🌸 Chương 81: Xem Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Chí Cường chăm chú quan sát sắc mặt bạn tốt, phát hiện nét mặt Tạ Trường Du nghiêm túc, đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm, bên trong ngập trong cơn sóng gì đó đang trào dâng mà chính bản thân anh cũng không thể nào tả rõ. Tạ Trường Du lúc này khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Quách Chí Cường mơ hồ cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Trường Du, cuối cùng anh không nói gì.

Đến lúc này, Quách Chí Cường có vẻ cũng hiểu ra câu hỏi vừa rồi của Tạ Trường Du không mang ý nghĩa trên mặt chữ, hình như có thể kéo dài đến một lĩnh vực chưa biết. Nếu thật sự bảo Quách Chí Cường hình dung, đó có lẽ chính là cảm giác sau khi hét lớn trên sườn núi thì âm thanh sẽ dội lại khắp thung lũng.

Không thể nói rõ, không thể miêu tả.

Tạ Trường Du đứng thẳng một lúc rồi đi vào trong lớp gia sư. Dạo này trong lớp gia sư loạn cào cào, may là chưa ảnh hưởng đến việc học của học sinh, bởi nơi tư vấn ở phía trước cách phòng học ở phía sau một đoạn.

Có điều chuyện gần đây thật sự rất nhiều, bởi vì phải làm nhà trẻ, đào tạo giáo viên mầm non, tuyên truyền với các phụ huynh, đó đều là công việc, Tạ Trường Du có vẻ rất thích xử lý những chuyện rối tung rối mù này, luôn chủ động giúp đỡ.

Quách Chí Cường không ở lại lớp gia sư mà đến bên chỗ cửa hàng. Đã nghĩ xong chuyện bán món gì rồi, mọi người đều vững dạ, làm chuyện gì cũng đều cực kì hăng hái.

Bây giờ hội Trương Thành An đang chuẩn bị những khâu cuối cùng: sắp xếp bàn ghế, thu dọn phòng bếp ổn thỏa, sau đó bổ sung những món đồ còn thiếu, khí gas cũng mua rồi, nước cũng đã thông...

Quách Chí Cường quan sát xung quanh một lượt, khiến Tôn Hữu Vi liếc xéo: "Nhìn gì mà nhìn, có nhìn nữa cũng cóc có phần của mày đâu".

Dư Đại Khánh hùa theo: "Chuẩn luôn, bây giờ mày muốn gia nhập, hừ, muộn rồi".

Quách Chí Cường chậc chậc hai tiếng. "Tao chẳng thèm chấp nhặt đám nghèo rớt mồng tơi."

Cả đám người nghẹn lời, dẫu sao bản thân họ đã tự xưng mình là "nghèo rớt mồng tơi", không ít lần viện cớ này đi chiếm hời từ Quách Chí Cường, khi ấy còn hí ha hí hửng, bây giờ bị Quách Chí Cường nói vậy thì có mùi vị như tự vả vậy.

Quách Chí Cường đi dạo một vòng, sau khi thấy khá ổn thì kéo Trương Thành An cùng ra ngoài, hai người vừa hút thuốc vừa hàn huyên đôi câu.

Quách Chí Cường kể lại câu nói và phản ứng của Tạ Trường Du hồi nãy cho Trương Thành An nghe, bảo Trương Thành An nói xem Tạ Trường Du rốt cuộc có ý gì.

"Có ý gì được? Lần trước lúc ăn đồ nướng ở quán nướng Bình An tao đã nói rồi mà?" Trương Thành An hút một hơi thuốc, nhả ra một luồng khói. "Bây giờ chỉ là bản thân Tạ Trường Du cũng đã ý thức được vấn đề này thôi."

