🌸 Chương 79: Sâu Sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tố Mỹ không gặp Tạ Trường Du ngay, lúc này cô cũng không rảnh để bận tâm tới chuyện đó, bởi vì hôm ấy cô lại cùng người bên nhà máy lên máy bay ra nước ngoài.

Hành trình bay cũng vô cùng mệt mỏi, nhất là khoảnh khắc tỉnh dậy sau một giấc ngủ, phát hiện mình vẫn còn đang ở trên máy bay, thực sự rất khó tả.

Sau khi tỉnh lại, cô xoa xoa mắt, sau đó lấy báo ra xem. Mùi mực trên báo hơi đậm, tuy biết thứ mùi này chắc chắn không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn khiến cô liên tưởng đến cách nói "hương mực".

Bây giờ Lâm Tố Mỹ mới chỉ mười chín tuổi, đang là độ trẻ trung xuân sắc nhất. Dung mạo cô tựa như đóa hoa còn đương nụ, giọt sương trong veo đậu trên cánh hoa khẽ hé mở rồi rủ xuống, sau đó tỏa ra hương hoa thoang thoảng, thu hút tầm mắt. Bạn tưởng rằng đó chỉ là một đóa hoa xinh đẹp mà thôi, thế rồi khi tầm mắt thực sự xâm nhập vào bên trong, bạn mới phát hiện ra mỗi cánh hoa đều chứa những đường vân tuyệt vời, hương hoa kia cũng càng say lòng người hơn.

Mỹ nữ không hiếm lạ, nhưng có hai kiểu mỹ nữ luôn khiến người ta phải liếc nhìn, một là kiểu mỹ nữ cực kì thông minh, hai là kiểu mỹ nữ cực kì nỗ lực.

Chu Mậu Xuyên không biết rốt cuộc cô thuộc kiểu thông minh hay kiểu nỗ lực.

Cô chăm chú đọc báo, sắc mặt ôn hòa, trên người có khí chất dịu dàng, thi thoảng cô sẽ cong khóe miệng, động tác nhỏ này khiến đôi môi hồng của cô càng mềm mọng xinh đẹp hơn...

Chu Mậu Xuyên thu tầm mắt về. Nhưng cho dù thu tầm mắt về, trong đầu vẫn chiếu ra chiếc cổ trắng ngần và đôi hoa tai xanh biếc trên tai cô. Chút xanh biếc đó trong suốt và phát sáng, kéo người ta vươn tay chạm vào, thế thì mới có thể thỏa ước nguyện.

Tay phải Chu Mậu Xuyên hơi nắm lại, đặt bên khóe miệng, anh ta khẽ ho một tiếng: "Tôi nghe nói người phụ trách của xí nghiệp C vô cùng có thành ý mời cô hợp tác".

Lâm Tố Mỹ nghe vậy thì quay đầu qua nhìn anh ta, khóe miệng vẫn vương chút ý cười, nếu chỉ là một chút thì căn bản không đủ sáng rõ, nhưng bởi vì sự lấp lánh của bầu trời đêm mà có vẻ đẹp mềm mại kì lạ. "Chủ nhiệm Chu, tin tức của anh nhanh nhạy thật."

Chu Mậu Xuyên cười: "Sao lại từ chối?".

Nếu đối phương đã mời vô cùng có thành ý, vậy thì mức giá sẽ cực kì khiến người ta xiêu lòng. Đối phương có thể cho cô đến học tập ở ngôi trường đại học có tiếng trong thành phố đặt trụ sở công ty đối phương, sau đó để cô làm việc chung với nhiều nhân tài phiên dịch ưu tú hơn, đây chắc chắn là một cơ hội tốt để trèo lên.

Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, không phải vì bất ngờ về vấn đề này, chỉ đơn thuần là không biết nên trả lời thế nào. "Có lẽ là vì tôi không có mong muốn thăng tiến, đồng thời cũng luyến tiếc những người bên cạnh."

Chu Mậu Xuyên nhíu mày: "Lớp gia sư đó của cô?".

