🌸 Chương 127: Lòng Đầy Hân Hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong học kì cuối cùng năm tư đại học của Tạ Trường Du, anh và Lâm Tố Mỹ hoàn toàn bận bù đầu, hận mình không có ba đầu sáu tay để giải quyết đủ thứ chuyện.

Bây giờ nhà máy đã chính thức hoàn thành, vì chuyện trang thiết bị mà hai người bôn ba rất lâu, khó khăn lắm mới giải quyết ổn thỏa. Mà chỉ riêng việc kéo máy móc về nhà máy, vận chuyển đường dài cũng là một chuyện phiền phức, cuối cùng vẫn đi con đường trên huyện mới thực hiện xong, trải qua không ít thời gian cuối cùng mới vận chuyển được máy móc về đến thôn Cửu Sơn.

Càng không cần nhắc đến nguyên liệu làm đồ uống, vân vân. Họ cũng xác định hai loại hương vị muốn làm ban đầu, một loại vị cam, một loại vị nho. Sau khi xác định hương vị, còn phải tiến hành điều tra nghiên cứu: lựa chọn nhóm người ở các độ tuổi khác nhau, mời đối phương thử hương vị miễn phí rồi đưa ra bản thống kê chỉ ra mức độ đón nhận của mọi người với độ ngọt để biết độ ngọt thế nào có thể khiến người ta đón nhận và yêu thích nhất.

Những chuyện đó vẫn là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất là nhu cầu không co giãn đối với nhân tài. Nếu chỉ ở đại học Vân thì hai người còn có thể thuyết phục người ta ngay, nhưng rất nhiều người không ở đại học Vân thậm chí không ở thành phố Vân, vì thế Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ bèn chạy đến thành phố của đối phương.

Không phải tất cả mọi người đều bằng lòng cùng hội Tạ Trường Du phấn đấu. Một là bởi đối phương đã đủ ưu tú, không muốn làm việc cho người khác, dù họ thật sự làm việc ở phương diện này thì tại sao không tự làm cơ chứ! Hai là có vài người xác định hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện này.

Do đó, kết quả mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đạt được không nhiều. Song hai người đều có thể hiểu được sự lựa chọn của người khác. Sau khi tiếp xúc với những người đó, họ cũng học được không ít thứ, tầm mắt của một người thật sự dễ dàng chịu ảnh hưởng từ môi trường xunh quanh.

Chẳng hạn như bây giờ, điều hai người muốn là xây nhà máy trước và chính thức hoạt động rồi giải quyết chuyện tiếp theo từng chút một. Mà khi họ bàn bạc với người khác, cái mà những người khác nhìn là quốc tế, là toàn quốc.

Những điều này đều là chuyện mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ không rảnh suy xét trong giai đoạn hiện tại. Song họ không hoài nghi bản thân vì lẽ đó, một mặt vẫn hưởng ứng quan điểm của người khác. Bây giờ họ làm những chuyện này chỉ là muốn đặt vững chân, làm tốt những chuyện này từng bước một, không mơ mộng hão huyền.

Hai người bận đến mức chân không chạm đất. Bản thân Lâm Tố Mỹ cũng bận, cho nên đối với chuyện thi thoảng không thấy bóng dáng Tạ Trường Du đâu, cô cũng coi như bình thường.

Có điều ở thôn Cửu Sơn, tất cả người dân trong thôn đã có nhận thức mới với Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ.

Khi những thiết bị, máy móc kia được kéo tới trên từng chiếc xe, những người vừa nhìn đã thấy là người mà bình thường họ không tiếp xúc được tiến hành lắp đặt những chiếc máy đó, những thứ này gây ra cơn chấn động cực lớn với người dân thôn Cửu Sơn. Bấy giờ, dường như họ mới hiểu Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không phải là làm ăn nhỏ.

