q4c37c87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tới nơi đầy ánh nắng, mắt không thích ứng lắm.

Đường Vũ đưa một tay lên che mắt, Tô Xán đi lên nắm tay cô, vừa rồi Đường Vũ đi phăm phăm kéo y xuống lầu, ai thấy cũng xuýt xoa hâm mộ cảnh tượng như drama Hàn Quốc đó, nào có ai biết lòng bàn tay nhỏ đó đẫm mồ hôi, có thể thấy dọc đường cô gái này căng thẳng ra sao, ít nhất với Đường Vũ mà nói chuyện vừa rồi chẳng hề có chút lãng mạn nào cả.

Tô Xán không muốn chuyện đẹp đẽ thế này mà Đường Vũ làm ra như đánh trận, bóp nhẹ tay cô một cái, cười thật tươi, Đường Vũ đỏ mặt hơi cúi đầu xuống, lòng bình ổn hơn nhiều.

Lúc này hai người mới thực sự là tay trong tay sóng vai dạo bước, tiếng huýt sáo, reo hò vang lên không ngớt bên tai.

Rất nhiều người cho rằng, đây mới là sự điên cuồng và mãnh liệt nên có của thời học sinh.

- Trường học các bạn không tệ, mỗi điều nhỏ quá, ở Hàn Quốc chung tôi, trường học đều rất lớn, đại khái lớn hơn trường các bạn ba lần.

Một học sinh Hàn Quốc nhìn xung quanh, dùng thứ tiếng Anh không được thuần thục lắm, nói:

Học sinh người Nhật Bản thì nói:

- Ở trường Meitoku Gijuku của chúng tôi có khu ký túc xá, khu tự học, nhà tắm, nơi huấn luyện kiếm đạo, sân trường rất rộng. Hơn nữa trường học thống nhất trang phục, như thế học sinh không có sự so sành lẫn nhau, rất nghiêm khắc.

Tôn Mạn rất giỏi tiếng Anh, lại giao tiếp khéo léo, nên được trường học trao nhiệm vụ giao lưu với học sinh Nhật Hàn, mỉm cười nói:

- Một trường học lớn hay nhỏ không đại biểu cho chí hướng học sinh nơi đó nhỏ hay lớn, thư viện của chúng tôi đúng là rất nhỏ, nhưng ở đó chúng tôi nhìn thấy cả thế giới.

Những du học sinh xung quanh đều tán thưởng cách ứng phó của Tôn Mạn.

Bọn họ cũng nghe thấy tiếng nào động từ khu phòng học truyền ra, đây không phải tiếng động bình thường khi tan học, chẳng khác gì tiếng reo hò ở sân vận độn, đến khi Đường Vũ và Tô Xán từ đường dưới tàng cây đi ra, những du học sinh đều vỗ tay reo hò.

Có du học sinh nói với Tôn Mạn:

- Trường học của các bạn thật lãng mạn, cảnh tượng này tôi chỉ mới thấy trong manga thôi.

Tôn Mạn chấn động, mặc dù lúc này Đường Vũ và Tô Xán đi sóng vai nhau, nhưng trước đó tất cả đều nhìn thấy cả hai nắm tay nhau, Tô Mạn gần như không biết phải làm gì nữa, toàn thân như mất hết cảm giác.

Các giáo viên phụ trách dẫn du học sinh giao lưu đều khá trẻ, nhìn về phía hai người mỉm cười.

Còn lãnh đạo Nhị Thập Thất Trung, nhất là Chử Tử Miêu thì hơi nheo mắt lại.

Ồ, đó là Tô Xán, trước kia đã từng gặp rồi, mặc dù ấn tượng không phải là quá sâu sắc, nhưng học sinh khiến ông ta nhớ được là ai, đã ít lại càng ít, không phải dễ dàng.

Còn kia là cháu gái phó tỉnh trưởng Tống, con gái của Mục Tuyền, là cô bé Đường Vũ xinh đẹp, hai đứa bé này giữa trường học mà tay trong tay không để ý tới ai khác, thật thú vị.

Rời trường học, bọn họ kiếm một cái quán không có gì đáng chú ý bước vào, Đường Vũ hoàn toàn chẳng còn sự mạnh mẽ như lúc kéo Tô Xán đi trong trường, đi theo Tô Xán như con rối. Vừa mới tan trường, cũng không có khách, Tô Xán chuyên môn chọn một góc xa cửa nhìn được ra ngoài, tùy ý gọi món, nhìn bề ngoài trông y bình tĩnh, thực tế lòng phập phồng chẳng kém Đường Vũ là bao.