"Có lẽ vậy? Người thân ở đây, bạn bè ở đây, việc mình thích làm cũng ở đây... tôi thực sự không tìm ra được lý do để rời đi. Chủ nhiệm Chu, anh thì sao, vì sao muốn ở lại một nhà máy nho nhỏ?"

"Nhà máy nho nhỏ? Khẩu khí lớn thật."

Lâm Tố Mỹ chỉ cười. Trước đây có lẽ cô không nhìn rõ, nhưng bây giờ cô đã rõ rồi, với năng lực của Chu Mậu Xuyên, anh ta có thể có được vị trí tốt hơn, đãi ngộ tốt hơn.

"Chủ nhiệm Chu, tại sao anh muốn ở lại đây?" Lâm Tố Mỹ nghiêm túc suy ngẫm, "Không muốn trở thành nhân tài như người khác nói rồi làm mãi không hết những việc lớn người ta cho là rất ghê gớm, mà lại muốn tận dụng mọi sức mạnh của mình cống hiến một phần sức lực cho quê hương mình... Chẳng hạn như, anh triển khai mậu dịch quốc tế với nền tảng từ nhà máy, sau đó mở rộng số lượng mậu dịch, từ đó vô hình bức nhà máy mở rộng quy mô. Một khi quy mô nhà máy đạt đến một mức độ nhất định, nhân viên ắt phải tăng thêm, đồng thời sẽ hình thành mối quan hệ cạnh tranh với các nhà máy lân cận, đoạt chiếm nguồn kén tằm, lúc bấy giờ vì chuyện nhà máy muốn thu mua kén mà nhân dân thành phố Vân cũng sẽ chủ động trồng dâu nuôi tằm...".

Nhìn bên ngoài dường như chỉ là một chuyện mà thôi, nhưng ảnh hưởng phía sau lại vô cùng lớn.

Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy có đôi khi những thứ chứa trong đầu đàn ông cũng sẽ khiến người ta sôi sục, bởi vì cô cảm thấy điều Chu Mậu Xuyên muốn làm có lẽ là thúc đẩy hệ thống trả lương cho công chức căn cứ vào năng lực và kết quả làm việc, dần dần khiến nhà máy trở nên chính quy hơn, trở nên có sức cạnh tranh hơn.

Đạo lý này rất đơn giản. Tăng thêm vị trí nhân viên cũng là để cung cấp thêm một phần thu nhập cho rất nhiều gia đình. Người nông thôn biết nhà máy trong thành phố này sẽ có người chuyên đi thu mua kén tằm, có được một công việc kiếm tiền, họ đương nhiên cũng sẽ làm, vậy thì cũng sẽ tăng thêm thu nhập cho người dân.

Từng chút từng ít này tích tụ lại, lẽ nào không phải là một chuyện lớn?

"Cô nghĩ nhiều quá rồi." Chu Mậu Xuyên cười.

"Tôi cảm thấy tôi nghĩ quá ít ấy." Lâm Tố Mỹ buông báo xuống, "Nước chảy chỗ trũng, người trèo chỗ cao, lựa chọn phương thức tốt hơn cho cuộc sống sau này của mình là chuyện có thể hiểu được. Huống hồ những gì chúng ta thấy chúng ta học được ở những thành phố lớn còn vượt xa những điều ta tưởng tượng, đây cũng giống như cách biệt giữa các thành phố ở nước ngoài và các thành phố trong nước mà chúng ta nhìn thấy vậy, sau này cách biệt giữa các thành phố có lẽ cũng sẽ như thế... Nhưng tôi luôn nghĩ ngợi về chuyện này bằng tâm thế nhỏ nhen, rất nhiều người nước mình ra nước ngoài định cư, sau đó một vài người ở quê lại đến các thành phố phát triển tốt hơn, vậy quê hương chúng ta còn lại bao nhiêu nhân tài đây?".

Luôn hâm mộ những thành phố phát đạt, chê quê hương lạc hậu, nhưng vì sao không nghĩ đến chuyện thay đổi tình hình quê hương mà lại chỉ chăm chăm trông về những thành phố phát đạt hơn, không ngừng nỗ lực để có thể đứng vững ở những thành phố ấy.

