Chương 7: Trở về thế giới văn minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua một tuần từ khi Hà Bạch Di đến thế giới này, thời tiết ở Giang Huân trấn bây giờ đang vào hạ, không khí trong lành, rất dễ chịu.
Hà Bạch Di sáng nay khá rãnh rỗi, liền xin phép Lão nương mập mạp ra ngoài dạo quanh trấn thuận tiện hỏi thăm nơi nào có thợ rèn giỏi nhanh chóng đi đặt làm một thanh bảo đao.
Tay xách nách mang vừa đi vừa gặm thức ăn mua dọc đường, tranh thủ tìm đường vào khu rừng gần nhất, chọn nơi có quan cảnh đẹp một chút, thong thả duỗi người nghỉ ngơi.
Lôi ra chiếc nhẫn đã lâu không để ý đến, nghiêm túc đánh giá lại tình hình, trước khi xuyên đến đây, chiếc nhẫn này là vô tình bị mình kích hoạt, rờ rẫm vặn xoắn một lát, cơ quan lúc trước chẳng thấy động đậy gì.
Tra nhẫn vào ngón tay lần nữa, đè nhẹ vết lõm trên nhẫn, chiếc kim lúc trước lại thò ra đâm phập vào da thịt....
Cái tình tiết này....
Quả nhiên trước mặt liền xuất hiện hình ảnh méo mó, Hà Bạch Di giờ đã chắc chắn được một điều, thứ này là cánh cổng không gian tùy thân, dùng máu để kích hoạt.
Sắp được trở về nhà rồi!
Có hơi tiếc nuối một chút, nơi này cũng không tồi, một thời gian rãnh rỗi nào đó sẽ trở lại vậy.
Lập tức lao nhanh về phía không gian méo mó biến động, Hà Bạch Di biến mất không còn vết tích!
Hà Bạch Di:....
Nhìn lại quan cảnh quen thuộc trong rừng Hắc Man, vẫn là khung cảnh khu rừng ẩm ướt, tiếng kêu quái dị của vài con thú, cảm thấy thật vi diệu!
Chậm rãi trở về trụ sở huấn luyện, vừa lúc chạm mặt Vương Nha đang dẫn vài người lên xe chuẩn bị rời đi.
Vương Nha nhanh mắt chạy qua vui mừng vừa lo sợ:
-boss, mấy ngày nay cô đi đâu làm tôi tìm đến phát điên rồi!
Lúc này anh mới chú ý đến bộ dạng của Hà Bạch Di, kì quái nhìn bộ đồ cổ trang trên người cô, càng thắc mắc.
Hà Bạch Di xua tay:

-chuyện này nói một hồi cũng không hết được, tình hình mấy ngày hôm nay thế nào rồi?
Vương Nha lại trở nên nghiêm túc:
-vâng, buổi sát hạch đã kết thúc thuận lợi, là những người trên xe, bây giờ đang chuẩn bị đưa người đến cho lão gia.
Dừng lại một chút lại bổ sung thêm:
-trong lúc sát hạch boss bỏ đi, sau đó tôi đã cố liên lạc nhưng không được, còn cho người đi tìm nhưng cũng chẳng có tin tức gì, tôi đã báo cho lão gia ngay, ông ấy bảo cứ mặc kệ, cô đi chơi chán lập tức lại trở về....
Càng nói về sau Vương Nha càng bất đắc dĩ.
Hà Bạch Di:...
Lão già chết tiệt này...có thật tôi là con ruột ông không?
Buồn bực phất phất tay, cô vào trụ sở đơn giản thay y phục rồi theo đoàn người trở về thành phố.
Vương Nha đưa cho cô một tập tài liệu, đại khái nói sơ về vụ làm ăn lần này.
Đến phi trường cách trụ sở khoảng 5km, đoàn người sau khi ổn định chổ nào trên phi cơ chuyên biệt, liền cất cánh.
Vương Nha lập tức trở về vấn đề lúc nãy:
-mấy ngày nay boss đi đâu?
Hà Bạch Di kể tường tận sự việc cả tuần nay, còn lôi ra chiếc nhẫn và hình ảnh của Quyết cung chủ ra làm chứng cứ.
Vương Nha cau mày nghiền ngẫm, hoàn toàn tin lời Hà Bạch Di, chiếc nhẫn này nếu là rơi vào tay lũ nhà khoa học chính phủ thì sẽ tạo ra một mớ hỗn độn cho mà xem.
Trên đời này chuyện kì quái hơn nữa còn rất nhiều, chẳng qua là chưa gặp mà thôi!