Nếu nói Tạ Trường Du không xứng với Lâm Tố Mỹ, Quách Chí Cường không thể tiếp nhận được điều đó. "Tên họ Chu đó tốt hơn Tạ Trường Du được à? Có khi xuất thân từ gia đình có điều kiện tốt nào đó cũng nên, không đúng, chắc chắn là thế rồi, người được tiến cử vào đại học, gia đình bình thường đến đâu được chứ? Một người dựa vào gia đình mà đạt được thành tựu như bây giờ thì có gì ghê gớm, Tạ Trường Du rõ ràng tự dựa vào bản thân mà đi đến được ngày hôm nay, thế mới gọi là giỏi".

Trương Thành An nhếch khóe miệng: "Không thể nói thế được, địa vị xã hội khác nhau".

"Khác nhau gì được? Dù sao thì tao cũng chẳng cảm thấy thế."

Trương Thành An nheo mắt, nhìn Quách Chí Cường một lúc lâu rồi mới nói: "Nói thế này nhé, người khác muốn tìm Tạ Trường Du để nhờ sắp xếp một công việc, Tạ Trường Du đồng ý, nó có thể sắp xếp công việc gì? Sắp xếp công việc lặt vặt bên trung tâm thương mại, hoặc là sắp xếp người vào quán lẩu hay nhà hàng, phía quán trọ thì chẳng cần nhiều người rồi. Ai có quan hệ tốt hơn chút, có lẽ nó có thể sắp xếp đến chỗ bạn nó làm chút chuyện. Những công việc ấy ít nhiều đều lặt vặt, tuy cũng có việc làm nhưng rốt cuộc thì cũng chẳng bằng người ta đi làm ở một nhà máy chính quy. Mà tên họ Chu đó chỉ cần nói một câu là có thể sắp xếp người vào nhà máy dệt rồi đúng không? Chuyện công việc được giải quyết, quan hệ lương thực dầu muối thay đổi, lập tức trở thành người thành phố luôn".

Quách Chí Cường hé miệng, song lại phát hiện mình không thốt được nên lời.

Trương Thành An lắc đầu. "Bây giờ mày biết Tạ Trường Du trầm mặc là có ý gì rồi chứ?"

Nhìn bề ngoài, hình như là vì Lâm Tố Mỹ, chuyện này ấy mà, coi như đúng, nhưng gốc rễ cuối cùng có vẻ lại không phải.

Tạ Trường Du thuận buồm xuôi gió lâu như thế, ai cũng khen anh ngút trời, thậm chí ở huyện Định Châu có thể nói là không ai không nể mặt anh, anh móc nối được quan hệ với rất nhiều người. Nhưng đi ra khỏi huyện Định Châu, nhìn ngắm thế giới bên ngoài thì mới biết, người lăn lộn tốt ở một huyện có là gì?

Tạ Trường Du chẳng qua chỉ nhìn rõ những điều này mà thôi.

Lấy xuất thân của người khác ra nói, chẳng qua chỉ đang tự an ủi mình. Những thứ mà một vài người vừa sinh ra đã có được là thứ mà cả đời này mình cố gắng phấn đấu cũng không đạt được, xã hội này thế giới này tàn khốc vô tình như vậy đấy.

Cảm thấy bất bình ư, cảm thấy mông lung ư, nhưng nếu anh không phấn đấu tiến lên thì ngay cả những gì anh có lúc này cũng chẳng thể có được.

Quách Chí Cường đột nhiên ném điếu thuốc trong tay xuống đất. "Con mẹ nó đây là chuyện khỉ gì?"

Trương Thành An cười: "Mày tức cái gì? So lên thì chẳng bằng ai, so xuống không ai bằng mình, làm người phải biết an ủi bản thân, không bì được với những người cao xa khó với thì phải so với những người sống không như ý, tìm cảm giác cân bằng tâm lý, không được để bản thân cảm thấy mình sống chẳng ra hồn nữa".

Đạo lý này giống như việc những người coi cơm rang mỳ xào bên ngoài thành bữa ăn thịnh soạn hâm mộ những người ăn ở nhà hàng, nhưng bản thân họ cũng chỉ có thể so bì với những người ăn cơm thường dân, chẳng phải sẽ lập tức cảm thấy mình sống hạnh phúc đấy ư?

