🌸 Chương 74: Đồ Nướng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tố Mỹ về đến thôn, mấy đứa con của các anh họ cô chạy ùa đến, nhìn cô với đôi mắt sáng rực, không nói gì, chỉ là cứ đuổi theo cô mãi không buông.

Lâm Tố Mỹ có lòng muốn trêu lũ nhóc: "Ối trời ơi, tiêu rồi, lần này cô về vội quá, quên mua đồ ăn cho mấy đứa rồi, làm sao bây giờ?".

Khuôn mặt lũ trẻ như biến hình, thoắt cái đã thay đổi.

Lâm Tố Mỹ vốn trêu tụi nhỏ, bây giờ mới phát hiện ra chỗ bất thường. Có nhóc con mặt trông chắc nịch, như không nghe thấy lời Lâm Tố Mỹ nói mà như đang xem chiêu trò của cô; có nhóc thì ánh mắt hoài nghi, bên trong cũng khó giấu nỗi thất vọng; đương nhiên nhiều nhất vẫn là trông đầy đau thương, như thể đã mất một trăm triệu vậy.

Trên đường về nhà, cô nhìn thấy Từ Lâm đang thu rơm mà sợ hết hồn, lúc này Từ Lâm đã mang thai, bụng đã nhô cao rồi mà vẫn còn thu rơm thoăn thoắt.

Lâm Tố Mỹ vội đi qua giúp, song lại bị Từ Lâm ngăn lại: "Tiểu Mỹ em đừng qua đây, chỗ nào cũng đầy tro bụi, em cứ ở đó, một lát là chị xong ngay thôi".

"Chị dâu út, bụng chị đã lớn thế rồi thì đừng ra ngoài làm việc nữa, chị phải nghỉ ngơi nhiều vào."

Từ Lâm thở dài: "Không sao đâu, bình thường đều là anh em làm, hôm nay anh ấy đi thả trâu rồi".

"Chú út thím út thì sao ạ?"

"Mẹ chị không thoải mái trong người, đến trạm y tế rồi. Bố thì ở nhà nấu cơm."

Trong lúc Lâm Tố Mỹ và Từ Lâm một hỏi một đáp, mấy đứa trẻ lớn hơn một chút rất hiểu chuyện, lập tức giúp Từ Lâm thu rơm. Chúng cũng làm quen những chuyện này rồi, chỉ một chốc đã làm xong.

Từ Lâm thấy vậy, mới dừng lại đứng nghỉ: "Chị mang thai, anh em cứ nói chị giống quả bóng, giống quả bóng thì sao, đó cũng là hạt giống của anh ấy mà".

Lâm Tố Mỹ cười gật đầu: "Thế chị phải dạy dỗ anh ấy".

"Chuẩn luôn..."

Từ Lâm lặng lẽ đến gần Lâm Tố Mỹ, đè thấp giọng hỏi cô: "Tiểu Mỹ, em nói xem bây giờ có phải chị đã trở nên ngoan hơn không?".

Lâm Tố Mỹ trợn mắt, vấn đề này...

Từ Lâm bặm môi, nuốt nước bọt, thở dài: "Thím em nói chị mang thai thì trở nên ngoan hơn, thế này là sinh con gái rồi, trong thời gian mang thai mà xấu đi thì mới là sinh con trai. Tiểu Mỹ, em đọc nhiều sách, rốt cuộc có phải là như thế không?".

"Sách em đọc không có những thứ này." Lâm Tố Mỹ nhìn Từ Lâm rồi lại nói, "Chị dâu, không phải chị cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ đấy chứ?".

"Trong thôn không biết nghe từ đâu mà nói sau này chỉ có thể sinh một con thôi, nếu chị chỉ sinh con gái, sau này lại không thể sinh tiếp... Hình như sẽ cảm thấy thiếu chút gì đó."

"Em không biết những lời đó, có điều chị dâu, bây giờ chị đừng nghĩ nhiều, con trai hay con gái đều là duyên phận, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngược lại còn ảnh hưởng đến sức khỏe của chị ấy chứ."

Từ Lâm chỉ đành thở dài: "Em thật sự không biết à?".

