thấy vô cùng chướng mắt, ánh mắt anh cũng sầm lại.

Sau khi Lâm Tố Mỹ tỉnh dậy, Tạ Trường Du bèn nói với cô rằng cô cứ ở trong phòng bệnh trước, trong phòng có hoa quả, đến giờ ăn cơm sẽ có y tá đưa cơm cho cô, anh đã sắp xếp xong những chuyện này rồi.

"Cậu tin tưởng tôi không?" Tạ Trường Du hỏi cô.

Lâm Tố Mỹ trịnh trọng gật đầu.

"Vậy được, tất cả đều nghe tôi."

- ---------------------------

Sau khi biết chuyện giữa Chu Thanh Vũ và Lâm Tố Mỹ, Tô Uyển, Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng gây hấn với Chu Thanh Vũ, Tô Uyển còn suýt đánh nhau với Chu Thanh Vũ. Chu Thanh Vũ nhận định Lâm Tố Mỹ quyến rũ Mạnh Diệu Sinh nên cô ta mới làm thế với Lâm Tố Mỹ, ba người Tô Uyển đương nhiên không tin.

Sống chung thời gian dài như thế, họ đã có nhận định về nhân phẩm của Lâm Tố Mỹ từ lâu, cũng sẽ không dao động vì dăm ba lời nói của Chu Thanh Vũ.

"Có người nhìn thấy Lâm Tố Mỹ và Mạnh Diệu Sinh thân thân mật mật."

"Ai nhìn thấy, bảo người đó ra đối chất."

Chu Thanh Vũ cười lạnh. "Anh bạn trai cũ bị cô vứt bỏ - Ngô Thanh Thụ đấy."

......

Cho nên đây là lần đầu tiên Tô Uyển chủ động tìm Ngô Thanh Thụ sau chuyện kia.

Sau khi biết Tô Uyển đến tìm mình, lòng Ngô Thanh Thụ vô cùng kích động, anh ta chạy xuống kí túc.

Nhưng Tô Uyển không nói một câu nào mà đã cho Ngô Thanh Thụ ngay một bạt tai.

"Bạt tai đầu tiên là tát cho bản thân tôi, vậy mà tôi lại từng yêu đương với loại đàn ông như anh, đúng là vết nhơ cả đời này của tôi. Anh vứt bỏ vợ con, tôi vẫn chưa thật sự hận anh, bởi vì anh có lỗi với người khác chứ ít nhất anh không có lỗi với tôi, ít nhất giữa chúng ta từng có kí ức tươi đẹp. Nhưng bây giờ, chút xíu kí ức tươi đẹp đó cũng không còn giữ lại được nữa." Tô Uyển tức đến mức cả người đều đang run rẩy.

"Bạt tai thứ hai là tát cho Tiểu Mỹ. Vậy mà anh lại đặt điều vu vạ chị ấy có quan hệ với Mạnh Diệu Sinh, hại chị ấy bị Chu Thanh Vũ tấn công, nếu Tiểu Mỹ có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho anh."

......

Lúc này Ngô Thanh Thụ mới phản ứng lại được, cũng mặc kệ mấy người xem trò xung quanh. "Em tin tưởng cô ta như thế, còn chẳng buồn hỏi mà đã nghĩ rằng anh đặt điều vu vạ cô ta?"

"Đúng, tôi tin tưởng chị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net