"Ý của mày là bảo tao cứ đi an ủi nó như thế?"

"Tổ sư." Trương Thành An trừng Quách Chí Cường. "Bản thân Tạ Trường Du đã hiểu ra, bây giờ nó giống như gặp phải chút thất bại nhỏ, bản thân nó có thể ứng phó được, mày ít đi nói mấy lời linh tinh khiến người ta không vui thôi."

Quách Chí Cường gật đầu: "Được rồi!".

- -----------------------------

Lúc Lâm Tố Mỹ trở về cũng được Chu Mậu Xuyên đưa về, vẫn là chiếc xe khiến người đi đường liếc mắt nhìn đó, thông qua Chu Mậu Xuyên mà Lâm Tố Mỹ cũng quen được không ít bạn bè của anh ta.

Điều này khiến Lâm Tố Mỹ hơi cảm khái. Bên cạnh người ưu tú cũng có nhiều người ưu tú, đám bạn của Chu Mậu Xuyên nói chuyện hay làm việc vừa nhìn đã thấy khác biệt với mọi người xung quanh.

Cô có thể cảm nhận được khi cô nói mình vẫn là sinh viên, vẻ khinh khỉnh trong mắt họ là một phản ứng bản năng.

Mà những người đó tuy là bạn của Chu Mậu Xuyên nhưng cũng sẽ so đo, trong ngữ khí nói chuyện ít nhiều có chút khoe khoang.

Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa cảm thấy rất mệt lòng.

Cô không về bên lớp gia sư mà về trường, xuống xe ngay ở cổng trường.

"Lâm Tố Mỹ, anh chàng đứng ngoài cửa lớp gia sư hôm nay là ai vậy?" Chu Mậu Xuyên hỏi vu vơ. "Cậu ta đứng đó tận một lúc lâu."

"Sao anh biết?" Lâm Tố Mỹ đứng ngoài cửa xe hỏi anh ta.

Chu Mậu Xuyên chỉ vào gương chiếu hậu xe, không lên tiếng.

"Người ở quê tôi, dạo này trông coi lớp gia sư." Lâm Tố Mỹ không muốn nói nhiều.

Chu Mậu Xuyên nghiêm túc nhìn Lâm Tố Mỹ, khóe môi nhếch lên: "Lời bạn tôi khen cô hôm nay, cô còn nhớ không?".

"Hử?"

"Cô có tiềm năng vô hạn, nhất định cũng sẽ có tiền đồ rộng lớn."

Lâm Tố Mỹ đón lấy ánh mắt của Chu Mậu Xuyên, mà Chu Mậu Xuyên cũng nhìn cô, trong mắt có thứ khác.

Lâm Tố Mỹ đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô hít sâu một hơi. "Chủ nhiệm Chu, tôi cảm thấy giữa người với người không có phân chia cao thấp sang hèn gì cả, mỗi một công việc đều đáng để người khác tôn trọng. Con người cũng thế, người có năng lực trở thành kẻ mạnh trong một lĩnh vực nào đó đáng được tôn trọng, nhưng những người tự dựa vào bản thân mà thay đổi cuộc sống của mình, dù cuối cùng họ không có thành tựu gì thì cũng vẫn rất tài giỏi".

"Công việc quét dọn nhà vệ sinh, cô có bằng lòng làm không?" Chu Mậu Xuyên nhếch khóe miệng, nhún vai. "Đổi sang kiểu khác, công việc của công nhân nữ trong nhà máy, cô có bằng lòng làm không?"

Lâm Tố Mỹ cắn môi không lên tiếng.

Chu Mậu Xuyên cười: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai cũng biết nỗi khó khăn cực nhọc trong đó, sau đó tôn trọng sự vất vả quanh năm của người nông dân, nhưng cô sẽ bằng lòng đi làm công việc như thế sao? Tôn trọng là một chuyện, bằng lòng làm lại là một chuyện khác, đúng chứ?".