Lúc này, một lượt lời bàn luận mới lại xuất hiện: mặt bằng cho thuê và nhà hàng, quán trọ của Tạ Trường Du trên huyện thật sự có thể kiếm nhiều tiền như thế ư?

Ồ, ngoại trừ Tạ Trường Du không phải còn có Lâm Tố Mỹ đấy sao? Thoắt cái, Lâm Tố Mỹ đã trở nên khác đi trong mắt mọi người. Trước đây họ chỉ cảm thấy một cô gái ở bên ngoài có thể kiếm bao nhiêu tiền? Nhưng bây giờ, suy nghĩ của mọi người đã hoàn toàn khác. Họ đều nói Lâm Tố Mỹ kiếm được không ít ở nước ngoài, bởi vì, một đồng tiền nước ngoài có thể đổi thành tận mấy đồng ở nước mình...

Còn con đường xi măng ban đầu bây giờ đã treo một tấm bảng chỉ đường, con đường đó cũng chính thức mang tên "đường Mỹ Du".

Sau khi thực hiện một loạt các bước chuẩn bị sơ bộ, cái gọi là "cửa hiệu vợ chồng quy mô lớn" của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chính thức được lập nên, Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Du Mỹ được thành lập, trở thành một xí nghiệp thực phẩm đồ uống.

Bởi vì trong khoảng thời gian này nhà nước khuyến khích kinh doanh tư nhân, cho nên quá trình thành lập công ty coi như thuận lợi, chỉ là theo đó cũng có thêm càng nhiều vấn đề và rắc rối.

Bây giờ không thể không bắt đầu tuyển dụng, vừa tuyển nhân tài ưu tú, cũng tuyển cả một vài nhân viên vào nhà máy làm việc, còn phải tiến hành đào tạo.

Chuyện tuyển nhân viên khá dễ dàng, nhưng chuyện tuyển nhân tài ưu tú lại không đơn giản như thế. Rất nhiều người mới tốt nghiệp có sự lựa chọn tốt hơn, đồng thời trong giai đoạn hiện tại, vị trí địa lý của tập đoàn Du Mỹ khiến người ta vô cùng bận lòng, dẫu sao có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp đại học lại bằng lòng về nông thôn làm việc chứ?

Cho nên ngày nào Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng phải đối mặt với đủ vấn đề.

Chẳng mấy chốc, trong khoảng thời gian giải quyết đủ loại vấn đề, bàn bạc thảo luận với mọi người ngày này qua ngày khác như thế, Tạ Trường Du chính thức tốt nghiệp...

- ----------------------------

Bây giờ Lâm Tố Mỹ rất thích đến chỗ nhà máy rồi đứng bên ngoài nhìn nhà máy này, lúc đó sẽ khiến cô sinh ra cảm giác tự hào khó hiểu: nơi này đều thuộc về cô, được rồi, ít nhất một nửa thuộc về cô, thứ cảm giác thành tựu này hoàn toàn không thể miêu tả được bằng lời.

Cô có thể hiểu được ngày trước những hoàng đế đó đứng ở nơi cao thưởng thức thiên sơn vạn thủy, sau đó nghĩ mỗi tấc đất đều mang lại cảm giác không gì sánh bằng. Tuy rằng so với người ta, tất cả những gì cô có chỉ là khác biệt giữa con kiến và con voi.

Bây giờ bên nhà máy rất huyên náo, rất nhiều người ở những thôn gần đó đều đến ứng tuyển, khiến cho mấy sinh viên mới tốt nghiệp mà Tạ Trường Du kéo về từ trường đại học phải sứt đầu mẻ trán. May mà đám người đó đã được Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ bí mật đào tạo, bây giờ xử lý những chuyện này tuy luống cuống tay chân nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ứng đối.

Ngoài ra, mấy người Quách Chí Cường đều đã trở về thôn Cửu Sơn, mặt bằng ngoài đại học Vân lại được cho thuê. Đương nhiên, Tô Uyển cũng cùng Quách Chí Cường về thôn Cửu Sơn.

