🌸 Chương 89: Khó Lòng Tin Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tố Mỹ nhìn anh, một lúc lâu sau cũng chẳng nói gì, tiếp tục húp canh, động tác có thể chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu, cứ vậy cô húp hết bát canh.

"Nói đùa với cậu đấy, nhỏ nhen vậy à?" Tạ Trường Du cười nhìn cô, sau đó mím môi.

Hôm nay Lâm Tố Mỹ mặc không quá rực rỡ, chỉ là một bộ đồ rất bình thường, tóc cô cũng rất bình thường, chỉ buộc tóc thành hai bím mà thôi, đương nhiên, đây chỉ là so sánh với kiểu bình thường cô làm, có vẻ "tinh xảo" vừa đủ thể hiện ở các chi tiết, chẳng hạn như quần áo không có nếp nhăn nào, tóc cũng không rối chút nào, từng nét "tinh xảo" kết hợp thành vẻ nổi bật, khiến cô dù lẫn trong đám người cũng vẫn thu hút người ta.

Nhưng cô khi ăn vận thế này rất có khí chất của mỹ nhân non nước Giang Nam.

Lúc này cô bĩu môi, trong mắt toát ra đôi chút bất mãn, thế này hóa ra là cô sai vì quá nhỏ nhen, người ta nói đùa mà cũng tưởng thật hả.

"Giận rồi à?" Tạ Trường Du cười. "Thế để làm cậu vui lên một chút, cho cậu đãi ngộ đặc biệt nhé, dù không phải vợ tôi thì cũng có thể thảo luận với tôi về Quách Chí Cường."

Lúc này Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa: "Quách Chí Cường có đáng tin hay không liên quan gì đến tôi, việc gì tôi phải thảo luận với cậu? Tôi chỉ tìm lý do để nói chuyện với cậu thôi...".

"Là tôi nhìn rõ bản chất qua hiện tượng, tôi xin lỗi, vẫn không được à?"

Lâm Tố Mỹ càng buồn bực, cứ làm như cô nhỏ nhen lắm ấy.

Cô trừng anh, không nói gì nữa.

Tạ Trường Du cầm đũa chọc chọc vào bát mình, tự nói: "Chuyện này chẳng có gì để lo lắng cả, Quách Chí Cường vẫn đáng tin, cho dù xuất hiện ngộ nhỡ thì cứ coi như nhận được một bài học thôi, bây giờ xảy ra chuyện dù sao vẫn hơn sau này xảy ra chuyện. Vả lại cũng không phải tất cả đều do Quách Chí Cường làm chủ, còn có người khác ở đó nữa, tôi không xui xẻo đến mức gặp toàn những người đâm dao sau lưng như thế đâu. Kể cả ngộ nhỡ thật sự đen đủi như thế, mất thì cứ mất thôi, dù sao cũng có thể kiếm lại được, chẳng có gì ghê gớm cả".

"Cậu nghĩ thoáng ghê ha."

"Có lẽ là vì chưa mất đi chăng?" Tạ Trường Du tự ngẫm nghĩ. "Xui xẻo nhất chẳng qua cũng chỉ là quay lại lúc ban đầu, về nhà làm ruộng thôi, đất vẫn còn đó mà!"

Lâm Tố Mỹ nhìn anh, đôi mắt anh bình tĩnh, trên mặt thấp thoáng ý cười, khiến cô không nhìn rõ anh thật sự nghĩ thế hay chỉ đang nói vu vơ mà thôi.

Tạ Trường Du lại ăn mấy miếng cơm. "Cậu đến tìm tôi là để báo cho tôi biết chuyện của Quách Chí Cường hay chỉ đơn thuần đi ngang qua thôi?"

Câu hỏi này hơi có ý đã biết còn cố hỏi.

Nhìn cách ăn vận này của Lâm Tố Mỹ, rất rõ ràng cô đã suy xét đến môi trường của trường trung học rồi chọn ra bộ đồ này chứ không ăn vận theo kiểu bình thường của cô, dẫu sao cô cũng có tâm lý của cô gái nhỏ, sau khi ngăn chặn những tin đồn vớ vẩn của người khác, cô vẫn muốn ăn vận trang điểm cho mình thật xinh đẹp, nhìn cũng sẽ thoải mái.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, lúc này cũng không nhìn anh. "Sao cậu lại chạy đi học rồi muốn tham gia thi đại học?"