"Chủ nhiệm Chu, rốt cuộc anh muốn nói gì?"

"Lâm Tố Mỹ, cô không phải một cô bé, nên hiểu con đường mà mình muốn đi, đừng nhất thời hồ đồ rồi lạc mất phương hướng."

"Vậy... Cảm ơn sự chỉ giáo của chủ nhiệm Chu."

Lâm Tố Mỹ xoay người rời đi, bước chân tuy vững vàng nhưng trong lòng nghẹn một cục tức. Cô không thể nào trả lời Chu Mậu Xuyên, bởi vì câu trả lời của cô quả thực là không bằng lòng. Cô cảm thấy nụ cười của Chu Mậu Xuyên chính là đang cười nhạo sự giả tạo của mình, lẽ nào nói một vài lời bóng bẩy đường hoàng là có thể thay đổi mặt bản chất của một vài thứ nào đó ư?

Còn về thái độ khi Chu Mậu Xuyên nhìn nhận cô và Tạ Trường Du, cô cũng hơi bất bình thay cho Tạ Trường Du.

Cô có thể đạt được thành tựu như bây giờ chẳng qua nhờ vào thời đại đặc biệt này và một vài chuyện đã được biết trước, sau đó sắp xếp vài chuyện, dù vậy, cô cũng chỉ là một người bình thường chứ không phải người càng chiến càng mạnh hay trở thành người độc nhất vô nhị trong lĩnh vực này.

Nhưng Tạ Trường Du, anh không hề biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, song lại có thể nhạy cảm nắm chắc mỗi một cơ hội, thay đổi cuộc sống của bản thân, thay đổi cuộc sống và vận mệnh của những người bên cạnh.

Cô không muốn đánh giá những điều này, nhưng ánh mắt nhìn người khác của Chu Mậu Xuyên cùng những người bạn của anh ta khiến lòng cô rất khó chịu.

Cảm giác đó giống như phân chia người thành ba, sáu, chín cấp bậc, người ở bậc thấp nhận được sự công nhận của người ở bậc trung mà vui mừng, người ở bậc trung nhận được sự công nhận của người ở bậc cao mà cảm thấy vinh hạnh, những người ở bậc cao đó dường như chỉ cần không trịch thượng không kiêu ngạo là đã có thể được khen một câu có giáo dục.

Lâm Tố Mỹ cắn môi, chỉ cảm thấy ngực mình ẩn chứa một cơn bực tức, không thể giải trừ.

Đến cả bản thân cô cũng bị cơn phẫn nộ của mình làm cho kinh ngạc. Cần tức giận đến vậy ư, tuy lời Chu Mậu Xuyên nói khó nghe nhưng ít nhất đó là sự thực, mà cô lại phóng đại thứ nào đó lên, rõ ràng vô cùng giả dối.

Lâm Tố Mỹ về đến phòng, chẳng nói chẳng rằng, đi ngay vào nhà tắm tắm rửa, sau đó nằm trên giường.

Chỉ là cô chưa ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như cô cảm nhận được trong phòng có người trở về, họ đang nói gì đó, hình như nhắc đến tên cô, mà hình như không phải.

Cô gắng sức lật người, những âm thanh đó bỗng im bặt.

Trong cơn mơ màng ấy, những thứ bị che giấu dưới đáy lòng hoàn toàn ập về phía cô.

......

Khi cô quyết định phải hoàn toàn thoát khỏi người nhà họ Tống, quả thực bởi vì nhìn thấy chiếc bánh gato đẹp đẽ đó qua ô cửa kính. Chiếc bánh đẹp đẽ như thế, cô chưa từng thử bao giờ. Một suy nghĩ vọt ra, dựa vào đâu mà bản thân mình không thể thử chứ?