Lâm Tố Mỹ thu mắt về rồi đưa tầm mắt đến mảnh đất trống ngoài nhà máy. Trên đó có một hàng xe tải đang đỗ, đó đều là xe họ mới mua, chúng đứng thẳng tại chỗ, như thể luôn sẵn sàng xuất phát.

Lâm Tố Mỹ nhìn mãi nhìn mãi, chẳng hiểu sao lại trở nên hơi kích động, bản thân cô cũng rất muốn biết, cuối cùng công ty này của cô và Tạ Trường Du sẽ đi đến bước nào.

Rất thách thức, cũng rất kích động, tương lai có lẽ cũng sẽ rất bất ngờ.

Cô đang mê mải nghĩ ngợi thì bị người ta bịt mắt. Thoạt tiên cô sững người, tay bất giác sờ vào bàn tay đang phủ trên mắt mình. Khi lại nghe thấy tiếng cười quen thuộc kia, tất cả mọi sự cảnh giác hoàn toàn buông xuống, tuy cô hơi chau mày song lại đầy vẻ bất lực.

"Anh làm gì đấy!"

"Em đoán xem." Tạ Trường Du như cố ý, miệng dán vào bên tai cô nói chuyện, bảo là nói chuyện, chi bằng nói là đang thổi hơi, truyền hơi thở của anh đến với cô.

Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười. "Bảo em đoán xem anh là ai hả? Haizz, em không đoán được."

"Không đoán được hả, vậy thì trừng phạt em."

"Tại sao phải trừng phạt một cô gái yếu đuối như em?"

"Bởi vì đến một người đẹp trai ngời ngời như anh mà em cũng không đoán được, nhất thiết phải trừng phạt em – vì đã không nhìn ra được một người đẹp trai ngời ngời như anh."

Lâm Tố Mỹ: ...

Tạ Trường Du vốn che mắt cô bằng hai tay, lúc này đã thay đổi, biến thành một tay che mắt cô, sau đó không biết anh tìm đâu ra một sợi dây đeo, bịt mắt cô bằng sợi dây đeo ấy.

Lâm Tố Mỹ càng mông lung. "Này này này, quá đáng rồi đấy nhé!"

"Ai bảo em không đoán."

"Tạ Trường Du, anh buông em ra."

"Bây giờ không phải câu hỏi đó nữa, đổi sang câu hỏi mới rồi. Em đoán đúng mới được thả."

Tạ Trường Du dứt khoát giam cầm hai tay cô, không cho cô tháo miếng vải che mắt ra. Tuy cô cảm thấy hơi thú vị và chờ mong, song thực sự không thích cảm giác bó buộc này, chỉ có điều vùng vẫy cũng vô dụng.

"Anh có câu hỏi gì?"

"Em đoán xem anh muốn đưa em đi làm gì?"

Mặt Lâm Tố Mỹ thoắt cái nóng bừng, răng khẽ cắn môi, làm đôi môi hồng càng thêm căng mọng, sắc đỏ tràn ngập, khiến người nhìn không khỏi nuốt nước bọt, muốn được gần hơi thơm, đáng tiếc người con gái bị che mắt lại không nhìn thấy.

"Em đỏ mặt cái gì?" Tạ Trường Du lại sáp đến bên tai cô, không biết có phải cố ý hay không mà dường như lưỡi anh khẽ liếm dái tai cô, khiến cô không nhịn được mà thoáng run rẩy.

Tạ Trường Du đượm ý cười. "Chẳng lẽ em đoán là anh muốn cầu hôn em à?"

Lâm Tố Mỹ bị nói trúng tâm sự, nhất thời tâm trạng phức tạp. Cho nên mình đoán sai rồi sao? Cô đoán như vậy rất bình thường có được không? Hồi ấy khi hai người đến với nhau, lúc anh muốn tỏ tình cũng đột ngột và bất ngờ như vậy, cho nên cô mới nghĩ như thế...