"Thật sự không biết ạ."

Lâm Tố Mỹ đưa hộp bột mạch nha cho Từ Lâm, bảo chị chú ý sức khỏe nhiều hơn, cũng phải bổ sung dinh dưỡng cho mình, sau đó cô mới về nhà.

Lũ trẻ vẫn đi theo Lâm Tố Mỹ. Sau khi về đến nhà, Lâm Tố Mỹ mới lấy kẹo và một vài món quà vặt từ trong túi ra, cô không chia mà đặt trên bàn, lũ trẻ bèn anh một nắm em một chút, đút vào túi quần túi áo, trên bàn sẽ còn lại chút kẹo, lúc này chúng bèn bóc chỗ kẹo đó ra ăn, còn những thứ trong túi thì để ăn sau.

Lâm Tố Mỹ về đến nhà thì mới kinh ngạc phát hiện hai chị dâu của cô đều mang thai rồi, bụng chị dâu cả Lương Anh rõ ràng to hơn một chút, hẳn là sẽ sinh trước Ngô Hoa.

Lần trước lúc Lâm Tố Mỹ về nhà chỉ nhắc một câu rằng hình như nhà nước sắp thực hiện kế hoạch hóa gia đình, nếu muốn sinh đứa thứ hai thì phải mau chóng sinh. Khi ấy mẹ cô còn chẳng mấy bận tâm, nhà nước còn quản cả chuyện sinh con nữa à, vừa nghe đã thấy không đáng tin, không ngờ rằng hai chị dâu đều nghe lọt.

Khi ấy Lâm Tố Mỹ còn bảo người nhà mình nói một tiếng với nhà các bác các chú. Còn người trong thôn, dẫu sao cũng có thể nghe thấy chút phong thanh, tin hay không phụ thuộc vào họ.

Lâm Tố Mỹ nhìn hai ông anh trai mình: "Sao hai anh không nói cho em biết chị dâu đã mang thai?".

"Bọn anh chưa nói à?" Lâm Bình và Lâm An còn kinh ngạc hơn Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ đỡ trán, cực kì bất lực, chuyện quái gì đây?

Sau đó Lâm Bình và Lâm An lại bị Trần Đông Mai mắng cho một trận, ngay cả chuyện này cũng có thể quên, trong đầu không biết đang nghĩ gì nữa, khó trách buôn bán không được, người khác đều có thể kiếm tiền, chỉ có họ là lỗ vốn, làm gì cũng không được, không biết cần họ làm gì nữa.

Theo lời Trần Đông Mai, hai chị dâu theo họ, đều thiệt rồi.

Lâm Tố Mỹ vội kéo Trần Đông Mai: "Mẹ...".

Trần Đông Mai nhìn con gái, bấy giờ mới thu lời lại.

Trần Đông Mai lườm hai con trai: "Còn không đi dọn đồ đi, cứ bày bừa ra như thế à?".

Lâm Bình và Lâm An vội đi, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lâm Tố Mỹ kéo Trần Đông Mai sang một bên: "Mẹ, sau này mẹ đừng nói hai anh như thế nữa, các anh ấy cũng có lòng tự tôn...".

"Nếu chúng nó có cái thứ đó..."

Lâm Tố Mỹ lắc cánh tay Trần Đông Mai: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, dù mẹ bất mãn với hai anh thì cũng nên nói riêng chứ đừng nói trước mặt chị dâu, càng đừng nói trước mặt các cháu. Con biết những lời mẹ nói không có ý khác, nhưng trẻ con thấy bố mình bị nói như thế, chúng sẽ bất giác cảm thấy bố mình vô dụng, sau đó sẽ không coi bố mình ra gì... Nếu cứ tiếp tục như thế, rất nhiều thứ sẽ xảy ra biến hóa".