Sau đó, cô thật sự đi nếm thử. Rất đắt, nhưng cô cảm thấy đó là thứ ngon lành nhất thế gian.

Cô tự mua cho mình chiếc bánh gato, tự chúc mừng sinh nhật cho mình.

Trước khi rời khỏi thành phố Vân, cô về Định Châu một lần nhưng không về nhà mà đi tìm cô giáo cấp hai của cô năm ấy. Cô có thể học cấp ba, có thể tham gia thi đại học đều là nhờ cô giáo đó.

Cô mua rất nhiều đồ đi thăm cô giáo, hơn nữa còn lén lút đi, bởi vì cô sợ mình trốn đi thì sẽ có người biết cô từng đi tìm cô giáo, điều đó sẽ khiến cô giáo gặp phải sự làm phiền liên miên của người nhà cô.

Cô gặp cô giáo, cảm thấy cô ấy là cha mẹ tái sinh của mình, hoàn toàn thay đổi cuộc đời mình.

Nhưng cô giáo ấy dù thế nào cũng không chịu nhận những món đồ cô mang tặng, bị bức đến cùng cực thì mới nói ra sự thực.

"Tống San à, cô không nhận đồ của con đâu, con cũng không cần cảm kích cô." Trên mặt cô giáo đã in hằn dấu vết của tháng năm, song trong mắt lúc này lại đầy vẻ áy náy. "Cô từng nghe đến chuyện trong nhà con, cô không hề muốn giúp con, bởi vì quá phiền phức, cô sợ người nhà con tìm đến tận cửa, sợ giúp con thì những học sinh có điều kiện kém khác cũng sẽ học theo, càng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình."

Cô cực kì sốc. "Nhưng... cô ơi rõ ràng cô đã..."

"Nộp học phí cho con, thậm chí còn cho nhà con món hời?" Cô giáo đó cười buồn bã. "Không phải cô, Tống San. Cô không xứng làm giáo viên, khi ấy cô không muốn giúp con, sở dĩ cô đón nhận mối phiền đó cũng là vì đã nhận được lợi ích của người khác, nhận được sự ủy thác của người khác thôi."

"Vậy là ai đã giúp con ạ?"

"Chính là một chàng trai trẻ ở thôn con, cái cậu có tiền đồ nhất ấy, khi đó cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ nhưng lại biết đường tìm tới cô, còn cầm một tấm phiếu vải tới..."

"Thế vì sao cậu ấy không tự giúp con ạ?"

"Cậu ấy cùng thôn với con mà, nếu bị bố mẹ cậu ấy biết thì chẳng phải sẽ nháo nhào lên sao? Cậu ấy cũng không muốn gặp rắc rối. Cô cũng hỏi cậu ấy sao lại muốn giúp con, cậu ấy nói chưa từng thấy ai vì muốn đi học mà nghĩ đến việc quỳ xuống xin người nhà cả, nếu đã thích học như thế thì nên có một cơ hội học hành... Tài liệu ôn tập thi đại học của con cũng là do cậu ấy cho... Cho nên, Tống San, những thứ này, cô không thể nhận được."

......

Cô không biết mình rời khỏi nhà cô giáo thế nào, chỉ nhớ mình vẫn đặt đồ ở cổng, dù rằng khi ấy căn nhà của cô giáo vẫn xây bằng đất, nếu không phải vì cuộc sống quá khó khăn, có ai lại bằng lòng sống chắt bóp trải qua cuộc sống như thế đây!

Khi ấy, trong lòng cô có một suy nghĩ, muốn tìm anh, nhìn thấy anh.

Tựa như nằm mơ vậy, cô thật sự thấy Tạ Trường Du trên huyện.

Anh đi cùng một người đàn ông khác, hình như hai người họ đang nói gì đó. Khi ấy trên người anh đã có sức hút riêng của một người đàn ông thành công, có thể khiến người ta nhìn thấy anh trong đám đông từ ngay ánh mắt đầu tiên.

