03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay chính là ngày thực tập đầu tiên của Ami tại bệnh viện Seoul. Cũng như bao lần thực tập khác, em vẫn đến thăm các bệnh nhân, chuẩn đoán bệnh và xem bệnh án,... Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như Ami không gặp Jungkook ở đó. Chuyện là trong lúc đang quan sát một ca phẫu thuật thì có một chị y tá đã nhờ em xử lí vết thương giúp một bệnh nhân vì hiện tại bệnh viện đang trong tình trạng quá tải. Ami cũng vui vẻ nhận lời, khi đem bông băng thuốc đỏ đến giường bệnh thì bất ngờ thay, đó lại là anh - Đại úy Jeon.

"Chú?" - Ami ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, thực tập ở đây à?" - Jungkook hỏi ngược lại em.

"Vâng, chú bị thương ở đâu thế?"

Nghe em hỏi, Jungkook vén một bên áo lên, để lộ phần hông đang ứa máu, vết thương có vẻ khá dài và sâu. Thấy vậy, Ami không khỏi xót xa, chau mày nói:

"Hình như là vết thương cũ bị hở."

"Bị thương từ nhiệm vụ lần trước, do không chú ý khi luyện tập nên mới ra nông nỗi này." - Jungkook xoay mặt đi hướng khác, đáp lời em.

"Chú là quân nhân chứ có phải Iron Man đâu? Bị thương mà cứ đụng một tí là lại luyện tập, nghỉ ngơi một bữa thì chết ai." - Ami cằn nhằn trong khi tay vẫn đang thoăn thoắt làm việc.

Mặc cho em cứ càm ràm bên tai, Jungkook chỉ ngồi im thin thít, thi thoảng lại nhìn xuống mái đầu người kia mà nhoẻn môi cười.

Xong xuôi, Ami nghiêm nghị dặn dò chú bệnh nhân cứng đầu của mình:

"Chú phải cẩn thận hơn đấy, còn nữa phải thường xuyên rửa vết thương."

"Tôi biết rồi, cảm ơn em."

Nói rồi, Jungkook đứng dậy, đi ra quầy thuốc mua vài món đồ mà em căn dặn.

Đến chiều tối, khi Ami đang tung tăng rảo bước trên đường thì có tiếng một người phụ nữ hét toáng lên:
"Cướp, đứng lại cái tên cướp kia."

Thấy có người thanh niên hai tay đang ôm một chiếc túi xách chạy bán sống bán chết về hướng mình, vốn là con nhà nòi, học gì thì học ở trường lớp chứ còn học võ thì em đây chính là cao thủ đã được Đại tướng Kim Do-seok của Đại Hàn Dân Quốc một tay rèn dũa từ lúc còn chưa biết "Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân" nữa là. Vì thế, chẳng cần đứng hình mất 5 giây, Ami đã thủ thế, cho tên đó một cước ngay giữa mặt, ngã lăn quay xuống đường.

Sau đó thì bác gái kia chạy đến, nhặt chiếc túi xách của mình, nhờ mọi người xung quanh gọi cho cảnh sát. Xong, mới quay sang nắm tay em, cảm ơn rối rít:

"Ôi, cảm ơn cháu! Trong đây có bao nhiêu là giấy tờ quan trọng, mất nó không biết bác phải làm thế nào nữa."

"Vâng, không có gì đâu ạ."

"Cháu có muốn về nhà bác ăn tối không? Bác đãi cháu một bữa coi như là cảm ơn."

"Không cần phải như thế đâu ạ, cũng là việc cháu nên làm mà."

"Hay là cháu chê đồ ăn của bác?"

"Không phải như vậy đâu ạ, cháu làm sao dám."

"Thế sao cháu không nhận lời? Về nhà bác dùng bữa nhé!"

"Vâng, nếu bác đã có lòng như thế thì cháu cũng xin nhận ạ."

Sau khi mua đồ xong xuôi, Ami và bác gái bắt một chiếc taxi đến một khu chung cư khá sang trọng.

Khi bước chân vào nhà, em cứ thấy nhà trống trải sao ấy chẳng giống mái ấm có bàn tay của phụ nữ tí nào. Bác gái vừa vào nhà đã bắt tay vào nấu ăn ngay, em cũng không thể ngồi yên mà nhìn người khác làm việc như thế được, cũng sắn tay áo lên mà làm cùng, mặc cho bác ấy cứ khước từ hết lần này đến lần khác.