"Nghiêm trọng thế à?" Trần Đông Mai ngạc nhiên nhìn Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ gật đầu: "Mẹ, mỗi người đều có sở trường riêng, không thể kiếm tiền là một chuyện không thể bình thường hơn. Nhưng các anh không có ưu điểm sao ạ, các anh làm việc siêng năng, trước giờ chưa từng lười biếng, cũng không gây ra chuyện linh tinh gì, mẹ nói gì thì là như thế. Con người không thể yêu cầu mọi thứ của người khác đều là ưu điểm được, có ưu điểm có khuyết điểm mới là chuyện bình thường. Con cảm thấy hai anh rất tốt, ít nhất khiến người ta an tâm, con nghĩ hai chị dâu hẳn cũng nghĩ như vậy đấy".

"Nói tới nói lui cũng chỉ bảo mẹ đừng mắng chúng nó nữa thôi."

Lâm Tố Mỹ cười hì hì.

Lúc này người của mấy nhà kia cũng đến. Họ nghe nói Lâm Tố Mỹ đã về nên qua ngồi chơi.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy địa vị của mình dường như đã được nâng cao. Đây đều là kết quả từ sự tuyên truyền của Trần Đông Mai. Dì nói bây giờ tuy Lâm Tố Mỹ lên đại học nhưng đã tự kiếm tiền được rồi, còn kiếm không ít nữa đấy, thậm chí còn ra nước ngoài...

Người trong thôn, đừng nói là ra nước ngoài, thế hệ già hơn còn chưa từng lên huyện, thế hệ trẻ hơn thì cũng chỉ lên huyện, tốt hơn một chút thì từng đến thành phố Vân và thành phố Dương bên cạnh, đi xa hơn thì chưa có ai, thế mà Lâm Tố Mỹ còn ra nước ngoài, còn ngồi máy bay rồi.

Trong mắt người nhà, Lâm Tố Mỹ đã trở nên rất khác.

Địa vị này có lẽ chính là trước đây họ cảm thấy Lâm Tố Mỹ lấy chồng trên huyện mới phù hơp với thân phận của cô, mà bây giờ, người trên huyện đã không xứng với cô nữa, cô phải được gả đến gia đình xa hơn tốt hơn nữa.

Lâm Tố Mỹ bị kéo lấy hỏi chuyện này chuyện kia, không chỉ lũ trẻ tò mò mà đến người lớn mấy chục tuổi cũng vô cùng hiếu kỳ.

Vấn đề được hỏi nhiều nhất vẫn là cảm giác khi ngồi máy bay. Chuyện mà Lâm Tố Mỹ cảm thấy bình thường, trong mắt họ lại là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.

"Lớn lên rồi con cũng muốn ngồi máy bay." Lâm Trạch nõi dõng dạc.

"Thế thì phải học theo cô út, cố gắng học tập thì mới có cơ hội ngồi máy bay."

"Con nhất định sẽ cố gắng học tập."

......

Mọi người nhân cơ hội này khuyến khích lũ trẻ cố gắng học hành, còn về việc có hiệu quả hay không thì không ai biết được. Nhưng vào lúc này, lời bảo đảm của lũ trẻ vẫn xuất phát từ đáy lòng.

Lúc khuya, những người này chuẩn bị rời đi, Lâm Tố Mỹ bèn lấy quà ra chia cho họ. Không phải thứ gì quá quý giá nhưng người nhận được quà biết mình được người ta nhớ đến, cảm giác đó chắc chắn khác biệt.

Lần này cô mang về không ít bột mạch nha, mỗi nhà đều được một hộp.

Đợi sau khi mọi người giải tán, Lâm Tố Mỹ mới đi tìm Lâm Bình và Lâm An, cô không nói trước mặt bố mẹ mà định bàn bạc riêng với họ.

"Tiểu Mỹ, em tìm bọn anh có chuyện gì à?" Lâm An hơi căng thẳng.


Lâm Tố Mỹ gật đầu: "Anh, hai anh thật sự vẫn muốn buôn bán chứ?".

Lâm Bình và Lâm An nhìn nhau, đều gật đầu chắc nịch.

Lâm Bình chủ động lên tiếng: "Tiểu Mỹ, anh biết, bọn anh ngần này tuổi rồi còn dùng tiền của em để làm ăn thì rất đáng xấu hổ, nhưng nếu không cố gắng thêm một lần, anh không cam tâm".

