🌸 Chương 90: Tạ Trường Du...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tố Mỹ đi trả tiền rồi cùng Tạ Trường Du rời khỏi quán. Đi được mấy bước, bên cạnh có một tiệm sách, Tạ Trường Du nhìn vào trong, bước chân khựng lại. "Tôi vào mua chút tài liệu."

Lâm Tố Mỹ bất giác gật đầu.

Quy mô của tiệm sách này không lớn nhưng cũng không nhỏ, khoảng bằng thông hai quán nhỏ ở bên cạnh thành một quán, một nửa bán sách và tài liệu, một nửa bán văn phòng phẩm như vở, bút máy, bút chì, mực, vân vân. Quán được bày biện vô cùng gọn gàng.

Lúc này học sinh đều đang lên lớp, trong quán cũng chẳng có mấy người, nhìn lướt một vòng thậm chí sẽ cảm thấy chẳng có một bóng người, chỉ khi đi vào mới phát hiện có mấy đứa nhóc choai choai ngồi trên nền đọc sách.

Lâm Tố Mỹ nhìn cách thu phí viết trên cửa: mượn sách phải đưa tiền đặt cọc, tiền thuê tính theo ngày, nhưng nếu chỉ đọc sách trong tiệm thì sẽ không thu tiền.

Lâm Tố Mỹ đứng một lúc lâu cũng không thấy Tạ Trường Du ra, chỉ đành đi vào, kết quả nhìn thấy Tạ Trường Du đang đứng đó lật đủ loại tài liệu.

"Sao vẫn chưa mua xong?"

Tạ Trường Du khẽ quay đầu qua, trừng cô. "Thứ này có thể mua bừa được hả? Không phù hợp thì làm sao? Hơn nữa bây giờ tôi lại chỉ là một học sinh nghèo, không thể tiêu tiền lung tung."

Cả người Lâm Tố Mỹ đều cứng đờ, một lúc lâu sau cũng chẳng nói được gì. Người này không biết ngượng à mà có thể nói ra lời như thế? Anh chạy đến đây đi học, nhưng quán lẩu, quán trọ, nhà hàng thậm chí trung tâm thương mại vẫn kinh doanh bình thường, cũng tương đương với nằm chơi kiếm tiền, bây giờ lại còn là học sinh nghèo nữa cơ đấy.

"Nói đúng đấy, cứ từ từ xem, từ từ chọn." Chủ quán cười ha hả bước qua nói.

Được rồi, chủ quán nhà người ta cũng đã nói vậy rồi.

Tạ Trường Du thật sự nghiêm túc lật tài liệu, giấy hơi vàng, hình như cố ý làm như sách cũ, ánh sáng trong quán lờ mờ, anh đứng thẳng tắp, đôi mắt tuy chăm chú nhìn theo động tác lật giở của tay nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vẻ thờ ơ của anh, dáng vẻ lãnh đạm đó giống như anh không để tâm vào chuyện này nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc của anh, mâu thuẫn đến độ không cách nào miêu tả được bằng từ ngữ.

Lâm Tố Mỹ thấy anh nhất thời cũng không chọn ra được tài liệu ngay, bèn thuận tay rút một cuốn sách ra. Đó là một cuốn truyện ký nhân vật, cô dựa vào giá sách, khẽ lật xem.

Lúc này Tạ Trường Du mới thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô mặc bộ đồ màu xanh nước biển, khẽ tựa vào giá sách, phía sau là vô số cuốn sách, tay cô cầm một cuốn sách rồi lặng lẽ lật, ánh nắng dịu nhạt rọi vào khiến nửa bên mặt cô hòa vào trong ánh nắng, nửa còn lại chìm vào trong bóng tối, nhưng nắng không chói chang, bóng tối cũng chẳng đủ sắc, vì thế hình hành một tư thái lờ mờ mà tuyệt mỹ, tựa như không phải người thật mà chỉ là một bức tranh, hoặc là một bức ảnh tĩnh.

Dường như cô cảm nhận được điều gì, liếc nhìn anh. "Chọn xong chưa?"

"Chưa." Anh bất giác nói.