"Có phải trí nhớ của em kém đi rồi không, chẳng phải anh đã từng cầu hôn rồi à? Sao lại đoán là chuyện này, xem đấy, em lại đoán sai rồi, cho nên tiếp tục làm người mù như vậy đi!"

"Anh mới mù."

"Anh đâu phải người mù, anh là đôi mắt của người mù, chỉ rõ đường và dẫn cô ấy về phía trước."

Lòng Lâm Tố Mỹ khó chịu, cầu hôn, chính là ở trong rừng cây tối tăm mù mịt kia...

Được rồi, đó cũng là cầu hôn, nhưng sao cô lại cảm thấy có chút mất mát chứ!

Thôi vậy, cứ tùy anh đi, như thế thì sẽ không phải lúng túng vì đoán sai.

"Không đoán nữa à?"

Lâm Tố Mỹ từ chối nói chuyện với anh.

Sau đó cô liền nghe thấy tiếng cười như trong dự liệu, haizz, tâm trạng càng chán chường.

Tạ Trường Du gần như kéo cô đi, anh sẽ chỉ đường cho cô, nên xuống bậc thang rồi, hoặc nên bước một bước về phía trước, nếu lúc cô thực sự không phối hợp, anh sẽ ôm cô đi mấy bước.

Tuy không nói gì nhưng Lâm Tố Mỹ đang tính khoảng cách. Hai người đã đi lâu vậy rồi, chứng tỏ khoảng cách không gần, anh đang dẫn cô đi đâu đây?

Cuối cùng, anh dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng cọt kẹt, đó là tiếng cửa mở ra. Cô lắng nghe kĩ càng, không có tiếng của người khác, cho nên thật sự không phải là cầu hôn. Cô lại một lần nữa ngượng ngùng vì suy nghĩ của mình, bởi vì cho dù đã bị Tạ Trường Du phủ định, nhưng cô vẫn nghĩ như vậy...

Nội tâm cô điên cuồng đến mức muốn giậm chân, thậm chí cảm kích vì mắt mình đã bị bịt lại, như vậy thì có thể giả vờ thực ra mình chẳng đoán gì cả, đúng, chính là như thế.

Tạ Trường Du dắt cô đi về phía trước. "Nhấc chân ở đây, có bậc cửa."

Lòng Lâm Tố Mỹ xẹt qua chút cảm giác quen thuộc, sau đó cô bị một mùi hương thu hút. "Úi, đây là hoa nhài à?"

"Ừ. Em đoán đúng rồi." Tạ Trường Du vẫn cười, cũng vẫn dán sát bên tai cô. Chỉ là lần này, anh dùng răng khẽ cắn dái tai cô. "Có muốn phần thưởng không?"

"Ồ? Anh muốn thưởng gì?"

Tạ Trường Du đứng trước mặt cô. "Thưởng một anh chàng đẹp trai, em có muốn không?"

Vậy đương nhiên là – Không muốn.

Song Tạ Trường Du đã cúi đầu hôn cô, khẽ ngậm cánh môi cô, dường như đang cảm nhận hơi thở và hương vị của cô, sau đó phát ra âm thanh thỏa mãn được như ý nguyện khe khẽ.

Còn tay anh cũng không dừng lại mà tháo mảnh vải quấn quanh mắt cô ra. Cũng vào khoảnh khắc này, anh dịch người sang, phô bày tất thảy mọi thứ trong vườn ra với cô.

Từng cảnh tượng trước mắt đều hiện ra trong tầm mắt cô, khiến cô thoáng chốc chẳng rõ mình đang ở chốn nào.

Đập vào mắt đầu tiên là hai gốc cây, bên trên nở ra những đóa hoa đỏ rực, đóa hoa nhỏ tí xíu, song lại xúm xít quây thành từng cụm, chỉ có hoa mà không có lá gì. Phía trước cây là một dòng nước, nước không sâu cũng chẳng nông, dòng nước đang lững lờ trôi, hoa rơi trên mặt nước, chầm chậm phiêu diêu...

