Chương 9: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe xong, Hà Tư Nhu chỉ nheo mắt một chút, đối với chuyện này không quá bận tâm, Hà Bạch Di biết cách giải quyết vấn đề, cô tin tưởng em gái nhỏ nhất của mình, chưa bao giờ Hà Bạch Di cần cô giúp đỡ, chỉ nhắc nhở đôi điều rồi hỏi những chuyện khác.
Đứa em gái này của cô lúc nhỏ đã chịu nhiều cực khổ, cô muốn cả đời này dùng thời gian bù đấp những trống vắng đã qua, an vui mà sống.
Vào 15 năm trước, cha cô nhận được một tin tức, người phụ nữ có tình cảm với cha khi xưa đã sinh ra một đứa bé, khi bà qua đời, bức thư được gửi đến cho ông cùng lời xin lỗi và mong được tha thứ đến ông. Đứa bé khi ấy chính là Hà Bạch Di, khi Hà Bạch Di lần đầu tiên bước chân vào Hà gia, Hà Bạch Di chỉ mới 8 tuổi, thân thể gầy còm, lấm lem bẩn thỉu, cặp mắt dại ra, liếc nhìn mọi người xung quanh đầy xa lánh, nó rất ghét kẻ khác nhìn nó như vậy. Hà Tư Nhu thì khác, cô thương tiếc đứa bé, không ngại bẩn nắm chặt tay đứa bé dẫn vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cho mặc đẹp, cho ăn no, còn cho nó tình thương yêu bị thiếu thốn từ lâu.
Cha cô lại không để ý nhiều đến đứa bé này, khi gặp ông chỉ hỏi một câu "có muốn trở nên mạnh mẽ hơn hay không?"
Đứa bé không do dự trả lời "có", sau đó nó bị ném vào rừng Hắc Man bắt đầu cuộc huấn luyện như sống trong địa ngục. Vì chuyện này mà Hà Tư Nhu cãi nhau với cha cô một thời gian dài.
Khoảng 5 năm sau, Hà Bạch Di trở về, đã không còn là đứa bé ốm yếu nữa, mà đã là một người có sức mạnh, có trí tuệ, có đủ năng lực để gánh vác hết thẩy. Khoảnh khắc khi Hà Bạch Di mang theo bộ dáng đầy uy nghiêm đứng trước mặt cô cười nói "chị cả, em về rồi". Cô liền nhào đến ôm chầm lấy Hà Bạch Di, khóc.
Sau đó, Hà Bạch Di tự mình tìm một vài trợ thủ, bắt đầu dẫn dắt, lập ra một tổ chức lính đánh thuê.
Hà Tư Nhu luôn dành sự yêu thương cho Hà Bạch Di, khi Hà Bạch Di nhận những nhiệm vụ nguy hiểm, cô sẽ nhắc nhở, khi cha cô muốn Hà Bạch Di làm việc cho ông, cô không ý kiến, ở bên cạnh cha, Hà Bạch Di sẽ phát huy hết khả năng của mình, Hà Bạch Di là muốn chứng minh cho cô thấy. Đứa bé ngày đó giờ đã trưởng thành.
Dịu dàng vuốt tóc Hà Bạch Di, Hà Tư Nhu lại càng yêu thích.
Hà Bạch Di thoải mái hừ hừ như mèo nhỏ nằm trong lòng Hà Tư Nhu:

-chị à, chị không muốn về nhà sao?
Hà Bạch Di đã xem qua hồ sơ bệnh tình của chị mình, hoàn toàn bình thường, chẳng hiểu sao chị mình cứ thích cắm chốt ở bệnh viện suốt, ít khi về nhà, cho nên cô rất thường xuyên ra vào chỗ này.
Hà Tư Nhu chậm rãi nói:
-anh rể em đang ở nhà...
Hà Bạch Di:....
À...
Vợ chồng cãi nhau, cãi cả chục năm mà vẫn như thế, chẳng hiểu hai người này nghĩ gì, không có lí do, cứ buồn chán là sẽ vậy...
-hai người thật giống trẻ con...
Hà Tư Nhu xoa mạnh tay làm rối tóc Hà Bạch Di lên, nghiến răng nghiến lợi:
-aizzzzz, xem ai đang nói kìa, ranh con, ngứa đòn phải không?
Hà Bạch Di:....
Hung dữ!
Hà Tư Nhu trở lại vấn đề lúc nãy
-em nói, nếu người của chính phủ biết chuyện về cánh cổng sẽ như thế nào?
Hà Bạch Di lười biếng trả lời:
-còn thế nào, đương nhiên là dùng mọi cách đoạt lấy chiếc nhẫn dưới danh nghĩa công hiến cho nhân loại. Sau đó sẽ là một đợt xâm lược quy mô, chiếm đoạt tài nguyên phong phú bên thế giới kia. Chị cũng biết, cổ nhân chưa khai phá hết tất cả vùng đất. Không chỉ chiếm đoạt, mà con người ở đó cũng sẽ không được yên ổn. Lũ người của bộ quốc phòng và chính trị gia không bao giờ biết thế nào là đủ, nếu can thiệp quá sâu, sẽ dẫn đến những vấn đề không mong muốn. Như là...đảo loạn không thời gian. Em cũng chưa chắc chắn được rằng thế giới kia có thật sự liên kết với lịch sử thế giới này hay không, nếu làm không tốt, nhân loại có thể bước vào thời kì khải hoàng cũng chưa biết chừng...
Hà Tư Nhu vòng tay siết chặt Hà Bạch Di vào lòng. Lúc này Hà Tư Nhu đột nhiên thấy sợ, nếu Hà Bạch Di không thể trở về thế giới này, còn cô, cô sẽ thế nào?
Cho nên cô chỉ biết sợ, cầu mong mọi chuyện đều thuận lợi, em gái cô vẫn bình an. Cảm nhận được tâm trạng của chị mình, Hà Bạch Di trấn an:
-chị à, em sẽ không có chuyện gì, dù có gặp rắc rối gì đi nữa, em hứa sẽ trở về!
Trời ngả về chiều, Hà Bạch Di tạm biệt Hà Tư Nhu, Hà Bạch Di bảo Vương Nha tập hợp các thành viên còn lại của mình, bắt đầu cho kế hoạch sắp tới.
Công tước Jaffwei Crowley, hoàng gia Anh quốc muốn thuê bọn cô bảo vệ con gái của họ, Sophia Crowley. Tranh đấu giữa các nhân vật hoàng gia không phải ít, ông ta lại bị thân thích của mình gài bẫy, buộc phải giao lại quyền hành cho đứa cháu trai, vì không muốn con gái mình gặp nguy hiểm, nên đã bỏ ra một số tiền không nhỏ thuê lính đánh thuê làm nhiệm vụ hộ tống, muốn họ bí mật đưa Sophia Crowley đến nơi an toàn nhất, lâu đài của nữ hoàng. Người không thể chỉ đứng nhìn nên đã đồng ý với công tước rằng sẽ bí mật bảo vệ con gái ông an toàn.
Ngoài công việc hộ tống, nhiệm vụ hàng đầu của họ còn là phải hoàn toàn bảo đảm cô tiểu thư nhỏ phải sống sót đến khi cháu trai ông hoàn toàn nắm quyền điều hành.
Xem ra nhiệm vụ lần này hơi chút rắc rối. Tai mắt M16 và shield có ở khắp nơi, kế hoạch phải hết sức cẩn thận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net