Lâm Tố Mỹ nhìn anh một lúc, cất lại sách lên giá, không biết vì không thích đọc cuốn sách này hay là vì không có tâm trạng đọc.

Lâm Tố Mỹ rất muốn nhắc nhở anh rằng họ ra ngoài lâu như thế, anh nên về trường rồi, bây giờ có lẽ đã đến giờ học.

Trước khi cô lên tiếng, Tạ Trường Du đã nghĩ sơ qua rồi hỏi cô: "Không có hứng à?".

Nhìn theo ánh mắt anh có thể biết điều anh ám chỉ là cuốn sách cô vừa mới đọc.

Ánh mắt Lâm Tố Mỹ ngưng lại, cô nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi gật đầu. "Ừm."

"Tại sao?" Tạ Trường Du nhíu mày. "Tôi lật qua, ừm, rất có chí hướng."

"Bởi vì nhân vật chính trong thể loại truyện ký nhân vật này nhất định phải chịu vô vàn khó khăn trắc trở, cuối cùng đạt được thành công, công thành danh toại, trở thành vĩ nhân." Lâm Tố Mỹ nhíu mày. "Đương nhiên, họ đều đáng được mọi người bội phục và học tập theo, chỉ là sở thích của cá nhân tôi không thích đọc thể loại này."

"Hử?"

"Bởi vì chịu quá nhiều vất vả, giống như đau khổ là một con đường ắt phải đi để thành công vậy."

"Nhưng nếu không có thành công đó trở thành kì vọng thì sao có thể khiến người ta nhìn thấy hy vọng trong đau khổ."

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. "Cậu nói đúng."

Dù rằng mọi người đều rõ: rất nhiều người dù trải qua vô vàn khó khăn trắc trở cũng không thể chạm đến mép thành công, mà có những người không cần tốn công tốn sức đã có thể dễ dàng thành công.

Lâm Tố Mỹ bước về phía anh. "Vẫn chưa chọn xong à?"

"Chưa."

Bước chân Lâm Tố Mỹ dừng lại, lúc này ánh mắt nhìn anh không còn bình thản nữa, song cũng chẳng mấy nghi hoặc, chỉ là hơi có thâm ý, sau đó cô nhíu mày nói: "Nếu cậu đã không thể chọn được thì để tôi chọn giúp cậu nhé!".

"Được thôi!"

Tạ Trường Du hơi lùi ra sau, nhường lại vị trí vừa rồi. Cô đi qua, lật những tài liệu đó rất tự nhiên.

Lúc này cô cách anh rất gần, anh cơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm mát của dầu gội đầu trên tóc cô, sau đó căn cứ vào mùi hương ấy thầm phán đoán xem là của hãng nào.

"Cuốn này đi!" Lâm Tố Mỹ đột nhiên nói.

Tạ Trường Du nhận lấy, nhìn lướt qua. "Vì sao lại là cuốn này?"

"Đề mục ở mức trung bình, đối với cậu thì hiệu quả hẳn rất tốt."

Tạ Trường Du bặm môi. "Quả nhiên là người mở lớp gia sư có khác."

Lâm Tố Mỹ nghiêng đầu nhìn anh. "Không có thực lực mà lại dám nhận thầu công việc này chắc?"

Nét mặt cô toát ra mấy phần kiêu ngạo, càng đừng nói đến việc từ đầu đến chân cô đều tỏa ra vẻ tự tin vô hình.

Khóe miệng Tạ Trường Du cong lên cười, anh gật đầu. "Nói đúng lắm."

Sau đó anh cầm cuốn tài liệu đó đi tìm ông chủ để trả tiền. Lâm Tố Mỹ đi phía sau anh.

"Ồ, lần này không để tôi trả tiền nữa à?"

Chỉ là trêu chọc mà thôi, đâu biết được Tạ Trường Du lại đứng im tại chỗ, sau đó quay người đặt tài liệu vào tay cô.

Lâm Tố Mỹ ngây người vì hành động của anh, trừng anh tận mấy giây. Cô chỉ thuận miệng nói chơi mà thôi, nhưng mà nói chơi thì cũng phải trả giá. Khi cô thật sự định đi trả tiền, Tạ Trường Du cũng chẳng đến ngăn cản, khoảnh khắc đó, cô đột nhiên vô cùng lạnh lòng.

