Chương 8: Cánh cổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo sư Lưu cứng họng nhìn trân trối, đại khái bị khiếp sợ rồi, từ xưa đến nay thế giới nhân loại luôn tìm kiếm cách vượt không gian và thời gian nhưng chỉ là viễn vong!
Giờ thì giải pháp đang trân trân ở trước mặt, lại còn rất nhỏ!
Không phải ông dễ bị lừa mà là Hà Bạch Di chưa bao giờ nói dối ông, cái con nhóc mà ông nhìn nó lớn lên này ông còn hiểu rõ nó hơn chính bản thân mình.
Ông run run đưa hai nâng chiếc nhẫn như bảo vật, nhìn nó vô cùng bình thường, sau đó ngước lên hỏi Hà Bạch Di:
- cái thứ này hoạt động thế nào?
Hà Bạch Di suy nghĩ một lát rồi lôi giáo sư Lưu trở về căn phòng lúc nãy, đeo chiếc nhẫn vào tay, đưa tay còn lại về phía giáo sư Lưu:
- tùy tiện đưa thứ gì đó cho tôi đi.
Giáo sư Lưu khó hiểu nhưng cũng răm rắp làm theo, quơ đại một cái búa dưới sàn nằm sát bên chân ông đưa cho Hà Bạch Di. Hà Bạch Di nhấn nhẹ vào lõm chiếc nhẫn, sau khi lấy được chút máu, hình ảnh trước mặt lại méo mó kì dị. Hà Bạch Di lập tức nắm cổ áo giáo sư Lưu đem cả hai lùi ra sau giữ khoảng cách với cánh cổng, đem chiếc búa trên tay ném mạnh vào cánh cổng, không gian xung động chốc lát rồi trở về như cũ, chiếc búa biến mất.
Giáo sư Lưu không kịp tin vào mắt mình, ông vừa chứng kiến được khoảnh khắc vĩ đại nhất lịch sử văn minh nhân loại, thứ vượt qua tầm với của con người trong vòng 1000 năm tới, quá tuyệt vời!
Ông cảm thấy phấn khích đến điên rồi!
Hà Bạch Di buồn cười nhìn giáo sư Lưu tay chân run rẩy miệng lưỡi cứng ngắc bên cạnh, xem ra là bị dọa đến phát ngốc.
Chờ ông lấy lại bình tĩnh, Hà Bạch Di khoát vai ông bàn bạc:
-giáo sư Lưu, ông cũng vừa nhìn thấy rồi đó, giờ ông tin tôi chưa?

Giáo sư Lưu gật gật đầu liên tục, vẫn còn chưa hoàn hồn.
-tôi muốn ông...tạo ra thứ lúc nãy!
Giáo sư Lưu ngừng lại suy ngẫm sau đó trợn trừng mắt nhìn Hà Bạch Di đang cười tươi, nói gì cơ? Tạo ra cánh cổng? Không thể nào!
Hà Bạch Di lập tức diễn giải:
-giáo sư ông nghĩ mà xem, thứ phản khoa học thế này ngoài tôi ra ông là người đầu tiên nhìn thấy, nếu ông tạo ra được nó, chẳng phải ông sẽ trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất hay sao!
Giáo sư Lưu ngập ngừng, thứ biến thái như vậy, tạo ra được sao, nhưng cái danh nhà khoa học vĩ đại nhất gì đấy...ông thích!
Nhanh tay chộp lấy chiếc nhẫn, ông bắt đầu công cuộc chế tạo cánh cổng.
-ta sẽ thử xem sao.
Hà Bạch Di cười càng tươi:
-giáo sư Lưu, tôi cực kì tin tưởng ông!
Thấy giáo sư Lưu không thèm nghe gì nữa, cô cũng thức thời rời đi, chừa lại không gian cho ông nghiên cứu.
Nơi này không còn việc gì nữa, chắc bây giờ nên đi thăm chị cả, mấy ngày nay không liên lạc được, lại khiến chị ấy lo lắng.
Gọi một cuộc điện thoại cho Vương Nha, bảo anh xuống lấy xe. Cô chính là không muốn chạm mặt lão cha nhà cô, nghĩ đến là thấy ngứa răng.
Một đường xe chạy hướng đến bệnh viện tư nhân lớn nhất nước, nơi này cũng là tài sản của lão cha cô, bao gồm những thiết bị y tế tiến tiến nhất cùng dàn đội ngũ y bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới.
Dừng trước cổng bệnh viện, ngước nhìn tòa nhà to lớn thuần trắng trước mặt, thầm cảm khái lão cha thật biến thái.
Quen đường lên đến tầng cao nhất, tay mang theo bó hoa lúc trên đường Vương Nha dừng lại mua, đến phòng chăm sóc đặc biệt, xoay nắm cửa bước vào.
Căn phòng màu trắng mở toang cửa sổ, rèm lụa trắng bay phấp phơ theo gió tỏa ra hương nắng nhẹ nhàng, trên chiếc giường đơn có một người phụ nữ đang nửa nằm nửa ngồi đọc sách, mái tóc đen nhánh tùy tiện vấn sau lưng xỏa dài trên gối, bàn tay trắng nõn cầm sách đầy tao nhã, đó chính là chị cô.
Hà Tư Nhu tay vẫn cầm sách tiếp tục đọc, lời nói như chuông gió trong trẻo lại thấm đẫm lòng người:
-còn nhớ tới thăm chị sao? Mấy hôm nay đi đâu? Sao lại không liên lạc được?
Hà Bạch Di:....
Chị ấy giận rồi! Mà chị à, chẳng phải chị nên nói 'em vất vả rồi, nên nghỉ ngơi đi' sao, sao lại thành bà cô chua ngoa hay chất vấn chồng đi chơi về khuya rồi? Thật đau đầu!
Hà Bạch Di thở dài ngồi bên giường, giọng đầy đau thương:
-chị à, em thật sự gặp rắc rối, không thể liên lạc được. Chẳng phải giờ em ở đây rồi sao, đừng giận em~~
Hà Bạch Di triển khai kế sách làm nũng, dụi đầu vào ngực Hà Tư Nhu, hai tay ôm chặt hông cô.
Hà Tư Nhu bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu Hà Bạch Di
-được rồi được rồi, chị không giận. Nói rõ xem mấy hôm nay làm gì?
Hà Bạch Di cười cười buông Hà Tư Nhu ra. Hà Tư Nhu có khuôn mặt rất xinh đẹp, đôi mắt trong vắt dễ hút hồn đối phương, cực kì yêu tinh! Dù chị cô đã gần 40, cũng đã có chồng và một đứa con trai năm nay đang học trung học, nhưng vẫn rất dụ người!
Hà Bạch Di lập tức kể lại chuyện lúc trước, cực kì chi tiết, đối với chị mình, việc gì cũng không thể qua loa. Còn cho chị xem ảnh của Quyết cung chủ, rất có sở thích mê trai!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net