Không phải Lâm Tố Mỹ không hiểu, mà chỉ là vì những thứ này quá phức tạp, có thể là vì các phương diện giáo dục, kinh tế đều có cám dỗ, hoặc là những thứ khác...

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, sau đó bật cười. Kiếp trước cô cũng rời xa thành phố Vân, nhưng thật kì lạ, khi nhớ về thành phố xám xịt vốn nên thuộc vào kí ức này, cô vẫn xót xa.

Quê hương, thật sự là một từ kì diệu.

Chu Mậu Xuyên gật đầu nặng nề: "Dẫu sao cũng phải có người ở lại, cho dù là vì nguyên nhân gì".

Lâm Tố Mỹ gật đầu, vấn đề này vốn không có lời giải, bởi vì lựa chọn của mỗi người đều có nguyên nhân riêng, người bên cạnh không có tư cách đánh giá.

Mà Lâm Tố Mỹ chỉ từ chối thứ cực kì cám dỗ trong mắt người khác - nhưng thực ra trong mắt cô chỉ là một vài cơ hội không có bao nhiêu cám dỗ mà thôi.

Lần xuất ngoại này, Lâm Tố Mỹ vẫn là người khá ngoài lề, Chu Mậu Xuyên không cần cô phiên dịch, cô vẫn cùng một vài người bên nhà máy trao đổi với người ta.

Cô đã thành thạo công việc này, nói chuyện hay làm việc rõ ràng tự tin hơn, thỉnh thoảng còn có thể nói một vài câu hài hước để khuấy động bầu không khí.

Vì lần xuất ngoại này, Lâm Tố Mỹ lại liên lạc với hội bạn ngoại quốc đó của cô. Mỗi ngày là một buổi tụ tập khác nhau, cô còn theo họ cùng tham gia một buổi tiệc khiêu vũ, cùng khiêu vũ với chàng trai xa lạ nào đó.

Khi gặp mặt một vài gương mặt mới, có vài người cực kì tò mò về cô, sau đó hỏi cô có phải con gái Trung Quốc thật sự chỉ bị nắm tay bị nhìn chân thì đã phải lấy đối phương hay không.

Lâm Tố Mỹ bị lời này làm cho sốc đến mức lúng túng không biết làm sao, sau đó hỏi anh ta: "Cho dù anh cực kì thích tôi thì cũng không thể nói lời thế này chứ!".

Cô vừa dứt lời, mọi người đã cười phá ra. Cũng phải, vừa rồi lúc khiêu vũ, không phải đối phương đã chạm vào tay Lâm Tố Mỹ đấy ư.

Đợi sau khi mọi người cười xong, Lâm Tố Mỹ mới phổ cập cho đối phương về một vài tập quán mà bản thân cô biết. Sau khi phổ cập, cô bèn mời mọi người đến Trung Quốc thăm thú, tận mắt nhìn diện mạo của Trung Quốc thì mới càng hiểu thêm về phong tục và tập quán của người Trung Quốc, chứ không phải là nghe một vài tin đồn nữa.

......

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mỗi lần mình xuất ngoại đều giống như một chuyến du lịch thư giãn, cô sẽ làm một vài chuyện giải phóng bản thân, dùng tiếng Anh tùy ý trêu đùa với người khác. Sau đó lúc về nước, cô lại như khoác lên người một lớp áo bó buộc mình. Song sự bó buộc này lại mang đến một cảm giác tuyệt vời khác, thỉnh thoảng buông thả mới khiến người ta nhớ nhung và ước ao, mà cuộc sống thì vốn cần ràng buộc và cân nhắc.

Lúc về nước, Chu Mậu Xuyên hỏi cô: "Còn nhớ tâm trạng lần đầu tiên lúc cô ra nước ngoài không?".

Lâm Tố Mỹ hơi sững người. Khi ấy dù có tỏ ra tự tin hơn nữa cũng không thể che giấu đi sự lo âu thấp thỏm trong lòng, cùng với đó là kích động và sôi sục nhiệt huyết khi khám phá một lĩnh vực khác.