Sau đó khi đi ra khỏi tiệm sách, Tạ Trường Du lấy tài liệu từ trong tay cô ngay lập tức, còn mở miệng cực kì thèm đòn: "Vô cùng không vui đúng không?"

Lâm Tố Mỹ không nhìn anh, cũng không nói chuyện.

"Tôi nói cậu nghe, tôi thế này là đang dạy cho cậu một bài học, để cậu biết lời nói không thể tuôn bừa được đâu."

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, kiềm chế để mặt mình không co giật. "Ồ, tôi không nói cảm ơn hẳn là được chứ?"

"Phê chuẩn." Tạ Trường Du cười với vẻ tiểu nhân đắc chí. "Dù sao cũng trả học phí rồi mà."

Lâm Tố Mỹ thấy anh lắc lắc cuốn sách tài liệu trong tay, khóe miệng cô giật giật.

Thời gian nói mấy câu, hai người đã đến cổng Nhất Trung.

Lâm Tố Mỹ đang nghĩ mình nên rời đi thì nghe thấy Tạ Trường Du đề nghị vẻ như rất bâng quơ: "Có muốn vào trường tôi tham quan chút không? Cậu chắc chắn chưa từng đến Nhất Trung, nhân cơ hội này cũng để cậu biết ngôi trường trung học hàng đầu trông thế nào luôn".

Lâm Tố Mỹ yên lặng.

Anh không nhìn cô, dường như thật sự chỉ đề nghị vu vơ mà thôi. Nhưng cô có thể cảm nhận được rằng không phải vậy. Lúc này chuyện cô nên làm là lập tức rời đi, sau đó khuyên anh tập trung tâm tư vào việc học, đừng suy nghĩ linh tinh.

Song, cô nghe thấy mình nói: "Được thôi!".

Lúc đi vào cổng trường, bác bảo vệ đó lại thò đầu ra, nhìn họ một cái rồi quát Tạ Trường Du: "Không biết trường không cho người lạ vào, không cho dẫn người không phận sự vào hả?".

Tạ Trường Du gật đầu. "Biết ạ, nhưng hồi nãy bác cho cô ấy vào rồi, cháu nên báo cáo bác với hiệu trưởng."

Bác bảo vệ trừng Tạ Trường Du một lúc lâu, miệng hừ hừ, sau đó chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, ngoan ngoãn mở cửa ra.

Vì thế Lâm Tố Mỹ lại vào Nhất Trung.

"Bên đó là tòa nhà dạy học cho cấp ba." Tạ Trường Du chỉ về một hướng.

Thực ra khuôn viên trường Nhất Trung chẳng có nhiều cây, nhưng vị trí của các cây gần như đều ở trước các tòa nhà dạy học, vì thế tạo ra một môi trường khá yên tĩnh.

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

"Bên đó là tòa nhà dạy học cho cấp hai."

Lâm Tố Mỹ nhìn qua, tòa nhà dạy học cho cấp hai cũ hơn một chút so với tòa nhà dạy cấp ba, có thể nhìn ra rõ ràng trường coi trọng cấp ba hơn, có điều chuyện này cũng khó tránh, Nhất Trung nổi tiếng vốn là vì cấp ba chứ hoàn toàn không liên quan gì tới cấp hai.

Tạ Trường Du tiếp tục đi về phía trước. "Bên đó cậu biết rồi, là nhà ăn."

"Cơm ở Nhất Trung ngon không?"

"Bình thường. Tôi phải kiến nghị với hiệu trưởng phải bảo người ở nhà ăn nấu cơm ngon hơn một chút, bọn tôi là người vất vả học hành, là đóa hoa tương lai của tổ quốc, ở phương diện ăn uống phải thật coi trọng mới được."

"Đóa hoa này hơi lớn quá rồi, nếu cơm mà ngon thì nhà ăn sẽ thiệt."

"Rời khỏi khuôn viên trường cấp ba là không biết lúc ăn cơm đưa bao nhiêu phiếu cơm thì được xới bấy nhiêu cơm hả?"