Lâm An cũng nói theo: "Nếu lần này vẫn thất bại, bọn anh cũng sẽ từ bỏ, ngoan ngoãn làm ruộng, không nghĩ gì nữa".

"Hai anh hiểu lầm rồi, không phải là em sợ hai anh làm ăn lỗ vốn đâu." Lâm Tố Mỹ giải thích, "Hai anh đã từng cân nhắc đến tình hình hiện giờ trong nhà chưa? Hai chị dâu đều đã mang thai, cho dù hai chị ấy biết làm lụng, không cần người khác chăm sóc, nhưng chuyện ruộng vườn trong nhà thì sao? Sắp phải thu hoạch ngô rồi, sau đó là thóc rồi khoai, nếu hai anh lên huyện thì chẳng phải sẽ vứt hết lại cho bố mẹ sao? Tuy bố mẹ vẫn làm việc được, nhưng bố mẹ cũng có tuổi rồi...".

Lâm Bình và Lâm An thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Lâm Tố Mỹ vừa hỏi vậy liền khiến họ ngẩn người.

Lâm Tố Mỹ cũng không giục họ, chỉ đợi họ nói ra dự định của bản thân.

Lâm An nhìn em gái, ánh mắt vô cùng kiên định: "Tiểu Mỹ, em đừng lo, việc ruộng vườn trong nhà bọn anh đâu thể ném cho bố mẹ được, ban ngày bọn anh làm việc, tối đến lại lên huyện bày hàng. Không phải em nói cái thứ đồ nướng đó chủ yếu bày bán buổi tối đấy sao, thế thì vừa khéo có thể tận dụng thời gian, không chậm trễ bên nào cả".

Lâm Tố Mỹ: "Ban ngày hai anh làm việc mệt như thế, tối đến còn phải tiếp tục bày hàng bán, thật sự coi mình là người sắt à?".

Lâm Bình: "Em đừng lo, sức khỏe của bọn anh vẫn tốt mà, nói làm được là làm được".

Lâm An: "Đúng, bây giờ anh nằm mơ cũng muốn mau chóng đi bán hàng để kiếm cả đống tiền về cho nhà rồi".

Lâm Tố Mỹ thở dài, dù cô nghĩ thế nào, chung quy cũng đã biết được suy nghĩ của hai anh trai.

......

Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ nói chuyện này cho bố mẹ biết, không ngờ rằng họ lại vô cùng ủng hộ suy nghĩ của con trai. Còn về việc đồng áng, họ tự làm nhiều thêm một chút, Lâm Bình và Lâm An có rảnh thì về giúp đỡ là được, căn bản không phải vấn đề.

Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cảm thấy vấn đề không nằm ở đó mà là nếu họ lên huyện làm ăn thì lại phải tiêu tiền của Lâm Tố Mỹ. Tuy Lâm Tố Mỹ vẫn chưa đi lấy chồng, nhưng dùng tiền của con gái vẫn khiến lòng họ áy náy.

Sau khi an ủi bố mẹ, bản thân Lâm Tố Mỹ cũng đưa ra quyết định.

Làm việc được điểm công, mục đích chủ yếu được điểm công vẫn là để được chia lương thực.

Quyết định của Lâm Tố Mỹ chính là năm nay nhà họ từ bỏ việc ra ruộng làm việc, thật ra cũng không phải là hoàn toàn từ bỏ, nếu Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai rảnh rỗi thì đi kiếm chút điểm công, nhưng không thể đâm đầu vào làm, dẫu sao trong nhà vẫn còn hai thai phụ. Còn Lâm Bình và Lâm An cũng đừng nghĩ đến việc nhà nữa, cứ yên tâm một lòng làm ăn, chứ nếu chạy hai nơi, làm tốt hay không chỉ là thứ yếu, ngộ nhỡ còn trẻ vậy đã lao lực thì làm sao?

Suy nghĩ này của Lâm Tố Mỹ gặp phải sự phản đối của cả nhà, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp kịch liệt phản đối, Lâm Bình và Lâm An cũng không đồng ý.