Chuyện vừa xảy ra vẫn như còn ở trước mắt, giống như đổ dầu vào lửa, làm cả Nhị Thập Thất Trung lại lần nữa sôi lên sùng sục.

Ngồi ở trong quán, ngửi mùi thức ăn thơm phưng phức, bên ngoài là một cây ngô đồng lớn, cành lá cực kỳ rậm rạp, gió thối rì rào lay động, đường phố rất yên tĩnh, từ trường học huyên náo đi ra, trong tai còn ù ù tiếng la hét ồn ào.

Bọn họ đi tới đâu là chỗ đó sôi lên, thậm chí còn thấy cả một nhóm học sinh dùng tiếng Anh nói chuyện, trong đó có cả Tôn Mạn đứng sững người, có điều trong mắt Tô Xán lúc này, chỉ có Đường Vũ.

Trong quán không có huyên náo, chỉ có bát canh chân giò, nổi bập bềnh hành xanh, có tiếng chủ quần đảo chảo.

Đường Vũ không nói gì cả, đầu cúi gằm cứ như đang nghiên cứu hoa văn trên mặt bàn, Tô Xán đoán được tâm tư Đường Vũ lúc này, cố tình không hóa giải sự lúng túng của cô, một tay chống cằm, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Đường Vũ dưới ánh hoàng hôn, bất giác nghĩ tới hôm đó dồn cô bé này vào tường, tình cưởng cũng tương tự, cổ họng bất giác phát ra tiếng nuốt bọt nho nhỏ.

Bầu không khí tĩnh lặng này, Đường Vũ lại đặc biệt mẫn cảm, tiếng động đó làm cô gái như con chim nhỏ giật mình ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hau háu của Tô Xán, nào không biết y đang nghĩ tới cái gì, mặt không tránh khỏi ửng đỏ, lúng túng né tránh ánh mắt của y.

Vẻ thẹn thùng đó đáng yêu vô hạn, Tô Xán càng thích thú chỉ bên ngoài:

- Hôm nay vốn đã ầm ĩ rồi, giờ càng thêm ầm ĩ, ngày mai chúng ta không được yên nữa.

Đường Vũ lí nhí nói:

- Xin lỗi.

Tô Xán thừa hiểu Đường Vũ có ý gì, nhưng cố tình bóp mép ý cô:

- Không sao, lần đầu không có kinh nghiệm mà, làm vài lần nữa sẽ tự nhiên hơn.

Khóe môi Đường Vũ hơi giật giật, suýt nữa thì cười, Tô Xán cố ý bày ra dáng vẻ này làm cô như băng tuyết rơi vào trong lò lửa vậy, tình cảm Tô Xán giành cho cô quá nhiều, ấm nóng tới mức tảng băng lạnh lẽo như cô có phần không chịu nổi. Chỉ mấy câu ngắn ngủi không chỉ biểu đạt cậu ấy đã hiểu là vì mình ghen tỵ, vừa là không tin tưởng, song Tô Xán không hề giận, trái lại còn chủ động gỡ rối cho mình.

Đường Vũ đột nhiên có chút cảm giác mình không xứng với tình cảm của Tô Xán:

- Mình làm thế là không đúng, mình biết giữa bạn và Tôn Mạn không có chuyện gì cả.

- Chưa chắc, Tôn Mạn xinh đẹp, thông minh, nhiệt tình với bạn bè ..

Tô Xán làm ra vẻ đắc ý, gãi cằm mặt nhơn nhơn vô cùng đáng ghét:

- Mình thấy mình cũng không tệ ...

Đường Vũ biết Tô Xán cố ý trêu mình, cô nắm được một bí mật nho nhỏ của Tô Xán, Tôn Mạn không phát hiện ra thì không có cơ hội nào hết, bí mật này tới giờ chỉ có một cô gái khác biết, cô không nói ra, cho dù là nói với Tô Xán, nhưng nghe y khen cô gái khác trước mặt, không kìm được đỏ mặt, cắn răng nói:

- Bạn là của mình.

- Cái gì?