Nước trong vắt thấy đáy, thậm chí có thể trông thấy chiếc bóng của đám cỏ xanh um tươi tốt bên cạnh phản chiếu xuống.

Bên trên dòng nước đặt hai phiến đá xanh, giẫm qua phiến đá xanh chính là căn nhà.

Căn nhà kết cấu gỗ, cửa sổ cũng làm từ gỗ và được gắn một loại vải đặc biệt, trên vải còn thêu những bức tranh sống động như bướm vờn hoa, dương liễu đón gió, trúc xanh phô cốt cách cao ngạo...

Cửa sổ còn được một thanh gỗ chống từ dưới.

Từng cảnh tượng trước mắt sao lại không xứng với cụm từ "hương sắc cổ xưa" cơ chứ?

Cô cảm thấy mình như thể đang ở trong một khối kiến trúc cổ đại, bên cạnh còn có non nước giả, hai ba khóm trúc, một mái đình, bên cạnh trúc còn nở rộ những đóa biển trúc căn trắng phớt xanh...

Còn một bên khác là bãi cỏ tươi tốt, trên bãi cỏ trồng mấy loại cây ăn quả, khiến người ta có thể mường tượng được thu hoạch phong phú vào mùa thu, cũng có thể nghĩ tới cảm giác thư thái khi nằm nghỉ ngơi dưới gốc cây trong những ngày hè.

Mà chỗ vào cửa thì trồng một vài cây hoa mai và hoa nhài, tất cả đều là những loại hoa thơm hương.

Cô nhìn mọi thứ trước mắt, vậy mà không dám cử động.

"Thích không?" Tạ Trường Du khẽ ôm lấy cô từ phía sau, cằm gác trên đầu cô. "Nơi này, về sau chính là nhà của chúng mình."

Vốn nghĩ nơi này làm nhà nghỉ thì không đủ lớn, song lại quá rộng đối với chỗ ở của hai người họ, quả thực có thể nói là xa xỉ.

Đôi mắt Lâm Tố Mỹ ầng ậng hơi sương...

Vào khoảnh khắc này, cuối cùng cô đã hiểu, tại sao cô vẫn luôn không thấy bóng dáng anh đâu, luôn cảm thấy anh bận bù đầu, sau đó cô về nhà thì còn có thể nghe thấy mẹ mình nói hình như đã trông thấy Tạ Trường Du đang mang mấy thứ linh tinh lỉnh kỉnh gì đó, không biết đang làm gì.

Cô cũng đã hiểu tại sao anh muốn đích thân lợp ngói. Bởi vì đây là nhà của hai người họ mà, anh muốn đích thân tạo nên căn nhà của mình.

Đối với anh, đối với cô mà nói, bất kể phương diện sự nghiệp bận rộn, quan trọng đến mức nào thì nhà luôn là sự tồn tại không thể phớt lờ, cho nên anh cũng sẽ nhọc tâm tạo nên những thứ này.

Tất cả, có lẽ không hoàn toàn do anh đích thân làm, song mọi thứ đều do anh thiết kế từng li từng tí. Mà những chi tiết nhỏ tinh xảo xinh xắn ấy đều là do anh chính tay làm.

Thích không, nơi này chính là nhà của chúng mình.

Nước mắt cô lại một lần nữa chảy ra, song cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng ôm của anh, sau đó đối diện với anh rồi ôm chầm lấy anh.

Người này thật đáng ghét, luôn chọc cô khóc hết lần này đến lần khác như vậy. Cô thật sự không muốn khóc, cô chẳng phải là trẻ con nữa, thậm chí có thể coi như một "người già" rồi, vậy nhưng từ đầu chí cuối cô lại phải sống như một cô thiếu nữ, hưởng thụ tình yêu này, hưởng thụ hết thảy mọi điều tốt đẹp mà anh dành cho cô, cùng với niềm vui bất ngờ hết lần này đến lần khác.