"Cậu sợ à?" Anh nghiêng đầu, như nhìn cô rất tùy ý.

Lâm Tố Mỹ chạm phải ánh mắt anh, yên lặng không lên tiếng, chỉ là ngón tay vô thức khẽ cựa, điều này thể hiện sự hoảng loạn trong lòng cô.

"Sợ tôi vì cậu mới lựa chọn như vậy? Cậu không muốn gánh vác tình cảm nặng nề như thế, không muốn đánh đổi vì nó? Hoặc là nói không muốn bị tình cảm như thế trói buộc?" Anh nhìn cô mấy giây, trong mắt toát ra ý cười, nhưng bên trong dường như thoáng thở dài. "Nhưng nếu tôi nói đúng là vì cậu thì sao?"

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi.

Tạ Trường Du lắc đầu. "Phải, mà cũng không phải."

Lúc này Lâm Tố Mỹ để lộ ra nét mặt nghi hoặc, hình như hơi khó hiểu, hoặc là chỉ nhìn xem anh lại có thể nói ra điều gì mà thôi.

Cô rửa tai lắng nghe.

Tạ Trường Du hít sâu một hơi. "Tôi quả thực vì cậu nên mới có suy nghĩ muốn học đại học, chuyện này, cậu có không hy vọng hơn nữa thì cũng chẳng có cách nào cả. Tôi nhìn thấy biểu hiện của các bạn học của cậu, trước đây dẫu sống khó khăn đến mức nào thì sau khi đỗ đại học, dù họ vẫn ăn mặc không như ý nhưng trong xương cốt lại tỏa ra vẻ tự tin, họ tin chắc rằng sau này mình sẽ xuôi chèo mát mái tiền đồ sáng lạn, đó là khí chất và sự tự tin mà đại học mang lại cho họ. Tôi cũng nhìn thấy các sinh viên trong trường, họ ngời ngời ý chí như thế. Quan trọng hơn vẫn là cậu, sự thay đổi của cậu, cậu có thể ra nước ngoài thỏa thích... Rất xin lỗi, tôi từng thăm hỏi rồi, muốn ra nước ngoài chẳng đơn giản, phải làm đủ loại thủ tục, nhưng chuyện mà bọn tôi cảm thấy thần kì đối với cậu lại dễ dàng như thế."

Lâm Tố Mỹ yên lặng nghe anh nói, lòng hơi xót xa, phần nhiều lại là thứ cảm xúc phức tạp nói không rõ được. Anh có thể nghĩ như thế, sau đó đưa ra quyết định này, dường như đã thành công rồi, bởi vì anh nhìn rõ vị trí của mình, đồng thời còn học cách chấp nhận.

"Tôi thừa nhận trước đây tôi hơi ngông nghênh và nông cạn." Nói đến đây, Tạ Trường Du tự cười. "Nhưng mà, cậu phải hiểu cho tôi chứ, cậu xem đấy tôi lớn ngần ấy, tôi còn trẻ thế mà đã vượt xa mấy người lớn tuổi hơn trong thôn rồi, kiêu ngạo tự mãn cũng là chuyện có thể hiểu được đúng không!"

Lời nói thèm đòn này vừa thốt ra, Lâm Tố Mỹ chỉ cười, sau đó gật đầu như đồng ý.

Tạ Trường Du nói tiếp: "Một cô gái như cậu còn kiếm được số tiền nhiều hơn số tiền tôi vất vả kiếm được, nói thực lòng, tôi cảm thấy tôi đã gặp phải đả kích rất lớn, đương nhiên, tôi không phủ nhận cậu chắc chắn rất nỗ lực, cũng gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng so với nhau... quả thực khiến người ta rất khó lòng tiếp nhận".

Lâm Tố Mỹ lại gật đầu lần nữa. "Sau đó thì sao?"

"Không phải cậu nói thứ gọi là học tập không nhất định phải ở trường học sao? Cũng không phải chỉ có học mới là con đường duy nhất, con đường thành công duy nhất."

"Ừm, tôi từng nói vậy."