Mà anh dường như cũng cảm nhận được ánh mắt đó, quay đầu, sau đó nhìn thấy cô.

Tiếp đó, anh bước về phía cô.

Cô nhất thời không biết nên nói gì, sợ sệt nhìn anh hồi lâu. "Tạ Trường Du, tôi sắp rời xa thành phố Vân rồi."

Hình như anh ngẩn ra, sau đó cười: "Cần mượn tôi phí đi đường không?".

Cô lắc đầu, sau đó cười nói: "Cảm ơn cậu nhé".

Anh sững người, có vẻ không hiểu cô đang nói gì, ngẫm nghĩ hồi lâu, hình như nhớ ra, mà hình như không phải.

Chỉ là đôi ba câu nói, rồi hai người rẽ sang đôi ngả.

Khi ấy cô hiểu rất rõ, người này chỉ thấy mình đáng thương, mà anh cũng có năng lực giúp mình, vì thế anh thuận tay giúp mình mà thôi, anh cũng không biết cô đi học rồi vẫn bị người nhà hút máu, anh không hối hận vì đã giúp mình, có lẽ là không nhỉ!

Bởi vì có lẽ anh đã quên anh từng làm chuyện đó rồi.

Đối với cô mà nói, Tạ Trường Du khi ấy thực ra không còn là đối tượng mình thích thời thiếu nữ nữa mà là một người cao xa không thể với tới, từ nhỏ đã có mục tiêu có kế hoạch, dám nghĩ dám làm, không chịu bó buộc, sống thành kiểu người mà cô hâm mộ nhất ước ao nhất.

Nhưng mà...

Trong hiện tại, trong thời khắc này, có người đang nói với cô rằng cô có tiềm năng vô hạn, cô có tương lai tươi đẹp, nếu lựa chọn người giống Tạ Trường Du, cô sẽ vì thế mà chặt đứt đôi cánh của mình, trở nên không còn chói mắt như thế nữa.

Nơi sâu nhất trong lòng cô không thể chấp nhận kết quả đó, cũng không thể công nhận những đạo lý người khác nói cũng là sự thực.

Bởi vì người ấy từng là người cô ước ao nhất, dù thế nào cũng không nên bị người khác xem thường.

Huống hồ, bởi vì cô, anh mới gặp phải sự đối xử như thế.

......

"Tiểu Mỹ, chị mơ thấy ác mộng à?" Tô Uyển trèo lên giường, đứng trên giường cô rồi nhìn người trên giường.

Lâm Tố Mỹ đột ngột mở mắt, phát hiện vậy mà mình đang khóc, có lẽ vì thế mới khiến Tô Uyển chú ý đến.

"Ừ."

Tô Uyển thở dài: "Chị làm em sợ hết hồn. Tiểu Mỹ, chị mơ thấy gì thế?".

"Chuyện trước đây thôi!"

Tô Uyển yên lặng một thoáng. "Tiểu Mỹ, chị có muốn ra ngoài ngồi chút không?"

......

Thế là nửa đêm nửa hôm, hai cô gái trèo lên tầng thượng, mở cửa tầng thượng ra rồi đi thẳng đến chỗ lan can. Lâm Tố Mỹ nghĩ tầng thượng này không bị khóa có lẽ là vì bây giờ chưa phổ biến trò nhảy lầu tự sát. Suy nghĩ này khiến bản thân cô vui hơn một chút.

Ở đây gió lớn, họ mặc phong phanh, gió lướt qua tóc mai nhưng lại có một mùi vị khác, tựa như đang tự ngược trong thứ cảm giác se se.

Gió mát chứ không lạnh, cộng thêm ánh trăng vằng vặc, sao điểm li ti, sẽ có cảm giác đây là cảnh đêm đẹp hiếm thấy. Đêm đẹp như vậy, hình như có thể hiểu được vì sao cổ nhân lại để lại nhiều câu thơ viết về ánh trăng như thế rồi.