"Lúc ấy anh nhìn tôi, có phải cảm thấy tôi giống một cô gái nhỏ lén lút mặc quần áo của mẹ không?"

"Cô gái nhỏ thì phải, nhưng không phải là lén lút mặc quần áo của mẹ."

Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười: "Đây được coi là khen ngợi?".

"Nếu cô cảm thấy phải thì là phải." Có điều Chu Mậu Xuyên vẫn nghiêm túc nhắc nhở cô, "Cô ở lại đây thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội".

Ở trước những cơ hội đó, những việc cô làm bây giờ rốt cuộc có là gì?

Đây là một vấn đề vô cùng nặng nề. "Nhưng nếu tôi ra nước ngoài thì sẽ có thêm cơ hội ư?"

Chu Mậu Xuyên nghe vậy, hoàn toàn yên lặng.

Trong mắt một vài người, Lâm Tố Mỹ bây giờ đã được nhận định thành tiểu tư sản có tư tưởng không cầu tiến, cơ hội bày ra trước mắt mà không biết đường nắm lấy.

Những thứ này, cô không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Thứ mà mỗi người muốn khác nhau, quá cầu tiến cũng có nghĩa là sẽ đánh mất rất nhiều thứ.

Cô sờ đầu mình, số lượng tóc đã ít đi rất nhiều rồi. Nguyên do là khi cô phụ trách hợp đồng của một xí nghiệp lớn, bận rộn liên miên, cộng thêm áp lực nặng nề, gần như ngày nào cũng rụng tóc. Khi ấy cô tự nói với mình, không thể tiếp tục như vậy, phải dừng lại.

Cô đột nhiên cười.

Nếu so sánh giữa việc trở thành một người hói có món tiền kếch xù một triệu tệ và một mái tóc dài suôn mượt, cô sẽ không chút do dự lựa chọn một mái tóc dài.

Một triệu tệ, ở thời buổi này cám dỗ biết mấy, cô lựa chọn như vậy sẽ bị rất nhiều người coi thành kẻ ngốc đúng không?

Bản thân cô cũng biết mình không có tiền đồ, cho nên đừng khuyên cô trở thành người có tiền đồ nữa.

- ----------------------------

Lúc Lâm Tố Mỹ về nước, Tạ Trường Du và Quách Chí Cường đều chưa rời đi. Chuyện họ cần làm quá nhiều, mặt bằng đã mua về nhưng còn phải tu sửa, còn phải nghĩ xem rốt cuộc muốn buôn bán gì, có cả vài chuyện rắc rối khác cần giải quyết nữa.

Lúc Lâm Tố Mỹ ngồi trên xe của nhà máy về trường, cả người đều choáng váng, đến bản thân cô cũng không biết mình ngủ hay không ngủ, có lẽ là nửa tỉnh nửa mơ chăng?

Chu Mậu Xuyên gọi cô dậy: "Đến rồi".

Lâm Tố Mỹ chớp chớp mắt, rồi mới kéo cửa xuống xe, sau đó đi lấy hành lý.

Chu Mậu Xuyên cũng xuống xe, lấy hành lý giúp cô.

"Tôi đưa cô về kí túc nhé?" Chu Mậu Xuyên nói như thường.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn bị mọi người vây xem đâu".

Lúc này xe cộ quá ít, chiếc xe này dừng ở cổng trường đã sớm thu hút sự chú ý của rất nhiều người rồi.

Chu Mậu Xuyên có vẻ cũng hiểu ra, vẫy tay với cô, rồi xoay người vào xe.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới kéo hành lý chuẩn bị về kí túc.

Từ phía xa có một người đi tới, Lâm Tố Mỹ cảm nhận được điều gì, bất giác nhìn qua, bèn thấy Tạ Trường Du đang nhìn xoáy vào cô. Cô ngẩn ra, nhất thời không biết nên chào hỏi anh thế nào.