"Nhỡ cô xới cơm run tay, xới cho cậu nhiều hơn một chút thì sao?"

"Người xới cơm là chú, không phải cô."

"..."

Giới thiệu nhà ăn xong thì đến kí túc cho học sinh và sân vận động. Thực ra Nhất Trung không quá rộng, mọi thứ trong trường tuy không phải vừa liếc đã thấy hết nhưng cũng không phức tạp, có điều vẫn lớn hơn nhiều so với trường trung học Định Châu.

Lâm Tố Mỹ cũng không từ chối, để mặc anh giới thiệu, thi thoảng hỏi đôi câu.

"Tạ Trường Du, cậu có thể tự giới thiệu bản thân cậu luôn ha." Trong mắt Lâm Tố Mỹ có ý cười, hơi có vẻ bông đùa, đồng thời cũng ám chỉ cô hiểu rõ hành vi của anh, sau khi nói những lời này, ngược lại sẽ không có cảm giác lúng túng.

Quả nhiên, Tạ Trường Du ho một tiếng. "Thì là một người sắp vào đại học, tình hình khác cậu đều biết rồi."

Lâm Tố Mỹ yên lặng một thoáng. "Cậu biết bây giờ tỉ lệ trúng tuyển đại học không cao chứ?"

Tạ Trường Du gật đầu.

"Cho nên cố hết sức là được, có những lúc trải nghiệm còn quan trọng hơn kết quả."

Đôi mắt thăm thẳm của Tạ Trường Du nhìn cô, môt lúc lâu sau anh mới gật đầu.

Lâm Tố Mỹ lại nói: "Chỉ cần đỗ được đại học thì đều rất tốt".

Lần này Tạ Trường Du không gật đầu.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, cũng yên lặng.

Mục tiêu của Tạ Trường Du chắc chắn là đại học Vân, nhưng đại học Vân cũng không dễ dàng thi đỗ vào được. Với tình hình của anh, muốn đỗ đại học Vân ít nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy hơi mơ mộng viển vông.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình nên khuyên anh, nếu điểm số của anh rõ ràng có thể đỗ vào đại học khác nhưng vì anh cứ cố chấp với đại học Vân mà bỏ lỡ việc vào đại học, đó chắc chắn là một niềm tiếc nuối.

Song nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, cô đột nhiên không muốn nói những lời đao to búa lớn mà ai ai cũng biết.

"Tôi phải đi rồi." Cô khẽ nói.

Tạ Trường Du gật đầu. "Tôi tiễn cậu."

Lâm Tố Mỹ hé miệng, không thốt được nên lời.

Dù sao cũng phải đến lúc chia ly, dẫu cho anh cố ý lề mề ở tiệm sách hay cố tình mời cô vào Nhất Trung đi dạo.

Tạ Trường Du đương nhiên quen thuộc với hoàn cảnh bên ngoài Nhất Trung, thế nên anh gọi xe cho cô, chủ động trả tiền, sau đó vẫy tay với cô.

Lâm Tố Mỹ nhìn anh qua cửa xe, trông thấy anh đứng nguyên tại chỗ, tựa như một cái cây cao thẳng vững chãi.

"Bạn trai hả?" Tài xế hóng chuyện hỏi. "Lưu luyến mãi không rời thế..."

"Không phải." Lâm Tố Mỹ quay đầu lại.

Tài xế nhìn cô với vẻ bất ngờ, không lên tiếng nữa.

Còn Tạ Trường Du, sau khi chiếc xe kia biến mất trong tầm mắt thì mới chậm chạp đi vào trường.

"Hôm nay lãng phí bao nhiêu thời gian rồi hả?" Bác bảo vệ lắc đầu. "Cổ nhân nói chẳng sai, hồng nhan họa thủy ha!"

Tạ Trường Du trừng đối phương.

Nhưng anh chẳng thể nào phản bác. Cuộc gặp gỡ hôm nay đâu chỉ là tiêu phí thời gian, còn cả sự bất ổn tâm lý của anh nữa, anh vẫn luôn mong thời gian trôi qua chậm một chút, tựa như có thế bắt lấy chút gì đó vậy.