Lâm Tố Mỹ không nói nhiều thêm với họ, ngày hôm sau bèn đi tìm người, mua đến mấy trăm cân thóc về nhà, rồi lại mua thêm không ít đồ cho nhà, không thiếu ăn không thiếu mặc, còn bán mạng như thế làm gì?

Đây chính là điều Lâm Tố Mỹ muốn biểu đạt.

Trần Đông Mai bị chiêu này của con gái làm cho trở tay không kịp, kéo Lâm Tố Mỹ vào phòng, hé miệng là muốn mắng cho cô con gái khiến dì cảm thấy tự hào này một trận.

"Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, nhưng mẹ cứ nghe con nói trước đã. Con biết trước đây bố mẹ chịu rất nhiều khổ cực, cho nên rất tiết kiệm, không quen nhất là việc tiêu tiền, bây giờ con đang tiêu tiền phung phí. Nhưng mà, mẹ, mẹ đã từng nghĩ chưa, vì sao con phải cố gắng kiếm tiền như thế?"

Trần Đông Mai đỏ hoe mắt, ngồi xuống giường, không lên tiếng.

Lâm Tố Mỹ ngồi xuống bên cạnh Trần Đông Mai: "Mẹ, con cố gắng kiếm tiền như thế, một là để bản thân con sống tốt hơn, muốn mua gì thì mua, muốn mặc gì thì mặc, thậm chí còn không cần cân nhắc đến giá cả. Hai thì là con hy vọng người thân của mình có thể sống cuộc sống tốt hơn. Lẽ nào mọi người hy vọng con sống cuộc sống thoải mái ở bên ngoài, còn bố mẹ anh trai chị dâu mình lại sống cực nhọc ở nhà sao? Con không làm được, nếu vậy, con cũng chỉ có thể về nhà cùng mọi người chịu khổ thôi, dẫu sao thế mới được coi là người một nhà".

"Con ấy à..." Trần Đông Mai gí trán Lâm Tố Mỹ, "Trước đây có thế này đâu, sao bây giờ lại hiểu chuyện có chủ ý thế chứ".

"Không tốt ạ?"

Trần Đông Mai đỏ hoe mắt, dì cũng không biết có tốt hay không, chỉ là nghe lời nói như thế của con gái, lòng dì chua xót.

Lâm Tố Mỹ ôm Trần Đông Mai: "Mẹ, mẹ xem đấy, trước đây mẹ đã chịu biết bao khổ cực rồi, bây giờ nên học cách hưởng thụ thôi".

"Bây giờ có ăn có mặc rồi còn không gọi là hưởng thụ hả?"

"Không ạ. Phải mặc quần áo đẹp lung linh, tóc uốn xoăn như các phu nhân giàu có trên huyện mới gọi là hưởng thụ cơ."

Trần Đông Mai cười phì: "Bố con đã nói rồi, mấy bà già đó đều là yêu tinh già, trông quá là kì quặc".

Lâm Tố Mỹ cười theo: "Bởi vì bố chỉ cảm thấy mẹ đẹp nhất thôi".

Trần Đông Mai khẽ đánh Lâm Tố Mỹ mấy cái: "Con nói xem sao con lại có tiền đồ như thế hả? Trước đây ấy mà, mẹ chỉ hy vọng con có thể ngoan ngoãn gả cho một người không tệ, rồi sinh cháu ngoại cũng xinh đẹp như con là được. Đâu biết con lại giỏi như thế, không chỉ đỗ đại học mà còn hiểu mấy cái thứ tiếng nước ngoài, còn ngồi máy bay, ra nước ngoài, đi kiếm tiền từ người nước ngoài nữa...".

"Đúng mẹ nhỉ, mẹ, mẹ nói xem, rốt cuộc sao mẹ lại sinh con giỏi như thế chứ?"

"Đâu liên quan gì đến mẹ, nhìn hai ông anh con là biết rồi. Trước đây mẹ bế con đi xem bói, người ta còn nói mệnh con không tốt, mẹ phỉ vào, may là khi ấy mẹ không tin lời ông ta, đúng là tên lừa gạt."

Mệnh không tốt...

