Chương 5: Bách Ân công tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc của Hà Bạch Di vào buổi sáng khá nhàn rỗi, cái cảm giác ngồi không ăn lương này thật sự cô không cảm thấy áy náy đâu.
Gà con lại bò đi đâu tìm chút thức ăn rồi, các vị tỉ tỉ đang luyện đánh đàn trong viện, chả có ai trò chuyện cả.
Đoan Hương từ trong tiền viện muốn ra ngoài hóng gió, thân thiết với Hà Bạch Di:
-Di muội muội, ngươi đã quen với nơi này chưa?
Nhìn thấy Đoan Hương, trong lòng có hơi cảm thán, đúng là đầu bài của Lan Xuân Lâu, đẹp thật!
Miệng tươi cười trả lời:
-nơi này vô cùng tốt, thời gian rãnh rỗi rất nhiều, lại được cho tiền, thế này ta đã mãn nguyện lắm rồi.
-vậy thì tốt.
Đoan Hương thầm đánh giá Hà Bạch Di, tuy không được gọi là mỹ nhân nhưng ngũ quan vẫn rất dễ nhìn, lại có khí chất rất mạnh mẽ, thân hình cân đối, gương mặt sáng sủa, đôi khi nghiêm túc lại cho người khác cảm giác rất an toàn. Đoan Hương lại thay đổi cách nhìn về Hà Bạch Di, vị tiểu muội này tuy hơi thô thiển nhưng rất cẩn thận, làm rất tốt công việc bảo tiêu.
Hà Bạch Di ngắm Đoan Hương đến nỗi từ lầu trên bốc lên mùi dấm chua bắn thẳng vào người cô, không hề che dấu khí tức oán hận mắng cô 'người của gia mà ngươi cũng dám tùy tiện nhìn', cực kì bá đạo!
Hà Bạch Di khinh bỉ liếc nhìn hướng lầu trên, lớn tiếng nói:
-vị đại ca gì đó, hồng nhan tri kỉ của ngươi ta chỉ tùy tiện ngắm một chút, không cần nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy.
Đoan Hương thầm giật mình, nguyên lai lại còn có thể phát hiện hoàng thượng đang nhìn về hướng này, cảm thán:
-muội thật lợi hại!

Hà Bạch Di thầm thêm một câu 'ta còn có thể phát hiện được cả một đám ám vệ đang canh phòng trà lâu này!'. Vị nhân vật kia có vẻ rất có thế lực, ám vệ của hắn cũng thật bản lĩnh, thầm than nơi này thật nhiều cao thủ.
Bạch Hiểu Ân không ngờ tiểu cô nương này lại trắng trợn như vậy, thong thả sải bước xuống lầu đến bên cạnh Đoan Hương:
-tiểu cô nương, ngươi phát hiện từ lúc nào?
Hà Bạch Di cũng không dấu diếm:
-từ lúc ta luận võ cùng Âu Dương Lĩnh.
Bạch Hiểu Ân chưa kịp nói thêm Hà Bạch Di đã lên tiếng:
-nhân tiện mời các vị đại ca đang ẩn nấp quanh trà lâu nghỉ ngơi một chút!
Bạch Hiểu Ân kinh sợ không ít, có thể nhận ra khí tức của ám vệ đại nội hoàng cung, không phải kẻ tầm thường, ngoài Nguyên Ảnh cung ra, thiên hạ được mấy người?
Sắc mặt hoàng đế ca ca thay đổi, ánh mắt băng lãnh đầy nguy hiểm:
-ngươi rốt cục là ai?
Là hoàng đế của một giang sơn, muốn điều tra một thứ cũng không khó, nhưng vị cô nương này đột nhiên xuất hiện lại không thể tra thêm được gì không khỏi khiến người hoài nghi, nếu là gian tế nước khác cài vào thì không thể một chút tin tức cũng không có.
Lần đầu tiên vị hoàng đế cao cao tại thượng lại cảm giác được nguy cơ như vậy!
Hà Bạch Di cười khẽ, vị đại ca này trở nên nghiêm túc rồi:
-ngài không cần phải đề phòng, ta đảm bảo với ngài ta không phải người xấu, còn về thân thế của ta, có nói cho ngài nghe ngài cũng không hiểu. Ta thật sự không có dị tâm với nơi này. Ta là bảo tiêu Lan Xuân Lâu, ta sẽ bảo vệ hết thẩy mọi người nơi này, bao gồm cả Đoan Hương tỉ tỉ và cả ngài.
Hoàng đế quắc mắt:
-ngươi lấy gì khiến ta phải tin tưởng?
Hà Bạch Di nhìn thẳng vào mắt Bạch Hiểu Ân:
-mạng của ta!
Bàn về đàm phán, muốn nhận được số tiền vừa lòng với phi vụ cần đánh vào tâm lí yếu ớt nhất của đối phương, việc này thì cô rất rành, nói là cược cái mạng, nhưng khi cô tìm được cách về nhà thì ngài đi mà đòi mạng ta ở thế giới bên kia đi!
Cực kì lừa đảo, không uổng công làm thổ phỉ lâu năm!
Bạch Hiểu Ân thả lỏng tâm trạng, nhìn Hà Bạch Di hỏi:
-ngươi có biết ta là ai không?
Hà Bạch Di lười biếng đáp:
-không vương tôn thì cũng quí tộc, ta đến đây chưa lâu, nhiều thứ còn khá lạ lẫm, ta nói sai điều gì ngài cũng đừng bắt bẻ.
Bạch Hiểu Ân tán thưởng, đúng là kẻ không hề đơn giản. Hoàng đế ca ca nghĩ đến vấn đề kết giao bằng hữu, bớt được một kẻ thù sau này cũng không có hại gì, thay đổi bằng khuôn mặt tươi cười đầy chuẩn mực, chấp tay hình thức:
-tại hạ họ Bách, tự một chữ Ân, chỉ là một vị quan nhỏ trong triều, được gặp gỡ vị cô nương đây đúng là có duyên.
Hà Bạch Di khinh bỉ, có quỉ mới tin ngươi là quan nhỏ, mặt lại niềm nở chấp tay trả lễ:
-Bách công tử khách khí rồi, ám vệ của ngài thật lợi hại, ta không chắc có thể đối phó được bọn họ, vẫn là khiến ta ngưỡng mộ!
Bách Hiểu Ân thầm lạnh mặt, ngươi đấu không lại, không phải là đấu không được, ngươi có tâm cơ hay không, sau một thời gian ta sẽ làm rõ, đến lúc đó mọi sự đã định, ta sẽ không tha cho kẻ dám làm hại Hương nhi!
Hà Bạch Di cảm giác được sự cảnh giác của Bách Ân, nhưng cười không nói gì, cứ thoải mái theo dõi ta đi, các ngươi giúp ta canh chừng Lan Xuân Lâu ta càng cao hứng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net