"Thích. Nhưng em còn thích anh hơn."

Đây là âm thanh êm tai nhất mà anh nghe thấy. Hai tay anh siết chặt cô, như muốn khảm cô vào trong xương máu mình, vậy thì có thể thực sự mãi mãi không bao giờ tách rời nữa.

Cơn gió nhẹ mang theo hương hoa nhài, những đóa hoa nhỏ màu đỏ nhảy múa trong làn gió, đậu trên người họ, trở thành một cơn mưa hoa. Trúc xanh se sẽ lay lay, như đang tấu một khúc nhạc cho họ. Cỏ xanh và cây cối đung đưa, như thể đang tiến hành một điệu nhảy tươi vui.

Còn hai người, chỉ ôm lấy nhau, cũng chỉ có nhau.

Lâm Tố Mỹ chui ra khỏi lòng anh. "Vất vả rồi... Người nhà của em."

Tạ Trường Du nắm tay cô, đặt bên miệng hôn khẽ, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong trẻo mà hoe đỏ của cô, anh thấy rất lạ vì anh còn có thể nhìn thấy được bản thân mình trong mắt cô.

Anh nắm tay cô, chậm chạp bước về phía trước, đi qua con đường nhỏ, giẫm qua phiến đá xanh, sau đó bảo cô đẩy cửa căn nhà ra.

Lâm Tố Mỹ đẩy cánh cửa ra.

Sân vườn chiếm quá nhiều đất, thế nên rõ ràng diện tích căn nhà không được coi là quá lớn. Đẩy cửa vào, bên trong là vật dụng gia đình màu đỏ son, hơi rộng rãi, nhưng mọi thứ đều tinh tế, khắp nơi toát ra phong cách cổ xưa, đây hẳn là chỗ tiếp khách.

Căn phòng bên cạnh là phòng sách. Một giá sách bày đủ loại sách trên đó, vẫn đầy sắc thái cổ xưa.

Điều khiến cô bất ngờ là phòng sách nối liền với phòng ngủ, mà bên cạnh phòng ngủ còn dựng một căn phòng nhỏ. Không cần anh giải thích, cô đã biết căn phòng nhỏ này dùng để làm gì.

Trước giường có một tấm bình phong rất lớn, trên đó thêu non non nước nước, màu sắc không quá rực rỡ nhưng lại tràn ngập hương vị của bức tranh thủy mặc.

Còn giường, cũng vô cùng có phong cách cổ xưa.

Lâm Tố Mỹ thoáng kinh ngạc, lúc này mới ngẩng đầu, hóa ra trên trần nhà có đặt ngói kính, chẳng trách trong phòng không hề tối tăm.

Tạ Trường Du tiếp tục dẫn cô ra ngoài tham quan những nơi khác. Lúc đi ngang qua căn phòng cô tưởng là nơi tiếp khách ban nãy, cô mới bừng tỉnh, những thứ đồ to lớn vừa rồi cô nhìn thấy chính là vô tuyến màu, đài radio, vân vân đã được bọc lại.

Phòng bếp là dãy phòng gỗ phía sau, phải xuyên qua hành lang không dài mới đến được đó. Có lẽ vì đã suy xét đến vấn đề lửa nên phòng bếp là một căn phòng được xếp nên bằng đá. Nhìn thì không có cảm giác mới mẻ gì, song cô lại cực kì thích, cảm thấy rất đặc sắc.

Còn nhà vệ sinh, nom từ bên ngoài vào không thấy gì, nhưng bên trong lại là thiết kế rất hiện đại hóa, dùng xí xổm, như vậy có thể tránh mùi hôi thối truyền ra ngoài.