Tô Xán thiếu chút nữa xuống ghế, loạng choạng ngồi thẳng dậy, mắt chớp chớp không tin vào tai mình:

Đường Vũ lườm y một cái, nói ra câu đó rồi, lòng cô thoải mái vô cùng, thoáng chốc khôi phục lại dáng vẻ băng xuyên mỹ nhân, thong thả cầm bát canh lên húp một ngụm:

- Không thèm để ý tới bạn nữa.

Chém gió tại đây nha mấy thánh

Đại Niết Bàn

Shared: Banlong.us

Nguồn: banlong.us

=== oOo ===

Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 084: Kết thúc để mở đầu.

Chuông ôn tập tối đã reo, có ánh hồng nhạt bao phủ trường học, sương tối lãng đãng, thao trường trở nên thưa thớt.

Trường học nhận ra học sinh hôm nay không xao động, cho nên hiện không ít chủ nhiệm lớp đứng ở ngoài phòng học sáng đèn, đếm số học sinh, thiếu không ít thì nhiều, thúc giục học sinh lề mề ở ngoài vào lớp.

Luôn có người được đặc quyền, hành lang ngoài lớp, Trương Phi Phi, Trang Chí Vũ, Trương Hiền không ít người đứng ghé lên lan can xi măng, nhìn nhứng học sinh mua đồ ăn vặt đang chạy về lớp.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt họ tắt dần, gió bắt đầu nổi lên, hơi lành lạnh, Trương Phi Phi thở dài:

- Không về, bọn họ đi thật rồi.

Trang Chí Vũ bực bội đấm lan can:

- Nhìn một cái, nhìn một cái thôi, xác nhận một chút là được, chả lẽ cơ hội cuối cùng này cũng không cho ả?

Trang Hiền buồn chán ngáp dài:

- Mai đi học tới hỏi không phải xong rồi sao, chả lẽ cậu ta không đi học, nếu không tôi tới tận nhà xách cổ ra, có cần thế này không?

"Bắp tay to hơn đầu", Trương Phi Phi khẽ lầm bẩm, đi ra hướng cầu thang:

- Chúng ta đi thôi.

- Đi đâu?

- Còn đi đâu, quán nét, không thì Thế giới game! Chơi máy khiêu vũ, giờ về lớp cũng có tâm trạng nào mà học nữa.

Hai đứa con trai hoan hô đi theo.

Trong lớp số ba, vị trí bên cạnh Tưởng Minh Quân bỏ trống, chỗ ba người Vương Uy Uy cũng không thấy ai, ngược lại những người trước kia hay trốn lại đủ mặt.

Thấy mọi người ném tới vẻ mặt hỏi thăm, hoặc hưng phấn, hoặc tiếc nuối, Tưởng Minh Quân biểu thị mình vô tội, hắn cũng đâu biết vì sao Tô Xán không tới ôn tập.

Vương Quý Văn từ cửa sau đi vào lớp, nghiêm mặt nhìn mấy chỗ để trống, rất nhiều người vui mừng trên đau khổ của người khác, đáng đời, bình thường Vương Quý Văn không tới kiểm tra, kết quả hôm tới bắt ngay được Tô Xán trốn học. Có điều niềm vui chẳng mấy chốc biến thành ủ rũ, thử nghĩ xem, nếu được Đường Vũ đứng đợi ở cửa lớp kéo đi như Tô Xán, thì để lại ấn tượng xấu với Vương Quý Văn cũng cam tâm tình nguyện.

Cho nên sô số người chìm sâu trong oán niệm ngùn ngụt.

Trên thao trường, ba người Vương Uy Uy xách theo túi lớn bia, đồ ăn vặt từ siêu thị, xem ra chuẩn bị trước cho kế hoạch trốn học rồi.

Thao trường thành nơi Vương Uy Uy thích nhất, không ai đá bóng cả, buổi tối vốn không ít học sinh ở lại tận dụng sân trường, hôm nay đột nhiên như hẹn nhau biến mất vậy, cả người hay lang thang bên ngoài cũng ngoan ngoãn về lớp, vì thế phòng học thành nơi bàn tán xôn xao.

Trừ ba người họ, thao trường trống không.

Cái cảm giác trống trải này là thứ ba người Vương Uy Uy rất yêu thích, nhìn thao trường trống không, lòng như thoáng đạt hơn, tâm tư trôi nổi bập bềnh theo từng làn gió mát.

- Lần này cạn vì cái gì đây?