"Cho nên, tôi cảm thấy tôi không nên tiếp tục như thế. Nhưng mà, tôi cũng không biết tôi nên thay đổi ở điểm gì, kiếm tiền không ngừng ư, thực ra phương thức cũng chỉ như thế thôi, chỉ là từ buôn xe đạp chuyển sang buôn quạt điện, vô tuyến vân vân, đợi sau này thị trường dần bão hòa thì lại làm thứ khác. Hoặc là tìm bạn bè, nghĩ đến con đường kiếm tiền khác, quen biết một vài người bình thường mình không thể tiếp xúc được. Còn đi học, hình như là phương thức thay đổi đơn giản hữu hiệu nhất, hơn nữa còn tràn đầy tưởng tượng mà mình chưa biết, hơi kích thích đúng không..."

"Cho nên cậu bèn lựa chọn đi học rồi thi đại học?"

Tạ Trường Du nhếch khóe môi. "Đương nhiên không phải."

Lâm Tố Mỹ ngạc nhiên, nét mặt nghiêm túc hơn, đợi phần sau của anh.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, trước đây tầm mắt tôi hạn hẹp mà, cảm thấy không đi học cũng rất tốt, tiền tôi tự kiếm được là số tiền một vài người đi học ra ngoài kiếm cả đời cũng không được, huống hồ tôi còn vô cùng tự do, thoải mái, chẳng chịu bó buộc gì. Tuy suy nghĩ của tôi đã thay đổi, tôi cũng nhìn thấy sự sùng bái và thiện cảm xã hội vô hình của mọi người với sinh viên đại học, nhưng dựa trên suy nghĩ trước đây của tôi, nếu tôi lựa chọn đi học thì lại luôn cảm thấy tôi đang phủ định mình của ngày trước. Cho nên, đương nhiên không thể dễ dàng lựa chọn con đường này như thế rồi."

Lâm Tố Mỹ dùng ánh mắt hỏi anh, thế vì sao lại lựa chọn con đường này?

Tạ Trường Du thở dài một hơi. "Chuyện này thật sự chỉ có thể nói cho vợ tôi biết thôi, vấn đề nguyên tắc rồi."

Lâm Tố Mỹ trừng anh, đã nói đến đây rồi lại còn không nói tiếp, cố ý hả?

Khi ấy tuy Tạ Trường Du thực sự phiền não, nhưng anh cũng dần dần tiếp nhận sự đả kích mà Lâm Tố Mỹ mang đến rồi từ từ tiêu hóa nó.

Anh có thể lựa chọn hai phương thức sống.

Một là vẫn sống như trước đây. Mỗi người hợp với một con đường riêng, bản thân anh hợp với kiểu đó, hà tất phải so bì với người khác, bên cạnh cũng chỉ có một mình Lâm Tố Mỹ thành công như thế mà thôi, chứng tỏ suy nghĩ trước đây của anh chưa hẳn thật sự sai.

Hai thì là cũng thi đại học, giống như đám người mà anh hơi hâm mộ trong lòng, sống trong vườn trường.

Hai suy nghĩ này đều quanh quẩn trong lòng anh, chẳng suy nghĩ nào từng đánh bại được đối phương.

Nhưng ngày hôm đó, khi ở trong nước, da thịt bị những chú cá nhỏ hoặc là nói mấy chú nòng nọc chạm vào, thứ mà não truyền đến đầu tiên chính là câu đố lớn nhất trong lòng liên quan đến việc tại sao khi đó cô lại cười.

Suy nghĩ rất kì lạ, cũng chẳng có nguyên do gì, nhưng vào giây phút ấy, giữa hai cán cân sống theo quỹ đạo cuộc sống ban đầu của mình hay đi thi đại học, cán cân thi đại học nghiêng xuống và trực tiếp chạm đáy.

Chính trong khoảnh khắc ấy, chẳng chút nghi hoặc, chẳng chút đắn đo, anh quả quyết lựa chọn con đường đi học rồi thi đại học này.

Tạ Trường Du chăm chú nhìn Lâm Tố Mỹ vì nhẫn nhịn mà trở nên hơi kì quặc lúc này, đột nhiên nghĩ, giả dụ có một ngày, tương lai của anh và cô chẳng có chút dây dưa gì, lý do ấy, anh thật sự có thể nói với một cô gái khác ư?

Ặc...

"Tôi đột nhiên cảm thấy hình như cũng không phải là chỉ có thể nói cho vợ tôi nghe..."