Một lúc sau, cơm nước cũng đã được bày biện hết lên bàn thì chợt cánh cửa mở ra. Và Đại úy Jeon thong thả bước vào nhà, vừa đi vừa nói:

"Mẹ, hôm nay nhà có khách sao?"

Nhìn thấy anh, Ami không giấu nỗi sự ngạc nhiên, ngơ ngác thốt lên:

"Chú Jungkook?"

Trước sự ngỡ ngàng của cả hai, mẹ Jungkook lên tiếng:

"Hai đứa...quen nhau sao?"

"Vâng, có một chút ạ." - Ami nói.

"Sao em lại ở đây?" - Jungkook hỏi.

"À, con bé giúp mẹ bắt tên cướp giật chiếc túi xách nên mẹ chiêu đãi một bữa coi như là lời cảm ơn. Thật không ngờ lại là người quen của Jungkook nhà mình." - Mẹ anh giải thích.

Nói rồi cả ba cùng ngồi vào bàn ăn, trong lúc dùng bữa mẹ Jungkook cũng không quên thăm dò em vài câu:

"Cháu, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ 20 tuổi ạ." - Ami đáp.

"Trẻ quá." - Mẹ anh ca thán.

"Sao ạ?"

"Mẹ à." - Jungkook chen vào.

Bác gái đánh mắt sang ý bảo anh im lặng, rồi lại tiếp tục hỏi:

"Ba mẹ cháu làm nghề gì?"

"Ba, mẹ cháu đều đã mất từ khi cháu còn nhỏ rồi ạ."

"Bác xin lỗi nhé, gợi lại chuyện buồn cho cháu mất."

"Không sao ạ, mọi người không biết đều hỏi cháu như thế."

Mẹ Jungkook gật gật đầu.

"Thế bây giờ cháu đang sống với ai?"

"Cháu đang sống với một người bác ruột và một người anh họ ạ, họ đều là quân nhân cả."

"Thế thì tốt quá."

"Vâng."

"Hai người cứ như thế thì khi nào mới xong bữa cơm." - Jungkook gắt gỏng.

Rồi lại quay sang Ami, nói tiếp:

"Còn em, trễ lắm rồi đấy, không định về sao?"

Ami bĩu môi, rồi cũng nghe theo lời anh mà tập trung dùng bữa.

Mặc cho Jungkook tỏ vẻ khó chịu, mẹ anh vẫn bồi thêm một câu:

"Ami này, nhà bác ở tận Busan, thi thoảng mới lên đây thăm Jungkook được vài hôm. Liệu cháu có thể chăm sóc thằng bé thay bác được không?"

Không để em trả lời, Jungkook đã vội nói:

"Mẹ, con đã ngần này tuổi rồi, dư sức lo cho bản thân. Sao mẹ lại nhờ em ấy chăm sóc cho người đáng tuổi chú của mình cơ chứ?"

Bác gái quay sang chau mày, nghiến răng với anh, rồi lại nở nụ cười với em khiến em không thể từ chối.

Thuận theo ý muốn của mẹ Jungkook, Ami gật đầu đồng ý:

"Vâng, bác cứ yên tâm ạ."

Khi đã dọn dẹp xong, em được Jungkook đưa về tận nhà.

Trên xe, Jungkook hỏi em:

"Ba của em, có phải là Đại tá Jae Hyuk không?"

Một thoáng bất ngờ, Ami nhẹ nhàng đáp:

"Vâng, chú biết ba em sao?"

"Tôi từng là hậu bối và chiến hữu thân cận của ba em. Cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hạnh phúc của anh ấy khi cầm trên tay tấm hình hay bức thư với vài chữ viết nghuệch ngoạc của em. Đại tá thật sự rất thương em." - Jungkook trầm tư kể.

Em gật nhẹ đầu rồi lại hướng mắt ra ngoài cảnh vật bên đường, cơ hồ là muốn kìm nén nước mắt của mình. Ba, mẹ luôn là vậy, dù ở bất cứ đâu thì tâm trí và trái tim của họ đều luôn theo sát đứa con của mình. Dù chỉ là câu nói "Con yêu ba" hay "Con yêu mẹ" đều sẽ khiến họ vui vẻ mặc cho ngày hôm đó có tồi tệ đến như thế nào. Còn đối với người quân nhân, gia đình chính là sức mạnh tinh thần thắp lên ngọn lửa quyết tâm nhất nhất phải hoàn thành nhiệm vụ trong họ, chính là điều vô cùng quý giá mà họ nhất định phải dùng cả tính mạng để bảo vệ.

"Ngay cả siêu anh hùng cũng muốn dành những giờ phút cuối cùng của cuộc đời bên gia đình cơ mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net