Vương Uy Uy giơ *** bia hỏi:

- Vì cuộc sống cao trung lại có thể đặc sắc như vậy.

Lâm Trứu Vũ cạch một cái vào *** bia Vương Uy Uy, tu ừng ực một hơi hết luôn, phả một hơi:

- Đã.

Bộp, ném cái *** bia bị bóp dẹt vào trong túi, Vương Uy Uy kệ bia trào ra mép, lấy tiếp *** nữa ném cho Lâm Trứu Vũ, tự mở một ***.

Lâm Trứu Vũ ợ rõ to, xoa xoa cái bụng, lúc này mới chú ý tới từ lúc bắt đầu Lâm Lạc Nhiên ôm một chân nhìn thành phố xa xa, đôi mắt mông lung, có chút thất thần, không biết theo đuổi ý nghĩ gì, cuốn sách cô kê dưới mông là tạp chí xe hơi mà Lâm Trứu Vũ mới mua, còn chưa kịp đọc.

- Lạc Nhiên, uống không?

Lâm Trứu Vũ lắc *** bia vừa mở:

- Uống.

Lâm Lạc Nhiên cười cầm lấy, ngửa cổ tu ừng ực, tốc độ làm bất kỳ đứa con trai nào cũng phải lè lưỡi.

- Hay hay, quả nhiên là kế thừa sự hào sảng của Lâm gia.

Lâm Trứu Vũ cười vui vẻ:

Lâm Lạc Nhiên dốc *** bia tới giỠcuối cùng, đưa tay ra:

- Cho em một *** nữa.

Hai người kia vẫn còn ngây ra, Lâm Lạc Nhiên tự lấy một ***, cụng với bọn họ:

- Lần này là vì cái tên vì sắc quên bạn.

- Được, vì cái tên có gái rồi không chơi với chúng ta nữa.

Vương Uy Uy uống một ngùm, thắc mắc:

- Không biết lúc nãy chạy đi đâu hẹn hò mất rồi.

Lâm Trứu Vũ giơ *** bia lên:

- Ngày mai phải nghiêm hình tra hỏi.

- Đúng, nghiêm hình tra hỏi, lấy roi quất y.

Cả ba sát khí đằng đằng hô, ba *** bia đập mạnh vào nhau, bia bắt tứ tung.

Lần này cả ba cùng uống cạn, Lâm Lạc Nhiên bóp bẹp luôn *** bia:

- Tên ngốc đó coi như đời này không thoát khỏi lòng bàn tay Đường Vũ rồi, thật mất mặt mà.

Cô đã nhận ra trong lòng Tô Xán lúc này tuyệt đối chỉ có Đường Vũ, Đường Vũ càng không phải là cô gái bình thường, bất kỳ ai có ý định xen vào mối quan hệ của bọn họ sẽ bị đánh bật ra, cô không muốn làm một Tôn Mạn thứ hai.

Trên đời này không phải chỉ có Tô Xán mới là chàng trai tốt.

Vương Uy Uy thở dài:

- Không ngờ Đường Vũ mới là người chủ động, người ngoài thật khó mà hiểu được chuyện bọn họ, anh biết rồi mà vẫn còn bất ngờ ...

Vương Uy Uy chỉ cười ha ha vài tiếng gượng gạo phụ họa, hắn và Lâm Lạc Nhiên là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, rồi vì lần kia đi theo Diệp Huy Thường bỏ lại Lâm Lạc Nhiên mới phát hiện tình cảm của cô bé ấy, lúc đó tình cảm của hắn với Lâm Lạc Nhiên mới dần chuyển biến, vừa giống anh em, vừa giống bạn bè, cực kỳ thân thiết, nhưng không sao tiến thêm được một bước thành bạn trai bạn gái.

Đối với việc Lâm Lạc Nhiên có chút ghen tuông vì Tô Xán và Đường Vũ, hắn không thương tâm nữa, có điều vì cô gái trước kia thích mình lại chuyển qua thích chàng trai khác, kiêu ngạo như hắn nhất thời khó tiếp thu được.

Tình cảm của Đường Vũ và Tô Xán như vậy, Lâm Lạc Nhiên sẽ không có cơ hội xen vào, không có nghĩa là hắn có cơ hội gì với Lâm Lạc Nhiên.

Vậy cũng tốt, hãy để tất cả kết thúc vào hôm nay đi, Vương Uy Uy lần nữa mở nắp *** bia, lớn tiếng nói:

- Cạn nào, hôm nay không say không về.