Lâm Tố Mỹ nghĩ đến "Lâm Tố Mỹ" của kiếp trước, thầm thở dài trong lòng, cuộc đời như thế có lẽ có thể coi như mệnh không tốt nhỉ! Cho nên bây giờ cô quay về để thay đổi vận mệnh ư?

......

Lâm Tố Mỹ đưa ra quyết định đó rồi yêu cầu cả nhà đều phải chấp hành. Hai chị dâu phụ trách chăm sóc sức khỏe và trông con. Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp không nhàn rỗi được, muốn làm việc thì được, nhưng phải lựa sức mà làm. Còn Lâm Bình và Lâm An không cần phải nghĩ đến những thứ khác, cứ yên tâm học làm ăn.

Lâm Tố Mỹ bảo Lâm Bình và Lâm An giám sát cả nhà, nhất là giám sát bố mẹ, nếu không cô sẽ giận họ. Lâm Bình và Lâm An bảo đảm một cách cực kì trịnh trọng rằng sẽ không để bố mẹ chịu khổ.

- -------------------------

Bên phía Tạ Trường Du làm việc cũng rất nhanh, chẳng lâu sau đã đưa tin tức đến cho Lâm Tố Mỹ, bảo cô lên huyện xem nhà.

Lâm Tố Mỹ bèn dẫn Lâm Bình và Lâm An cùng đi. Lâm Tố Mỹ đi loanh quanh, đột nhiên phát hiện Tạ Trường Du làm việc thật sự tỉ mỉ. Mặt bằng và căn nhà anh dẫn họ đi xem căn bản có thể coi như "hỗ trợ" nhau, tình huống thông thường đều là mặt bằng và nhà ở cách nhau không xa, còn có ba mặt bằng ba căn nhà để lựa chọn nữa.

Lâm Bình và Lâm An nhìn mà hoa cả mắt, căn bản không biết chọn chỗ nào, hỏi chủ ý của họ cũng không hỏi ra được.

Chỉ là Lâm Bình và Lâm An càng thêm thấp thỏm: "Thế này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?".

Lâm Tố Mỹ vô thức nói: "Không bao nhiêu cả".

Khẩu khí này...

Tạ Trường Du bất giác cười, anh nhất thời cũng không nhìn rõ được cô đang cố ý nói vậy để làm yên lòng hai anh trai cô hay thật sự cảm thấy món tiền này chẳng đáng là bao nữa.

Lâm Tố Mỹ đang suy tư xem rốt cuộc chọn cửa hàng nào, chủ yếu lấy mặt bằng làm chủ, nhà ở chỉ để Lâm Bình và Lâm An có thể đến bên đó nghỉ ngơi sau khi ngừng kinh doanh thôi. Cho nên phải cân nhắc đến vấn đề lượng người qua lại. Nhưng chỉ xem lượng người qua lại thôi cũng chưa được, bởi vì có vài nơi mọi người chỉ hoạt động ban ngày, buổi tối chẳng có mấy ai cả.

Lâm Tố Mỹ suy nghĩ một lượt, lựa chọn một nơi khá nổi bật.

Lâm Tố Mỹ làm việc quả quyết, sau khi quyết định thì liên hệ trực tiếp với chủ cửa hàng và chủ căn nhà, sau đó đi xử lý đủ loại thủ tục.

Những thứ chủ hộ cần đều được Tạ Trường Du nhắc nhở, chỉ chạy chỗ này chỗ nọ thôi cũng tốn rất nhiều thời gian. Ngoài ra có Tạ Trường Du nói chuyện với người ta, đưa cho người ta mấy điếu thuốc, sự tình được giải quyết cực kì thuận lợi.

Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ thành thạo sành sỏi của Tạ Trường Du, rồi lại nhìn trạng thái hơi ngu ngơ của hai ông anh trai mình, nhất thời hơi cảm khái.

Đến buổi trưa, Lâm Tố Mỹ bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho hai anh trai.

Lâm Bình nhận được ám chỉ của em gái, lập tức nói với Tạ Trường Du: "Trường Du, chú đi cùng bọn anh lâu như thế, chắc chắn cũng mệt rồi, mấy anh em mình đi ăn cơm nhé!".