"Về đâu?" Tạ Trường Du bước chầm chậm qua.

Tóc anh hơi rối, không bằng phẳng, hẳn là vừa gội đầu. Áo trắng quần đen bình thường cũng được anh mặc trông đầy anh tuấn bất phàm, chỉ vừa mới đứng đó đã thu hút tầm mắt của rất nhiều người.

Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy từ đôi mắt đẹp dưới đôi mày rậm của anh phóng ra một thứ cảm xúc rất khó hiểu.

"Về kí túc trước."

Tạ Trường Du bất giác xách hành lý giúp cô.

"Không cần đâu..."

"Mấy hôm nay bọn tôi đều sống trong lớp gia sư của cậu, vì sống gần nên lược bớt rắc rối khi đi tìm phòng, làm việc cũng tiện hơn rất nhiều. So sánh với nhau, xách hành lý có là gì?"

Lâm Tố Mỹ thu tay về, nghĩ quả thực là đạo lý này. "Các cậu xem xong mặt bằng chưa?"

Tạ Trường Du khẽ gật đầu.

Trên thực tế cũng không được coi là quá rắc rối. Một người có căn nhà tổng cộng năm gian, ông ta muốn bán luôn một thể, giá cả không quá đắt, nhưng vì là năm gian, còn có hai tầng trên nên giá khá cao, bởi thế mãi vẫn không bán được.

Tạ Trường Du vừa đến đã nhận mua ngay. Cũng may căn nhà như thế, nếu không đã bị bán đi từ lâu rồi.

Người đó cũng nóng ruột, hình như con trai con gái đều đỗ đại học ra ngoài học rồi, không định quay về nữa, người làm bố mẹ bèn muốn mau chóng bán căn nhà đó để đi cùng con, cũng mua xong nhà lâu rồi.

Nếu không phải vì Tạ Trường Du tìm đến, có lẽ đối phương sẽ chia nhà ra bán cho người ta, dẫu sao bây giờ người có tài lực mua nhiều phòng như thế cũng không nhiều.

Lâm Tố Mỹ nghe Tạ Trường Du nói, bất giác cảm khái: "Cậu vẫn luôn may mắn như thế".

"May mắn?" Tạ Trường Du nghiền ngẫm từ này.

Lâm Tố Mỹ sợ anh nghĩ nhiều: "Có thể bình an thuận lợi lẽ nào không phải một kiểu may mắn ư? Huống hồ vận may cũng là một dạng thực lực mà?".

Người có thực lực dù đỉnh hơn nữa mà vận may kém thì cũng không thể thành công, thực sự so ra thì vận may còn chiếm vị trí vô cùng quan trọng.

Tạ Trường Du ngẫm nghĩ: "Vậy cậu thì sao? May mắn hay không may mắn?".

Lâm Tố Mỹ hơi ngẩn ra: "Tuy tôi không xem trọng vận may, nhưng nếu thật sự suy ngẫm thì hẳn được coi là may mắn".

Bấy giờ, Tạ Trường Du nhếch khóe miệng.

Đến dưới kí túc xá nữ, Lâm Tố Mỹ hơi ngại. Vốn cô nên đưa anh đi dạo xung quanh, nhưng cô mới về nước, bây giờ muốn đi tắm rửa rồi sửa soạn bản thân, sau đó còn phải đến lớp gia sư.

"Không sao, tôi đợi cậu, nhân tiện đi dạo trong trường luôn."

Lâm Tố Mỹ sững người, lại nhìn anh lần nữa, lại một lần nữa cảm thấy trong mắt anh có thêm rất nhiều cảm xúc mà cô không nhìn hiểu. Nhất là ánh mắt anh nhìn các sinh viên khác trong trường, khiến cô mơ hồ hơi hoảng hốt.

"Tạ Trường Du." Cô đột ngột gọi tên anh, "Trường học không phải nơi duy nhất để học tập, thi đỗ đại học cũng không phải con đường duy nhất, cậu biết đạo lý này đúng không?".

Tạ Trường Du nghiêm túc nhìn cô, sau đó gật đầu.

