Chương 3: Bảo tiêu Lan Xuân Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gấu lớn Âu Dương cuồng tiếu, một nữ nhân chân yếu tay mềm lại muốn đấu với hắn, có võ thì thế nào, còn không phải bị gã quật ngã đến khóc than lên!
- tiểu cô nương, lời không thể nói bậy, ta không muốn đánh nữ nhân, ngươi biết điều thì nên cút ra khỏi đây đi!
- gấu lớn sư huynh, đánh có lại hay không không phải thử là biết liền sao?
Thấy khuyên không được còn bị cho là sợ không dám đánh, hắn nheo mắt đầy hăm doạ:
- tiểu cô nương có bị ta đánh chết cũng đừng trách ta!
Hà Bạch Di khiêu khích thành công, tâm trạng tốt hơn hẳn:
- vậy đừng nhiều lời, ta cho gấu lớn sư huynh đánh trước.
Đáng lẽ ra phải là Âu Dương công tử hắn nhường tiểu cô nương này đánh trước, chuyện ngược lại này là thế nào, còn không phải là bị nữ nhân này xem thường triệt để luôn sao, hắn tức giận không ít, cũng không khách khí nhiều lời:
- vậy cô nương đừng trách ta!
Dứt lời hắn liền xông lên hạ quyền nhắm vào bụng đối phương, hắn không muốn mạnh tay, dù sao cũng là nữ nhân, hắn chỉ muốn khiến cô ngương này nhận thua!
Nhưng Hà Bạch Di không phải kẻ mềm lòng, lách thân nhẹ tránh khỏi quyền của gấu lớn, tay phải chụp lấy cánh tay gấu lớn, xoay eo hạ thân quật gấu lớn ra trước. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ thấy tiểu cô nương động tác nhanh nhẹn đem cái con gấu lớn kia quật ngã một cách nhẹ nhàng, dân chúng xung quanh trợn mắt không nói được gì, xung quanh im ắng đến thở cũng không dám!
Gấu lớn Âu Dương cũng kinh ngạc không kém, thân thể hắn nặng như vậy lại dễ dàng bị quật ngã!
Hà Bạch Di nhìn nhìn gấu lớn Âu Dương đang nằm bất động, là bị kinh ngạc quá độ. Chầm chậm hỏi:

- này, có đánh nữa không?
Gấu lớn Âu Dương suy nghĩ thoát tuyến trở về, xem ra là một nữ nhân thật sự có võ, nếu hắn thua ở đây sẽ rất mất mặt.
- lần này ta sẽ không nương tay!
Gấu lớn Âu Dương ra chiêu càng lúc càng nghiêm túc, quyền phong không khỏi mang theo kình lực cực đại. Hà Bạch Di vui vẻ tránh thoát hết các chiêu thức của gấu lớn, xem ra tên này bị kích thích không ít!
Võ công thời đại này có chút cao thâm khó dò, tên này hẳn chỉ là dạng tép riu, nếu là cao thủ thật sự không biết sẽ thế nào, xem ra phải tìm hiểu kĩ hơn nơi này một phen.
Đánh lâu có chút nhàm chán, Hà Bạch Di tránh thoát một quyền của gấu lớn tăng nhanh tốc độ hướng ngực gấu lớn hạ chưởng, xoay một vòng, ánh mắt thay đổi nguy hiểm đem gấu lớn đẩy bay ra vài mét, gấu lớn chấn kinh giữ thăng bằng tiếp đất, ngực đau nhói, không nhịn được thổ huyết!
Mọi người oa lên, cư nhiên gấu lớn bị đánh đến thổ huyết rồi, vị cô nương này thật sự lợi hại, không ít người vỗ tay tán thưởng.
Gấu lớn Âu Dương bị đánh bại không cam tâm, ôm ngực khó khăn phản bác:
- là ta nhường cô nương!
Hà Bạch Di nheo mi khinh thường:
- nếu đây là chiến trường, chỉ một câu 'ta nhường ngươi' thì cái đầu của ngươi không biết bị chém đi bao nhiêu lần rồi.