Cảm giác có thành tựu có được khi chinh phục một bài tập và trải nghiệm tuyệt vời trong khi học bài trước đó hoàn toàn vỡ vụn vào lúc này, việc học cũng trở nên cực kì chán chường.

Anh hít sâu một hơi, ngước nhìn bầu trời, những ngày tháng khỉ gió này đến lúc nào mới có thể kết thúc đây.

Nhưng có không vui hơn nữa, có khó chịu hơn nữa thì vẫn phải ngoan ngoãn về ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ trong văn phòng của anh.

- ------------------------

Lâm Tố Mỹ về đến trường, Tô Uyển và Thẩm Thanh đều có mặt.

Trên bàn học của Lâm Tố Mỹ bày một túi hoa quả, cô nhướng mày, bất giác hỏi: "Ai mua vậy?".

"Thẩm Thanh mua." Tô Uyển đáp.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy nét mặt mình nhất định hơi cứng đờ, cũng không phải do cô bất ngờ, chủ yếu là vì Thẩm Thanh rất tiết kiệm ở phương diện tiêu tiền. Lâm Tố Mỹ cảm thấy có thể thấu hiểu được, dẫu sao điều kiện của Thẩm Thanh là vậy, với điều kiện nào thì có cách tiêu tiền phù hợp với điều kiện đó.

Có lẽ Thẩm Thanh cũng thấy Lâm Tố Mỹ đờ người, vì thế nói: "Hôm nay lúc ra ngoài mua hoa quả, mua hơi nhiều, chỗ này cho em và Tô Uyển".

"Thế em cảm ơn nhé!"

Lâm Tố Mỹ thấy số hoa quả Thẩm Thanh tự để lại cho mình chỉ có một chút, còn phần cho cô và Tô Uyển lại nhiều như thế, lòng thầm hiểu Thẩm Thanh đang muốn cảm ơn mình vì đã đồng ý cho chồng của Thẩm Thanh cùng đến lớp gia sư làm giáo viên, hơn nữa Thẩm Thanh cũng đón con trai chị đến.

Lâm Tố Mỹ không nhắc đến chuyện này nữa, có vài chuyện nói ra sẽ khiến người ta thấy bối rối, huống hồ Thẩm Thanh có tâm lý muốn cảm ơn dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với có tâm lý cảm thấy đương nhiên.

Tô Uyển xích qua, ngồi bên cạnh Lâm Tố Mỹ. "Chị nói xem sao Thư Ngôn vẫn chưa về nhỉ, chắc không phải xảy ra chuyện rồi chứ?"

Thư Ngôn xin nghỉ mấy ngày về nhà nói với chồng chuyện đến thành phố Vân. Hình như hồi Tết chị đã nói một lần thì bị mẹ chồng lập tức phản đối, muốn làm ầm lên cho cả thôn biết con dâu nhà họ bất hiếu đến mức nào khi còn xúi giục chồng đi cùng.

Khi ấy nhà Thư Ngôn nháo nhào, chẳng lâu sau Thư Ngôn tự về trường.

"Chắc không đâu." Lâm Tố Mỹ xoa đầu Tô Uyển. "Khó khăn lớn nhất Thư Ngôn gặp phải có lẽ là lúc thi đại học, lúc đó đã qua rồi, bây giờ hẳn sẽ không có chuyện gì đâu, dẫu sao chồng chị ấy cũng đứng về phía chị ấy, dù chồng chị ấy không bằng lòng đến thì chị ấy cũng sẽ tự quay lại thôi."

Bấy giờ Tô Uyển mới thở phào một hơi.

......

Ngày hôm sau, Thư Ngôn trở về.

Đầu Thư Ngôn rõ ràng bị thương, hiện rõ một vết thương rất to, đến băng bó cũng không xong. Khoảnh khắc nhìn thấy Thư Ngôn, Tô Uyển suýt thì tức điên, lập tức chạy đến quan tâm hỏi han Thư Ngôn.

Đến Thẩm Thanh cũng cực kì quan tâm.