Cùng lúc đó có đôi trai gái ngồi xe bus, cùng trốn học, mặc kệ trường học sôi sùng sục.

Nắm tay Đường Vũ, nhìn những cửa hàng cửa hiệu chạy thụt lùi ngoài cửa kính, người đi bộ, người đạp xe chở thức ăn đầy giỏ ...

Cho dù ở Nhị Thập Thất Trung oanh động thế nào, ở ngoài, ở cái thành phố này, nhịp điệu cuộc sống vẫn bình tĩnh như mọi người, hai bọn họ rời trường học, không còn bị ai chú ý tới nữa, cả hai đều thích như vậy.

Trên xe bus có người đi làm đứng nắm tay vịn đọc báo, hoặc mệt mỏi gật gù ở chỗ ngồi, có một số ông chú trung niên thô bỉ nhìn trộm Đường Vũ, đôi mắt mờ đục thế tục, tỏa ra chút ánh sáng.

Xuống xe khi còn cách trạm nhà Đường Vũ hai trạm nữa, tới phố thương nghiệp ăn KFC, hai người thưởng thức đồ ăn nhanh rác rưởi dưới dánh đèn ấm áp.

Thế giới bên ngoài tối dần, đèn đường sáng lên, rời hiệu KFC, bên ngoài đã rực rỡ đủ loại sắc màu.

Hai người cứ vậy tay trong tay dạo bước, chẳng hề có chút bất của kẻ trồn học, bước đi rất chậm, song biệt viện tường đỏ nhà Đường Vũ đã trong tầm mắt.

Ở đầu phố có một cái sân nhỏ, không ít nam nữ nhảy hiphop, còn có một số thiếu niên chơi ván trước, đây đều là nhân vật thuộc thế hệ 8x trẻ trung.

- Tới rồi.

Nơi này có thể nhìn thấy tiểu khu nhà Tô Xán, có điều đèn đường gần đây đang tu sửa, đường khá tối, có nơi còn hẻo lánh, trí an không tốt, vài vụ cướp đã xảy ra. Đường Vũ căn dặn:

- Tới nhà rồi gọi điện báo mình biết.

- Ừ, yên tâm.

Tô Xán gật đầu, Đường Vũ vừa xoay người muốn đi, bị Tô Xán giữ lấy tay:

- Cùng đi thêm một đoạn nữa.

Đường Vũ do dự, nhìn về phía biệt viện, nói nhỏ:

- Chỗ này có rất nhiều người quen.

Chém gió tại đây nha mấy thánh

Đại Niết Bàn

Shared: Banlong.us

Nguồn: banlong.us

=== oOo ===

Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 085: Cuộc chạm trán ngoài dự liệu.

Nhìn Đường Vũ luôn lạnh lùng tỏ ra hoảng loạn, thần thái ấy làm Tô Xán thực sự chỉ muốn ôm siết cô trong lòng. Một thoáng kích động, kéo tay cô, dọc theo chỗ khuất ánh đèn, chạy về phía nhà Đường Vũ.

Đường Vũ hô khẽ, nhưng bị Tô Xán kéo đi, chạy về phía với hai người mà nói gần như là vùng cấm, giống như khiêu chiến sự tồn tại khiến bọn họ ở giai đoạn này không thể chống lại nổi, kích thích đó khiến Đường Vũ tràn đầy dũng khí nắm tay Tô Xán ở trường.

Thời khắc này, Đường Vũ không suy nghĩ gì cả, cảm giác như được về Hạ Hải, khoảng thời gian bọn họ có thể làm mọi chuyện mà không phải lo lắng gì cho tương lai. Mỗi ngày tan học, cùng nhau về nhà làm cơm, cái nơi vốn lạnh lùng cô độc có sự ấm áp chưa từng có.

Lúc này hai người chạy trên đường không chú ý, ở đường có một cỗ xe đang đi êm ru, như bóng ma trong đêm bám sát.

- Cục trưởng Mục, kia có phải là con gái chị không? Người kia liệu có phải là bọn trẻ nhảy nhót ở đầu phố, quấy rầy Đường Vũ?

Mục Tuyền nhíu mày:

- Tiểu Lý, cậu đi xem sao, bắt lấy, bảo đồn cảnh sát gần đây mang đi.