Bay 4 tiếng đồng hồ, đặt chân xuống sân bay tư nhân của lão già trong thành phố, Hà Bạch Di vẫn cảm thấy không chân thực.
Thật sự về nhà rồi!
Vài chiếc xe đã đậu sẵn từ trước liền đưa họ đến căn cứ của lão già.
Công việc của lão già nhà cô khá đặc thù, không phải quân nhân, không phải chính trị gia cũng không đơn thuần là thương nhân bình thường, quan hệ mốc nối với nhiều tầng lớp, nhiều quốc gia, nắm trong tay quyền hạn quyết định sống chết của nhiều khu vực trên toàn thế giới.
Trùm buôn vũ khí!
Dòng máu gia đình cô có nguồn gốc từ hoàng gia nước Ý, trải qua nhiều đời, gốc rễ đã vươn rất xa, đến những tổ chức tình báo và quân sự cũng phải e ngại rất nhiều.
Interpool và FBI đang có lệnh truy nã thành viên tổ chức lính đánh thuê của cô nhưng tư liệu họ có được là giả, ngay cả một móng tay cũng không thể nào chạm đến được. Hoàn toàn là nhờ lão già ra tay!
Căn cứ của lão già nằm ở phía sau một nhà tù kiên cố nhất ở phía tây thành phố, nơi hoàn hảo để làm nhiều chuyện đáng sợ.
Vương Nha dẫn đoàn người đến gặp mặt chủ nhân tối cao của họ, còn cô lại trực tiếp đến phòng nghiên cứu nằm sâu trong dãy nhà.
Mở cửa phòng nghiên cứu, một mùi khét sọc vào mũi, sau đó là tiếng gào thét thảm thiết từ căn phòng bên trong cùng. Nhìn quanh một lượt, một đống dụng cụ thí nghiệm, máy móc với hàng tá dây nhợ, nhiều món đồ kì quái bị ném bừa vào nhau. Hà Bạch Di chậc lưỡi, cái lão già khú biến thái chắc lại đang tra tấn ai rồi.
Tầm mắt lại quét đến chiếc băng ca giữa phòng, một cái xác bị tra tấn đến cháy khét, lại thêm mấy thứ mùi kinh tởm trộn lẫn vào nhau. Hà Bạch Di bịt mũi ghét bỏ xoay nắm cửa bước phòng căn phòng cuối cùng.
Một lão già đầu bạc ngồi xổm trên mặt đất táy máy với đóng dụng cụ bày đầy khắp phòng, căn phòng để đèn rất sáng nên cô dễ dàng nhận thấy trên cái ghế có một người đàn ông bị cột chặt không thể nhúc nhích được, bộ dạng thảm hại, xem ra là chịu khổ không ít, âm thanh khi nãy là do người này phát ra.
Cô đá đá vào lưng lão đầu bạc lên tiếng:
-giáo sư Lưu, ông đang làm cái quái gì đấy?
Giáo sư Lưu bị giật mình, trợn mắt quát Hà Bạch Di :
-làm ta sợ muốn chết!!!
Hà Bạch Di:.....
Ông xem ông đang làm gì kìa, cái lão biến thái nhà ông!
Giáo sư Lưu tiếp tục công việc dan dở của mình vừa hỏi:
-có chuyện gì? Không phải giờ này cô còn đang ở Dubai sao?
Hà Bạch Di:....
Đó là 3 tháng trước rồi, lão cứ nhốt mình trong này rồi chẳng biết là đến
thời đại nào đấy!
-có thứ thú vị mang đến cho ông xem.
Giáo sư Lưu dừng lại mọi động tác rồi quay đầu hỏi cô:
-thứ gì?
Hà Bạch Di lấy chiếc nhẫn đưa lên cho ông xem, khi ông muốn chộp lấy thì cô liền rụt tay cản ông lại:
-ấy ấy từ từ đã, nghe tôi nói trước, thứ này rất nguy hiểm.
Giáo sư Lưu tò mò nhìn Hà Bạch Di, chờ cô nói tiếp.
Hà Bạch Di sâu xa nhìn giáo sư Lưu:
-ông có tin vào xuyên không không?
Giáo sư Lưu liền mất hứng thú, khinh bỉ nhìn Hà Bạch Di:
-chuyện con nít mà cô cũng tin!
Hà Bạch Di cười quái dị, lại đem chiếc nhẫn ra cho ông xem
- thứ này có thể mở ra cánh cổng không gian...
Chờ giáo sư Lưu kinh ngạc chưa hết lại quăng tiếp một quả bom:
- chính tôi đã đích thân thử nghiệm nó, hoàn toàn là thật!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net