Lâm Tố Mỹ thấy dáng vẻ của Thư Ngôn, đây rõ ràng là bị đánh, nhưng nét mặt Thư Ngôn lại là sự vui mừng mà Lâm Tố Mỹ chưa bao giờ thấy. Phía sau Thư Ngôn không xa có một người đàn ông đứng lúng túng, mà tuy người đàn ông đó lúng túng nhưng vẫn che chở cô con gái trong lòng bằng tư thái bảo vệ.

Lâm Tố Mỹ mau chóng dẫn cả nhà Thư Ngôn đến lớp gia sư để họ nhanh chóng sửa soạn, sau đó sẽ ra ngoài ăn cơm.

Lúc hai cha con kia sửa soạn, hội Lâm Tố Mỹ cũng biết được chuyện đã xảy ra từ lời kể của Thư Ngôn.

Hồi Tết, sau khi Thư Ngôn nhắc đến chuyện muốn chồng và con gái cùng vào thành phố thì bị mẹ chồng mắng té tát, khi chị nói mỗi tháng sẽ gửi tiền cho mẹ chồng, mẹ chồng chị mủi lòng, nhưng anh em chồng lại không chịu, nói họ rời đi thì ai biết có gửi tiền về hay không.

Sau đó Nghiêm Chấn Hưng bị hai người anh người em mắng xối xả, nói anh không hiếu thuận một chút nào, vậy mà lại muốn đẩy chuyện phụng dưỡng bố mẹ cho người khác, mẹ không nên nuôi anh, khó khăn lắm mới cho anh kết hôn sinh con thì chỉ biết để vợ gạt, chuyện gì cũng nghe vợ.

Nghiêm Chấn Hưng liền yên lặng khi Thư Ngôn hỏi.

Lần này, Thư Ngôn muốn cho chồng mình một cơ hội nữa. Lần này cực kì ầm ĩ, Thư Ngôn cũng tỏ rõ thái độ rằng nếu cùng nhau rời khỏi đó thì sẽ sống cùng nhau, nếu không thì ly hôn là được.

Sau đó Thư Ngôn bị mẹ chồng dùng đá đập vào đầu.

Lúc ấy, Thư Ngôn lại nghe thấy chồng mình xin lỗi mẹ chồng, giây phút ấy, chị tức đến mức cả người run rẩy. Đời này chị chưa bao giờ tuyệt vọng đến vậy, chỉ có thể ôm con gái mà khóc, lòng chị hiểu, nếu ly hôn, chị chắc chắn không thể dẫn con gái đi.

Sau đó Nghiêm Chấn Hưng quay lại, Thư Ngôn không muốn nói với anh một câu nào, chỉ ngập tràn tuyệt vọng.

Đến nửa đêm, Thư Ngôn căn bản không ngủ được, còn Nghiêm Chấn Hưng lại lay chị. "Mau dậy đi."

Thư Ngôn vẫn chẳng nhúc nhích.

Nghiêm Chấn Hưng xoa xoa mặt chị, còn cả vết thương trên trán chị, hôn chị thật khẽ. "Dậy nào, thu dọn đồ, mình lặng lẽ rời đi."

Khoảnh khắc Nghiêm Chấn Hưng nhìn thấy mẹ mình đánh Thư Ngôn chẳng chút do dự, anh bèn quyết định rời đi, còn lời xin lỗi thì giống như sự áy náy vì mình từ bỏ chuyện phụng dưỡng mẹ nửa đời sau mà thôi.

Khi ấy Thư Ngôn quả thực khó lòng tin được, nhưng lại vui mừng đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

Sau đó họ lặng lẽ thu dọn đồ, lặng lẽ rời khỏi thôn.

......

Nghe thấy lời Thư Ngôn nói, mọi người đều hơi yên lặng. Tuy Thư Ngôn khổ tận cam lại, nhưng mọi người cũng hiểu tương lai của họ chắc chắn khá khó khăn. Mà người đàn ông chân chất ngoài chuyện ruộng đồng thì không biết làm gì như Nghiêm Chấn Hưng chắc chắn cũng vô cùng hoang mang sau khi đưa ra quyết định này.