"Em thích chỗ này." Tô Uyển ngồi trên đất nói, như thế có thể ít bị gió tạt hơn. "Có một khoảng thời gian, em thường ngồi một mình hóng gió ở đây."

Có một khoảng thời gian...

Lâm Tố Mỹ thở dài, biết đó hẳn là khoảng thời gian có liên quan đến Ngô Thanh Thụ.

"Ngồi ở đây sẽ khiến tâm trạng trở nên rất tốt. Tiểu Mỹ, chị cũng thử xem."

"Ừ." Lâm Tố Mỹ ngồi bên cạnh Tô Uyển. "Chị mơ một giấc mơ về quá khứ. Lúc nằm mơ, bản thân chị rất kinh ngạc, bởi vì trước khi mơ, dường như chị đã cố tránh chuyện đó từ trong tiềm thức."

"Có lẽ là chuyện chị không muốn nhớ đến chăng?"

"Cũng không phải. Chỉ là không muốn vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân về rất nhiều chuyện thôi."

"Thế vì sao bây giờ lại nhớ đến?" Tô Uyển nghiêng đầu hỏi.

"Có lẽ là vì không muốn chấp nhận... sự định vị của người khác với người đó thôi!"

Tô Uyển lắc đầu, tỏ ý không thể hiểu được. "Phức tạp thế!"

"Chắc vậy đấy!"

"Có thể nói là chuyện gì không?"

"Không thể nào nói được." Lâm Tố Mỹ dường như có thể cảm nhận được sự thất vọng từ Tô Uyển, ngẫm nghĩ rồi lại nói, "Nói thế này đi, có thể làm một phép ví von nhé. Chính là hồi em còn nhỏ, cảm thấy hàng xóm của em rất tài giỏi, cậu ấy vẫn luôn là người mà em rất ao ước trở thành. Tiếp đó sau khi em cố gắng học hành, có người nói với em rằng em còn tài giỏi hơn hàng xóm của em nhiều, đừng qua lại với kiểu người như hàng xóm của em nữa. Nhưng mà, hàng xóm của em chỉ không đi học giống em mà thôi, ở trong lĩnh vực của cậu ấy thực ra cậu ấy đạt được rất nhiều thành tựu... Có điều những thứ đó, người khác đều không nhìn thấy, mà cũng không phải là không nhìn thấy, có lẽ là họ xem thường".

Tô Uyển có vẻ hiểu ra. "Thế thì đừng bận tâm đến suy nghĩ của người khác làm gì, chị vẫn cảm thấy người đó rất ưu tú là được mà."

Lâm Tố Mỹ lắc đầu: "Con người sống trong môi trường xã hội, dù sao cũng sẽ bị những chuyện này ảnh hưởng".

"Vậy thì cũng đơn giản lắm mà, đợi đến lúc hàng xóm đó tài giỏi hơn, tài giỏi đến mức người khác không nói gì được nữa thì người ta sẽ tự nhiên câm miệng thôi."

Lâm Tố Mỹ: "..."

"Sao chị im lặng thế?"

"Thì cảm thấy, em nói cũng rất có lý..."

......

Đêm đó, Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển trò chuyện mãi. Thế là ngày hôm sau, hai người đều không thể dậy đúng giờ, cho nên họ trốn học luôn, song cảm giác trốn học vẫn rất tuyệt.

......

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Tố Mỹ mới đến lớp gia sư.

Bên lớp gia sư vẫn rất huyên náo, các phụ huynh đến tư vấn, một vài sinh viên bị báo cáo bằng thư rằng có người nhận công việc riêng bên ngoài lớp gia sư...

Lâm Tố Mỹ nghe người khác truyền lời thì cũng không đưa ra chỉ dẫn gì, chỉ hỏi đối phương xem đối phương muốn xử lý thế nào, sau khi nghe xong cô chỉ gật đầu, nếu đã quyết định làm thế thì cứ làm vậy đi.

Vẫn là câu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net