Dân chúng nhiệt tình hơn hẳn, hôm nay được xem trận đấu võ miễn phí, lại còn là một cô nương lợi hại! Không ít người thắc mắc cô nương này đến từ đâu, trang phục có chút kì quái nhưng lại rất lợi hại.
Gấu lớn Âu Dương tuy không cam tâm nhưng lại cấp bậc lễ nghĩa giang hồ đầy đủ, ôm quyền hướng Hà Bạch Di:
- tại hạ Âu Dương Lĩnh, nhận thua tâm phục khẩu phục, không biết quí tính đại danh của cô nương?
Hà Bạch Di cười tươi ôm quyền đáp lễ:
- ta tên Hà Bạch Di, kể từ hôm nay là bảo tiêu của Lan Xuân Lâu, cứ gọi ta là Di Ưng.
Di Ưng là biệt danh hành nghề của cô ở hiện đại, tổ chức lính đánh thuê của cô cũng không phải dạng lơ mơ, đều là những tay chuyên nghiệp đến đáng sợ do một tay cô huấn luyện!
Âu Dương Lĩnh âm thầm ghi nhớ trong đầu, thiên hạ thật nhiều nhân tài võ thuật, xem ra lần này rời nhà chu du cũng không uổng phí.
Giải tán đám đông, Âu Dương Lĩnh cũng rời đi, khắp thành trấn lại có một hồi kí sự mới, Lan Xuân Lâu - đệ nhất trà lâu vừa có một bảo tiêu siêu cấp lợi hại!
Lão nương mập mạp mắt sáng rỡ nhìn Hà Bạch Di thong thả trước mặt, cứ tưởng hôm nay xong rồi, lại có thể rước về một bảo tiêu!
Vô cùng cao hứng!
Phía trên lầu, một nam nhân chứng kiến tất cả sự việc diễn ra nãy giờ mắt sắc quan sát Hà Bạch Di bên dưới, thầm cân nhắc:
- Di Ưng?
Phía sau nam nhân vang lên tiếng nói dịu dàng của một nữ tử:
- ngài đang nhìn gì vậy?
Bách Hiểu Ân chậm rãi nhấp chén trà nhận từ tay nàng:
- lão bản nương của nàng vừa nhận một nữ tử làm bảo tiêu Lan Xuân Lâu.
Không sai, nam nhân này chính là hoàng đế Phan Lịch quốc cao cao tại thượng!
Nữ nhân bên cạnh lại là Đoan Hương mĩ nhân danh chấn thiên hạ!
Nàng kinh nghi:
- bảo tiêu?
Bách Hiểu Ân đại khái nói lại tình hình cho Đoan Hương, giang hồ không ít cao thủ, nhưng nếu có ý xấu phải nhanh chóng diệt trừ, huống hồ nơi này lại có hoàng đế!
Bách Hiểu Ân ôm nàng vào lòng trấn an:
- không sao, ta sẽ cho người điều tra rõ chuyện này, trước hết cứ quan sát, ta sẽ không có việc gì.
Đoan Hương bình tĩnh tâm trạng của mình, không phải nàng sợ mình xảy ra chuyện, mà là nàng lo lắng cho Bách Hiểu Ân, lúc trước đã xảy ra rất nhiều vụ ám sát hoàng đế không thành, khiến nàng kinh hoảng không nhẹ, người nam nhân quan trọng nhất đời nàng nếu xảy ra chuyện gì, nàng sẽ rất đau khổ!
Lão nương mập mạp dẫn Hà Bạch Di là trà lâu, rất nhiều vị đại tỉ ngực bự nhào đến hỏi han
- tiểu muội muội, ngươi thật bản lĩnh, cư nhiên dám đánh Âu Dương công tử thành Hoang La Dư!
- muội muội, ngươi sẽ làm bảo tiêu ở đây sao? Nếu ngươi cần gì, cứ nhờ ta, ta sẽ hết lòng giúp muội!
- tiểu muội, ngươi đi đường mệt mỏi, lại phải luận võ, vào đây vào đây, ta châm trà cho muội!
...
Mấy vị đại tỉ thật nhiệt tình!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net