Sau khi người nhà Thư Ngôn thu dọn ổn thỏa, mọi người bèn cùng ra ngoài ăn cơm.

Nơi đến là quán Vĩnh Hằng.

Bởi vì hội Trương Thành An cũng sẽ giảm giá cho họ.

Hội Lâm Tố Mỹ vừa đến, hội Lưu Khánh Đống đã nhiệt tình chào hỏi.

Nghiêm Chấn Hưng và Nghiêm Ngữ Sinh rõ ràng đều rất gò bó, Thư Ngôn trấn an chồng và con gái một lúc mới khiến họ thả lỏng hơn.

Còn thức ăn lại là thứ mà trẻ con không thể cự tuyệt, Nghiêm Ngữ Sinh nhìn thức ăn ở bàn khác mà nuốt nước bọt không ngừng.

Lâm Tố Mỹ lại gọi thêm một đĩa lạc luộc, thứ này có thể mang lên trước, cô để trước mặt Nghiêm Ngữ Sinh, bảo cô bé ăn.

Cô bé không ăn ngay mà nhìn sang mẹ mình, thấy Thư Ngôn gật đầu, Nghiêm Ngữ Sinh mới bắt đầu ăn.

Chỉ động tác nhỏ như thế đã khiến Lâm Tố Mỹ rất thích cô bé này.

Thư Ngôn nhìn Lâm Tố Mỹ. "Hôm nay em không được đoạt với chị, chị mời mọi người ăn cơm, hôm nay chị vui, cực kì vui."

"Biết rồi biết rồi, cả nhà chị đoàn tụ, quả thực nên mời khách." Lâm Tố Mỹ cười nói.

Tô Uyển thở dài, sau đó cố ý ngồi sát Lâm Tố Mỹ hơn một chút. "Họ có gia đình cả rồi, hạnh phúc mỹ mãn, chỉ có hai tụi mình vẫn lẻ loi cô độc thôi."

Thẩm Thanh nguýt hai người họ. "Ai bảo ánh mắt hai đứa cao, không ưng được người bình thường chứ, cả đám người đều đang nghe ngóng bọn chị về hai đứa kia kìa!"

Tô Uyển lắc đầu. "Còn lâu ấy, em thật sự không ai cần mà, Tiểu Mỹ mới là người có ánh mắt cao."

Lâm Tố Mỹ đỡ trán. "Em nói kiểu gì vậy."

Lúc này Lưu Khánh Đống bưng đồ nướng bàn sắt lên.

Thẩm Thanh cười nói: "Lưu Khánh Đống, cậu và Tiểu Mỹ cùng thôn, cậu nói xem, có phải ánh mắt con bé cao không?".

Lưu Khánh Đống trợn tròn mắt, sau đó gãi đầu. "Tôi không biết, tôi thật sự không biết đâu, đừng hỏi tôi."

Tô Uyển nhìn Thẩm Thanh. "Chị đừng bắt nạt người ta... Còn làm chậm trễ chuyện làm ăn của người ta nữa."

Lưu Khánh Đống vội nói: "Không có gì, không có gì đâu".

......

Sau khi động đũa, Thư Ngôn gọi hai chai rượu, rót cho mình và Nghiêm Chấn Hưng mỗi người một cốc, sau đó ra hiệu mắt với Nghiêm Chấn Hưng.

Nghiêm Chấn Hưng rất không quen, nhưng vẫn kính rượu mọi người dưới sự ám chỉ của Thư Ngôn. "Cảm ơn mọi người đã chiếu cố Thư Ngôn, tôi kính mọi người..."

Thư Ngôn cười lắc đầu, nhưng trong mắt lại là vẻ thỏa mãn.

Nghiêm Chấn Hưng lại tự rót rượu cho mình, kính riêng Lâm Tố Mỹ. "Cảm ơn em đã cho anh công việc này, anh nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối không ăn bơ làm biếng đâu."

Lâm Tố Mỹ chỉ đành uống một cốc rượu nữa.

Thư Ngôn ở bên cạnh nhìn chồng mình rồi lại nhìn Lâm Tố Mỹ, cảm thấy cốc rượu này quả thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net