Chiếc xe màu đen dừng lại, cửa trước mở ra, một nam tử mặc đồ tây đuổi theo Tô Xán, quát:

- Dừng lại cho tôi, cậu làm cái gì thế hả?

Tô Xán và Đường Vũ dừng lại, thấy đối phương hùng hùng hổ hổ xông tới, vung nắm đấm hướng về phía Tô Xán, Đường Vũ theo tiềm thức muốn chắn trước Tô Xán, nhưng Tô Xán đẩy cô sang bên, gồng tay đỡ trước ngực, đối phương là nam tử trưởng thành, Tô Xán dù phản ứng nhanh, nửa cánh tay bị đánh cho tê dại.

Chớp mắt gần như bị mất hết sức chến đấu, Tô Xán kinh hoàng, không biết làm sao đối phó với tai ương bất ngờ này.

Vương Bạc từ "khâm thiện trai" ăn cơm với mấy người bạn ngồi xe đi qua, nhìn qua cửa kính thấy có xung đột ở bên đường, vốn định quay đầu đi thì phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Tô Xán.

Ví thế chiếc xe Audi mang biển số OA-0001 dừng lại.

Bất kể Tô Xán có sức tưởng tượng thế nào thì cũng quyết không thể nghĩ ra mình gặp phải mẹ Đường Vũ trong tình huống này, vì nhất thời vì trái tim thiếu niên kích động mà bị coi thành kẻ bất lương trêu ghẹo Đường Vũ.

Mục Tuyền hiểu cô gái mình, Đường Vũ tuyệt nhiên không thể thân thiết với một nam sinh như vậy, thêm vào trời tối, các loại điều kiện họp lại, khiến Mục Tuyền quyết đoán bảo lái xe ra tay trừng phạt.

Thế nên tạo thành tình trạng hiện giờ của Tô Xán, trong phim ảnh nam chính kéo tay nữ chính chạy trong làn đàn kẻ địch thật lãng mạn và tráng lệ, nhưng sự thực chỉ vài bước chân hai người bị bắn thành tổ ong, tiếc rằng Tô Xán nhận ra điều này muộn một chút.

Còn Tiểu Lý từ lúc vung cú đấm đầu tiên thấy Đường Vũ muốn lao ra đỡ, mà Tô Xán đẩy Đường Vũ ra là biết chuyện không phải như bề ngoài, cho dù không phải là thiếu niên này càn rỡ trêu đùa Đường Vũ thì Mục Tuyền cũng dứt khoát không cho con gái mình có biểu hiện vượt thân phận học sinh.

Cho nên Lý Vỹ trong lòng tính toán, lấy dọa dẫm làm chủ, để thiếu niên kia sau này biết sợ, không dám làm việc vượt giới hạn với Đường Vũ.

Lý Vĩ chỉ Tô Xán quát:

- Gia trưởng của cậu là ai, con cái nhà nào, có chút gia giáo nào nữa không? Ai cho cậu động chân động tay với con gái nhà người ta. Hôm nay tôi cho cậu vào đồn.

Hắn muốn cho Tô Xán một bài học nhớ đời, nên dù Đường Vũ giải thích "cậu ấy là bạn cháu", cũng lờ đi.

Tô Xán nhíu mày, ý thức được đối phương chẳng những nhận ra Đường Vũ, càng quyết định dạy bảo mình, đang định giải thích thì một bóng dáng cao lớn chán trước mặt mình.

Xe Vương Bạc dừng lại ở chỗ ít chú ý, Trương Thắng nhận ra Tô Xán:

- Bí thư Vương, kia có phải là chú bé họ Tô ở Hạ Hải không?

Trước kia ở Hạ Hải, hắn phụ trách an toàn cho Vương Bạc, với người làm công việc an ninh này, người gặp một lần cũng nhớ chuẩn xác được đặc trưng. Tô Xán thì hắn gặp khá nhiều lần rồi.

Vương Bạc nhìn sang hè đường, hơi ngạc nhiên, có vẻ Tô Xán đang gặp rắc rối liền gật đầu nói:

- Cậu tới xem sao đi.

Trương Thắng đóng cửa xe đi tới, chắn giữa Tô Xán và Lý Vỹ:

- Ở đây có chuyện gì thế này?

Lý Vỹ không ngờ nửa đường có người chen ngang, giải thích:

- Đây là con người bạn tôi, thằng bé này cưỡng ép lôi kéo tay cô bé, bắt cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net