Chương 11: Gặp lại Lam Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã về đêm, sau khi giải quyết xong bửa tối tại nhà hàng, mua thêm một phần trở lại bệnh viện tư nhân Hà gia, Hà Bạch Di lên phòng của Hà Tư Nhu,còn Vương Nha lái xe đến chỗ lão gia, đến nửa đêm mới trở về bệnh viện. Hà Tư Nhu ăn xong bửa tối, cùng Hà Bạch Di trò chuyện đến khuya, đa phần là về anh hai Hà Tư Triết và cháu trai Tề Tư Minh. Hà Tư Triết là tổng giám đốc tập đoàn Hà thị, một thời gian nữa lão già sẽ giao lại toàn bộ cổ phần cho anh, chuyên tâm làm thương nhân bán vũ khí. Tề Tư Minh năm nay vừa tốt nghiệp cấp 3, đang chuẩn bị thi đại học, thằng bé muốn học ngành mĩ thuật, nó rất có đam mê với nghệ thuật. Cả nhà cũng không ý kiến gì, quyền quyết định là ở thằng bé. Gia đình này cũng khá thoải mái, không có ép buộc định hướng con cháu duy trì sản nghiệp.
Một đêm mộng đẹp.
Hà Bạch Di ở lại cùng Hà Tư Nhu hai ngày sau đó mang theo Vương Nha đi hơn 3 tiếng đến trường đại học quốc gia ở thành phố lân cận. Hôm nay cô và Vương Nha ăn mặt khá thoải mái, áo thun đơn giản cùng quần kaki. Đến nơi, Hà Bạch Di lấy điện thoại ra xem giờ, vẫn chưa đến giờ hết tiết học của Lam Lam, phải chờ thêm một lát.
Lam Lam tên đầy đủ là Thẩm Yên Sa, bạn thời thơ ấu của cô, từ trước khi cô vào Hà gia.
Mẹ của Hà Bạch Di tên là Giang Niệm Linh, một nhà giáo, vì cô thể ốm yếu bệnh tật nên về hưu sớm. Nơi hai mẹ con họ ở là một khu chung cư cũ kĩ, xuống cấp. Thẩm Yên Sa là hàng xóm của cô. Một ngày nọ Thẩm Yên Sa bị đám con trai bắt nạt, kéo tóc, Hà Bạch Di không do dự lao ra đập cho chúng một trận, sau đó Hà Bạch Di và Thẩm Yên Sa phải đến từng nhà cuối đầu nhận lỗi vì đánh con họ thương tích đầy mình gào khóc cả buổi. Từ đó Hà Bạch Di và Thẩm Yên Sa luôn chơi với nhau. Khi mẹ của Hà Bạch Di qua đời, bà được họ hàng chôn cất nhưng không ai muốn nhận nuôi đứa bé, chỉ để lại một ít tiền và lòng áy náy rồi bỏ đi. Hà Bạch Di phải tự thân kiếm tiền, nhặt đồng nát và rửa bát cho quán cơm gần khu chung cư, có khi đi xin ăn ở chợ gần đó. Không lâu sau thì cô được người Hà gia đón về. Gia đình Thẩm Yên Sa cũng cùng lúc chuyển nhà đi lên thành phố kiếm sống. Hai người không còn liên lạc gì nữa.
Đến khi Hà Bạch Di từ khu huấn luyện trở về, cô liền tra tin tức của gia đình Thẩm Yên Sa. Sau đó cô đến gặp Thẩm Yên Sa, Thẩm Yên Sa lập tức đã nhận ra người bạn thân của mình, vô cùng vui mừng. Khi ấy Thẩm Yên Sa đang học trung học, gia đình Thẩm Yên Sa không giàu có lắm nhưng đủ để nuôi Thẩm Yên Sa ăn học đầy đủ, một nhà êm ấm.
Hà Bạch Di cũng thường xuyên từ Hà gia đến thăm Thẩm Yên Sa, có khi vài tháng mới gặp.
Thẩm Yên Sa lên đại học, Hà Bạch Di mới nói cho cô biết thân thế và công việc của mình. Thẩm Yên Sa có hơi khiếp sợ nhưng phần nhiều là thương bạn mình hơn, nhiều năm cực khổ như vậy, ai thấu?
Thẩm Yên Sa là một nghiên cứu sinh, theo ngành sinh vật học. Tính tình khá trẻ con, hay dỗi, hay mè nheo, và hay suy nghĩ thoát tuyến. Đại khái là có nhiều suy nghĩ không liên quan đến chủ đề đang nói và không thể ngừng suy tưởng. Cái tính này của Thẩm Yên Sa khiến Hà Bạch Di rất đau đầu.
Đợi thêm khoảng 1 giờ, chuông tan học vang lên một hồi dài, sinh viên nối đuôi nhau tràn ra cổng. Vài người ngước nhìn về phía cô không khỏi oa vài tiếng. Một đôi nam nữ tao nhã quí khí cùng với chiếc xe mui trần màu trắng vừa nhìn là biết đắc tiền này vô cùng gây sự chú ý.
Hà Bạch Di nhìn lướt qua dòng người, tìm thấy người cần tìm.

Thẩm Yên Sa vừa ra đến cổng, mắt lập tức sáng quắc lên, không chậm thêm 1 giây co chân chạy ào đến nơi khiến người ta chú ý kia, ôm chầm lấy Hà Bạch Di miệng liếng thoắt cơ hồ muốn gào thét:
-nhớ cậu chết đi được~ đến đây lúc nào? Sao không báo trước cho tớ? lâu như vậy mới nhớ đến người ta~....
Hà Bạch Di bất đắc dĩ gỡ Thẩm Yên Sa đang bám trên người mình xuống. Chỉnh chỉnh tóc rối cho Thẩm Yên Sa, phía sau lại có người lên tiếng:
-Yên Sa, đây là bạn của cậu sao?
lúc này mới thấy đi theo Thẩm Yên Sa còn 2 người, 2 cô gái này nhìn không tệ. Thẩm Yên Sa vui vẻ trả lời:
-phải, đây là người tớ đã kể với các cậu, một người bạn vô cùng tuyệt vời!
Hà Bạch Di gật gật đầu xem như chào hỏi, 2 cô gái liền chú ý đến Vương Nha vừa bước xuống xe, anh tuấn tiêu sái, tao nhã hào hoa, lập tức khiến 2 cô len lén đỏ mặt, thật soái a~
Hà Bạch Di xoa đầu Thẩm Yên Sa cười cười hỏi:
-chỗ này không tiện nói, đã đói bụng chưa? Cùng nhau ăn trước nhé?
Thẩm Yên Sa mới nhớ đến, trưa rồi a~, cũng gật gật đầu.
2 cô gái thức thời, luyến tiếc vừa định rời đi, Hà Bạch Di đã lên tiếng
-2 người cùng đi với chúng tôi nhé? Xem như tôi cảm ơn 2 người đã chiếu cố Lam Lam nhà tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net