Lúc nhìn thấy nhà vệ sinh, cuối cùng Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà ôm chầm lấy anh. Nhìn thấy thứ này, cô thật sự rất muốn hét lên, cuối cùng cũng khiến cô cảm nhận được chút cảm giác quen thuộc từ cuộc sống trước đây rồi.

Song Tạ Trường Du lại kéo cô sang một bên khác. "Đến xem cái này này."

Lâm Tố Mỹ vội theo anh qua đó.

Đó là bồn tắm? Bắt chước bồn tắm...

"Anh đặt làm đấy." Tạ Trường Du nháy mắt với cô, sau đó lục từ một nơi khác ra một thanh tăng nhiệt. "Thế này, khi tắt nước bên trong, cắm điện cái này rồi đặt vào trong đó, đợi nó làm nước nóng lên là có thể tắm ở bên trong, tắm vào mùa đông cũng không cần lo lạnh."

Quả nhiên biện pháp đều do người nghĩ ra.

Tạ Trường Du giống như một đứa trẻ vậy, không ngừng phô bày mọi thứ trong căn nhà của họ ra cho cô xem, sau đó đợi cô lộ ra nét mặt thích thú hoặc chờ được cô khen ngợi.

Lâm Tố Mỹ có một thứ kích động: liệu có cần xoa đầu anh để bày tỏ sự yêu thích của mình hay không.

Cuối cùng, hai người nằm dưới gốc cây, cứ nằm lặng yên như vậy, ngắm trời xanh mây trắng và hít hà hương hoa. Vào khoảnh khắc này, họ cảm thấy vô cùng thư thái, tựa như trên thế giới này, không chuyện gì có thể khiến họ cảm thấy phiền não nữa vậy.

Dẫu sao, hai người ở bên nhau là được.

Lâm Tố Mỹ khẽ lăn một vòng trên bãi cỏ, sau đó lăn vào trong lòng anh. "Có phải chỗ này của tụi mình thiếu một phòng dành cho khách không."

"Không thiếu."

"Hả?"

"Em còn muốn ai đến sống nữa?"

Lâm Tố Mỹ ngước mắt nhìn anh. Tuy đây là căn nhà của họ, nhưng không chuẩn bị một căn phòng gì đó cho bố mẹ mỗi người, để các cụ biết được thì sẽ buồn đúng không?

Tạ Trường Du cũng biết nỗi lo lắng của cô. "Đây là nhà của hai đứa mình, là nơi ở riêng tư của chúng mình, không ai được vào hết."

Lâm Tố Mỹ che mắt mình. "Anh thật sự hơi bá đạo đấy."

"Ừm, nhưng mà anh không muốn chia sẻ với người khác... thứ riêng tư..."

Giọng điệu của Tạ Trường Du có chút xíu ấm ức.

"Thật sự không thể cho người khác vào sống à?"

"Không thể, ngoại trừ hai chúng mình ra, ai cũng không được." Tạ Trường Du nhìn cô với vẻ cảnh cáo.

"Thật sự không thể à?"

Tạ Trường Du lập tức nhéo mặt cô, đã nói là không thể rồi, còn hỏi, còn hỏi nữa này.

Lâm Tố Mỹ thở dài, mày nhíu lại. "Cho nên chúng mình sẽ làm vợ chồng DINK à?"

"Cái gì là vợ chồng DINK?"

"Cặp vợ chồng không sinh con..."

Tạ Trường Du điên cuồng, thế không được, con vẫn phải sinh, sau đó anh kịp thời sửa lại: "Ừm, ngoài hai chúng mình thì còn có con của chúng mình cùng sống nữa".

Lâm Tố Mỹ đã có thể tưởng tượng ra mẹ anh sẽ dùng ánh mắt nuôi con trai đúng là uổng công nhìn anh...

Nhưng bản thân Tạ Trường Du lại chẳng bận tâm. "Không sao, chúng mình đối đãi với bố mẹ chúng mình như vậy, sau này con cái chúng mình cũng sẽ đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net