Lâm Tố Mỹ nói tiếp: "Cậu... thực ra rất tài giỏi. Cậu có tin không, trong những người tốt nghiệp từ trường tôi, có rất nhiều người còn không thành công bằng cậu, cũng không sống tốt hơn cậu".

"Về phòng đi, tôi không muốn đợi quá lâu đâu."

Lâm Tố Mỹ bị anh nói mà nghẹn họng, chỉ đành xách hành lý lên tầng, sau đó lập tức đi lấy nước tắm.

Lúc đi lấy nước, cô cố tìm kiếm bóng dáng Tạ Trường Du. Ban đầu không nhìn thấy, sau đó cô mới phát hiện ra anh đang ngồi trên một tảng đá, phía sau là một phiến đá lớn, anh nghiêng người lười biếng dựa vào phiến đá, không biết đang nghỉ ngơi hay gì.

Mà bên cạnh anh là một chiếc hồ nhỏ, trong hồ hoa sen mọc tươi tốt, lá sen khẽ run, hoa sen đung đưa. Trong bối cảnh xanh xen trắng đó, anh trở thành một dấu vết tiêu điều tĩnh lặng, khảm vào trong đó, song lại không hòa hợp.

Sự không hòa hợp này thậm chí khiến cô nhìn mà thấy không thoải mái.

Nhưng cô không làm phiền, xách nước, về phòng, thật sự dùng tốc độ nhanh nhất gội đầu tắm rửa, quần áo cũng chẳng kịp giặt, chỉ giặt nội y trước, sau đó cố sức lau khô tóc bằng khăn rồi xuống lầu.

Khi Lâm Tố Mỹ đến gần Tạ Trường Du, anh mở mắt ra.

"Tôi còn tưởng cậu ngủ rồi chứ?"

"Thế thì không được, trường cậu quá nhiều con gái, tôi sợ có người làm chuyện không có phép tắc với tôi."

Lâm Tố Mỹ che miệng cười: "Bạn Tạ Trường Du, có phải bạn hơi tự tin thái quá vào bản thân rồi không?".

"Không, cậu phải tự kiểm điểm xem vì sao nhiều bạn nữ đều thích ngắm trộm tôi như thế."

"Vì sao tôi phải kiểm điểm?"

"Bởi vì cậu đang hoài nghi phán đoán hợp lý của tôi."

Lâm Tố Mỹ choáng.

Lúc này vẫn còn sớm, Lâm Tố Mỹ định dẫn Tạ Trường Du đi dạo xung quanh, một lúc nữa thì đến lớp gia sư, nhân tiện mọi người cùng ăn một bữa cơm. Bây giờ cô vô cùng thích náo nhiệt và nghe mọi người trêu đùa nói cười, cảm thấy như thế sẽ khiến khoảng cách giữa người với người sát gần lại.

Đại học Vân rất lớn, nếu chỉ đi bộ thì phải đi rất lâu. Cho nên cô dẫn anh đi thăm thú một vài nơi gần đó, có vài thứ cô cũng sẽ kể một chút điển cố, chẳng hạn như nguồn gốc tên tòa nhà giảng đường, vân vân.

Cả đường đi Tạ Trường Du đều lắng nghe vô cùng chăm chú, có lúc Lâm Tố Mỹ gặp bạn học, cô sẽ dừng lại chào hỏi đối phương.

Hai tay Tạ Trường Du đút trong túi quần, sắc mặt thản nhiên, nhưng khí chất nhướng mày cũng thu hút người ta rất dễ khiến mọi người chú ý đến anh.

Bởi thế Lâm Tố Mỹ không thể không năm lần bảy lượt giới thiệu anh với người khác, ừm, quan hệ bạn bè.

"Quán đồ nướng của các anh tôi bây giờ làm ăn thế nào?" Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhớ đến hai ông anh của mình, hơi lo lắng cho tình hình của họ.

"À, Tây Thi xiên nướng chạy mất, mọi người đều không muốn đến đó nữa."

"Hả?" Lâm Tố Mỹ trợn mắt, khó lòng tin được.