Đây là điều Lâm Tố Mỹ dạy, lúc mời người khác ăn cơm cũng đừng nói quá trực tiếp, nếu không đối phương bất giác từ chối thì lại phải nghĩ cách giữ đối phương lại.

Tạ Trường Du thực sự không nghĩ nhiều: "Vâng, cũng được".

Đích đến đương nhiên không phải quán của Tạ Trường Du mà là một tiệm cơm khác, không được coi là quá sang trọng, nhưng cấp bậc ở huyện Định Châu tuyệt đối không thấp.

Vào bên trong tiệm, Lâm Bình và Lâm An bất giác cầm thực đơn xem, Lâm Tố Mỹ khẽ ho một tiếng.

Lâm Bình và Lâm An lập tức phản ứng lại, mời người ta ăn cơm thì phải để đối phương chọn món, bản thân mình gọi thêm một hai món là được. Không phải họ không nhớ, chỉ là đã quen rồi, bởi vì lần nào đi ăn cơm cùng Lâm Tố Mỹ, cô cũng đều bảo họ chọn xem ăn gì, cứ gọi tùy thích.

Lâm An đặt thực đơn xuống trước mặt Tạ Trường Du: "Trường Du, chú xem xem gọi món gì đi".

Lúc này Tạ Trường Du mới nhận ra điều gì, nhìn sang Lâm Tố Mỹ, cô muốn bồi dưỡng hai anh trai...

Tạ Trường Du lắc đầu: "Mọi người không cần như vậy đâu, chúng ta đều là người cùng thôn, giúp chút việc này thật sự không là gì cả, đổi sang người khác em cũng sẽ chạy một chuyến thế này thôi".

Lâm Bình và Lâm An thở phào một hơi, nhất thời không biết nên nói gì.

Khó khăn lắm Lâm An mới nặn ra được một câu: "Thế không được, chú quả thực đã giúp bọn anh mà".

Lâm Tố Mỹ nhìn phản ứng của hai ông anh, rồi mới nhìn sang Tạ Trường Du: "Không thể nói thế được, tuy chúng ta đều là người cùng thôn nhưng giúp đỡ là phần tình cảm, không giúp đỡ là phần bản chất. Cậu có thể không bận tâm về lần giúp đỡ này, đó là vì cậu nghĩa khí, nhưng bọn tôi không thể không bận tâm thậm chí coi như đương nhiên, đây là nguyên tắc làm người cơ bản".

Lâm Tố Mỹ không tin, nếu người khác thật sự coi Tạ Trường Du thành người ai ai cũng giúp, Tạ Trường Du còn hiền hòa đi giúp như thế, anh căn bản không phải người như vậy.

Lâm Tố Mỹ bị suy nghĩ của mình làm cho giật nảy mình, cô nhận định như thế, cứ như cô hiểu anh lắm vậy.

"Nghe cậu nói vậy, bữa cơm này tôi quả thực nên ăn." Tạ Trường Du cười, gọi đại mấy món trên thực đơn, sau đó đưa thực đơn cho Lâm Bình và Lâm An.

Lúc này Lâm Bình cũng không quá căng thẳng nữa, cùng trao đổi với Tạ Trường Du: "Đúng đấy, chú lòng vòng cùng bọn anh lâu như thế, nếu không phải vì con người chú tốt, ai lại nghiêm túc đi cùng như thế chứ?".

Lời này khiến Tạ Trường Du hơi bối rối, con người anh tốt ư, sao anh không cảm thấy vậy. "Hôm nay vừa khéo em không có việc gì, đi xem cùng mọi người cũng có ích với em. Lâm Tố Mỹ, sao cậu lại lựa chọn cửa hàng đó?"

Lâm Tố Mỹ nhìn sang Tạ Trường Du, anh như chỉ đơn thuần là không quá hiểu về vấn đề này thôi.

"Tôi biết lượng người qua lại hai cửa hàng kia có lẽ nhiều hơn một chút, nhưng cửa hàng bên phía trường học, học sinh cũng chỉ đông lúc tan học buổi chiều thôi, bán đồ nướng vẫn chủ yếu nhắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net