Lâm Tố Mỹ trợn mắt chẳng chút che giấu. "Đúng đó, ai mà biết đời này liệu cậu có lấy được vợ hay không."

"Ê ê ê, điều kiện của tôi cũng được mà, chuyện này... hẳn không có vấn đề chứ?"

"Ai mà biết được, có một số người mắt mọc lên tận trời nên thích hợp ế đến già."

Tạ Trường Du ho hai tiếng. "Không phải chỉ là không nói cho cậu biết thôi sao, thế mà cậu lại ghê gớm như vậy, còn nguyền rủa tôi nữa."

"Tôi đâu có, chỉ thuận miệng nói thôi, cậu thế nào thì liên quan gì đến tôi mà tôi còn phải nguyền rủa cậu." Lâm Tố Mỹ lại trợn mắt lần nữa với anh.

Tạ Trường Du cũng trừng cô. "Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu còn nói tiếp sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi, vốn tâm trạng đã chán chường vì chuyện không theo kịp tiến độ rồi, cậu còn thế này nữa, tôi càng chẳng còn tâm trạng học..."

Lâm Tố Mỹ trừng anh, cơn tức mắc nghẹn lên không được mà xuống chẳng xong. "Được, cậu giỏi lắm."

Cô đột nhiên nghĩ đến yêu cầu của Quách Chí Cường lúc đó, Quách Chí Cường bảo cô đừng yêu đương, vì sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của anh...

Cô lại một lần nữa cảm thấy khó chịu vì lời đồng ý của mình, việc gì phải nghĩ cho anh chứ.

Lâm Tố Mỹ ho hai tiếng. "Vì sao lại lựa chọn thi đại học? Cậu nói xem!"

"Để trở thành một người tốt hơn, để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn." Anh ngẫm nghĩ. "Tuy tôi không rõ vì sao cậu từ chối tôi nhưng lý do của cậu, tôi không thể chấp nhận. Có điều dù tôi tự cảm thấy mình không tệ thì nhìn thấy thái độ của những người bên cạnh, hình như cậu nên lựa chọn người đàn ông ưu tú hơn... Tôi cảm thấy, dù Tạ Trường Du tôi bị từ chối thì cũng không thể vì tôi không đủ ưu tú. Cậu có thể từ chối tôi, nhưng không thể vì tôi không đủ tốt, vấn đề mà bản thân tôi vốn có thể giải quyết này không thể trở thành lý do để tôi bị từ chối."

Anh bị người ta chê ghét, có thể là nguyên nhân khách quan từ người khác chứ tuyệt đối không thể vì nguyên nhân chủ quan từ bản thân anh.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. "Nước đi này đánh hay đấy. Dẫu sao cậu cũng sẽ trở nên tốt hơn, dù tôi từ chối cậu thì cậu cũng chẳng tổn thất nặng nề gì, đúng chứ?"

Tạ Trường Du nhìn cô hồi lâu, anh chưa từng nghĩ như vậy. "Cậu không thể lương thiện hơn với một học sinh sắp thi đại học hả, cổ vũ hoặc khích lệ gì đó ấy, cậu còn thế này nữa, tôi thật sự sẽ sụp đổ đấy..."

"Cố lên!" Lâm Tố Mỹ cười thành tiếng.

Ngược lại, Tạ Trường Du nói không nên lời. Anh sờ mũi mình, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu mời cơm, đi thanh toán đi kìa".

Lâm Tố Mỹ cười, đứng dậy, thật sự đi thanh toán.

Sau khi xoay người, nụ cười của Lâm Tố Mỹ càng rạng rỡ.

Thứ cảm giác này vô cùng vi diệu. Nếu như Tạ Trường Du thật sự hoàn toàn vì cô nên mới đi học rồi tham gia thi đại học, cô quả thực sẽ thấy cảm động, nhưng với người hoàn toàn vì tình cảm mới quyết định hành động như thế, có lẽ cô sẽ không thể tán thưởng nổi. Bản thân cô cũng cảm thấy suy nghĩ này có lẽ rất kì quái, nhưng đúng là như thế, chỉ vì thích mà nỗ lực, hình như luôn thiếu chút gì đó.

Để trở thành người tốt hơn, cũng để có thể trở thành người tương xứng với cô theo nghĩa truyền thống.

Sự phù hợp vừa khớp đó khiến cô cũng khó lòng tin được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net