Tạ Trường Du bật cười: "Trêu cậu đấy, buôn bán vẫn ổn, thu hút cả đám khách cũ, tụi trẻ con vừa đến giờ thì đã muốn đi mua một bát khoai tây để ăn rồi. Có điều quả thực có người hỏi họ sao không thấy người đẹp xiên nướng đâu nữa".

Lâm Tố Mỹ đỡ trán: "Thế xem ra khách cũ vẫn rất nhiều".

"Ừm, cũng được." Tạ Trường Du ngẫm nghĩ, "Đúng rồi, anh cậu còn nhờ bọn tôi mang chút đồ đến, lát nữa tôi đưa cậu".

"Được." Tuy Lâm Tố Mỹ không thiếu đồ nhưng khi nhận được đồ của người nhà gửi, cô vẫn rất vui.

"Lâm Tố Mỹ, lớp gia sư của cậu tiêu tốn bao nhiêu tiền?" Tạ Trường Du nhân lúc cô thoải mái, đột nhiên hỏi.

"Chưa từng tính cụ thể, chắc khoảng hai ba mươi nghìn thôi."

Lâm Tố Mỹ nói xong thì ý thức được điều gì, hội Trương Thành An đều tưởng là cô thuê nhà, sao anh vừa đến đã hỏi mình tốn bao nhiêu tiền rồi?

Lâm Tố Mỹ không khỏi nghiêm túc nhìn anh.

"Chỗ đó rõ ràng đã được xây mới, ai lại xây mới nhà mình rồi cho người khác thuê? Huống hồ thiết kế của căn nhà đó vốn được xây để làm lớp dạy thêm..." Tạ Trường Du giải thích.

Hội Trương Thành An tưởng vậy chỉ là vì bất giác cảm thấy Lâm Tố Mỹ là một cô gái, còn đang đi học, có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không kiếm đến mức ấy.

Đây là một lối suy nghĩ từ trong tiềm thức, bản thân họ đã được coi là lăn lộn không tệ rồi, kết quả là mua một chiếc xe đã hết sạch tiền, huống hồ Lâm Tố Mỹ là một cô gái tự phấn đấu bên ngoài.

Lâm Tố Mỹ gật đầu: "Không muốn giấu, chỉ là mọi người đều nghĩ thế, tôi cũng ngại giải thích".

Tạ Trường Du nhìn cô một lúc: "Sao cậu phải ngại? Đồ của cậu, cậu có nói hay không đều là chuyện của bản thân cậu, không ai có tư cách đánh giá gì cả".

Lâm Tố Mỹ đương nhiên biết đạo lý này, nhưng bản thân cô không nói thật rốt cuộc chỉ vì ngại mà thôi.

Tạ Trường Du ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Bây giờ tôi đang tìm nhà cho tụi nó, tìm được rồi thì tụi nó sẽ dọn ra khỏi lớp gia sư".

"Thực ra bên đó để trống chỗ nào thì thật sự là để trống, vào ở cũng không sao. Các cậu cũng không ở quá lâu, bên chỗ cửa hàng có phòng ở chứ?"

Tạ Trường Du gật đầu.

"Có thể ở đến lúc đó, tránh cho các cậu lại lằng nhằng chuyện tìm nhà rồi chuyển nhà."

Tạ Trường Du im lặng một thoáng. "Thế thì cứ làm theo lời cậu nói, nhưng tiền ăn uống thì nhất thiết phải trả".

"Được rồi, các cậu tự đi thương lượng với dì nấu cơm là được."

......

Sau khi hai người đi một lúc, Lâm Tố Mỹ lại về kí túc một lần, mang theo đồ cô mua ở nước ngoài, đợi lúc đến lớp gia sư thì có thể chia cho mọi người.

Hai người cùng đi về phía lớp gia sư.

"Vừa nãy người đưa cậu về chính là chủ nhiệm Chu mà cậu từng kể à?"

"Ừm."

"Anh ta xem trọng cậu lắm đúng không, đích thân đưa cậu về trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net