10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jin Hee đi được một lúc, Ami định bụng sẽ lấy sách ra đọc cho đỡ chán. Nào ngờ cửa phòng bệnh mở ra, Jungkook tay xách nách mang đủ loại thức ăn bồi bổ đi vào.

Chuyện là Jin Hee trong thời gian chờ Ami tỉnh lại thì có gọi điện nói cho Jimin biết về tình hình của em. Ấy thế là Đại úy cũng biết tỏng.

Thoáng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Jungkook, Ami hững hờ nói:

"Chú đến đây làm gì?"

"Chăm sóc người bệnh." - Jungkook đáp lời, tiện thể kéo chiếc ghế bên cạnh giường, chật vật ngồi xuống.

Khỏi nói cũng biết, người bệnh chính xác là Kim Ami chứ còn ai vào đây nữa.

"Nếu chú đến đây chăm sóc em chỉ để trả ơn bố em thì xin lỗi, em không cần." - Ami giọng điệu pha chút giận dỗi nói.

Jungkook im lặng, rồi lại lấy trong túi ra một hộp cháo nóng hổi.

"Ăn chút gì đã." - vừa nói Jungkook vừa thổi thổi muỗng cháo đút cho Ami.

"Em không đói." - Ami tránh né.

"Không đói cũng phải ăn."

"Em thật sự không có đói mà! Chú cứ để đó đi, chút xíu nữa ăn cũng chẳng muộn." - Ami thỏa thuận.

"Lát nữa cháo sẽ nguội, ăn mất ngon."

Thấy thái độ của Jungkook vẫn kiên quyết, nhưng Ami trước giờ luôn là đứa cứng đầu cứng cổ đến Kim Taehyung còn phải chào thua:

"Nhưng mà bây giờ em không có khẩu vị."

"Em là muốn tôi mềm mỏng hay là muốn tôi dùng cách của một quân nhân ép em đây hả?" - Jungkook giọng đầy hùng hổ nói.

Đấy, rượu mời không thích lại cứ thích uống rượu phạt cơ. Đợi Jungkook cứng rắn lên thì Ami mới biết sợ là gì.

Nhìn sắc mặt Jungkook không mấy là thiện chí, trong lòng Ami có hơi lung lay.

"Em tự ăn được."

Nói rồi Ami giật lấy hộp cháo từ tay Jungkook, từ từ mà nhấm nháp. Còn Jungkook thấy em đã ngoan ngoãn nghe lời thì quay sang lấy trái cây trong bọc ra gọt.

Nhìn cái con người đang ung dung trước mắt trong khi mấy ngày trước còn đá mình chẳng thương tiếc làm em cứ thấy tưng tức trong lòng sao ấy.

Thế là bao nhiêu muỗng cháo chưa kịp làm nguội đã được cho trôi tuột hết vào trong bụng em. Đến lúc nhận ra thì cứ như núi lửa phun trào, nóng ran cả khoang miệng làm Ami kêu la oai oái:

"Aaaaaaa, nóng quá."

Jungkook nghe em la lên vội đặt trái táo đang cắt dở xuống, dùng hai tay áp vào hai bên má em, xoay mặt em đối diện với mình, lấy hơi thổi vào miệng Ami.

Trước hành động có phần cảm tính của Jungkook, Ami như chết trân tại chỗ. Gương mặt bây giờ chẳng khác nào quả cà chua đang độ thu hoạch, hai mang tai cũng không thua kém mà phừng phực lửa, trống ngực cứ khua lên liên hồi.

Sau một vài hơi, Jungkook mới định hình được tư thế thập phần ám muội này, liền quay về chỗ cũ.

"Những lúc như vậy, mẹ tôi hay làm như thế." - Jungkook phân minh.

"À, vâng. Cơ mà hình như lưỡi em bị phỏng mất rồi ạ." - Ami nũng nịu nói.

"Đâu, thè ra tôi xem nào."

Tuy có hơi ngượng nghịu nhưng Ami vẫn nghe lời Jungkook.

"Ôi trời, bị phỏng mất một tí bên trái này. Không sao đâu, uống nước là khỏi ngay."

Nói rồi Jungkook rót nước vào ly đưa cho Ami.

"Nhưng mà em là con nít chắc, còn không biết thổi cháo à."

"Không có, là em thổi mãi nó không chịu nguội ấy chứ."

Đúng là ngại quá hóa rồ, cái cách biện hộ vô lí đến cùng cực như thế mà có thể nghĩ ra được thì đến Thượng đế cũng phải bật cười ấy chứ, huống hồ gì là Jungkook.

'Nhỡ chú ấy nghĩ mình là đứa ăn uống hàm hồ thì sao? Nhục chết mất, Kim Ami đúng là đứa ngu ngốc hết thuốc chữa mà!!!' - Ami thầm trách bản thân.

"Em buồn ngủ, muốn ngủ."

"Ừ, ngủ một chút rồi dậy ăn trái cây cũng được."

Ami vội nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại, vốn định bụng thi thoảng sẽ mở he hé ra nhìn Jungkook đang làm gì ấy thế mà chìm vào giấc mộng khi nào không hay.

Jungkook thấy em đã say giấc, ôn nhu vén vài lọn tóc mai vắt lên vành tai em. Đoạn, Jungkook cũng thôi không ở lại nữa, dọn dẹp vài thứ rồi bẽn lẽn đi về.

.


.


.


.

Xuất viện được 2 ngày thì Jin Hee liền lên kế hoạch cùng em đi du lịch ở đảo Ganghwa để xoa dịu nỗi đau hậu bị đá. Đôi bạn trẻ cùng nhau đi tham quan các thành cổ, cùng nhau trải nghiệm đường trượt xe LUGE, check in vài tấm ảnh sang xịn mịn với những bộ hanbok thời Goryeo, và kết thúc bằng việc ngắm hoàng hôn tại làng Nakjo.

Đến tối muộn thì Jin Hee có việc đột xuất nên không thể cùng Ami trở về Seoul được nên em đành gọi cho Taehyung nhờ giúp đỡ.

"Anh Taehyung à, em đang ở Ganghwa, anh đến đón em được không?"

"Có chân đi thì có chân về, anh đây không rảnh."

"Ơ, anh trai mà thế đấy à. Tin em mách ba không?"

"Đùa tí, nhưng bây giờ anh bận lắm. Anh nhờ Đại úy Jeon đến đón nhé, bật định vị GPS lên đi."

"Này, khoan đã..."

Chưa để Ami nói xong thì Taehyung đã ngắt máy, gọi điện lại thì nghe toàn giọng của chị tổng đài.

Đành bấm bụng ngồi đợi Jungkook đến đón vậy.

Một tiếng...

.

Rồi lại hai tiếng...

.

Rồi lại ba tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng Đại úy đâu. Ami sốt ruột chẳng chịu ngồi yên một chỗ, cứ đi đi lại lại.

Một lúc sau, Jungkook cuối cùng cũng đã đáp lại sự mong ngóng của Ami. Bước xuống xe, Jungkook liền nhanh chóng chạy đến, cởi áo ngoài của mình ra rồi khoác lên cho em, nắm lấy đôi bàn tay đang run lên vì lạnh của em mà xoa xoa, ủ ấm.

"Em bị ngốc sao? Thấy tôi đến trễ tận 2 tiếng thì cũng phải biết tự bắt xe về chứ, nếu tôi không đến thì em định đứng ngoài cái thời tiết cóng người này đến bao giờ hả?" - Jungkook mắng.

"Anh Taehyung bảo chú sẽ đón em, em mà bắt xe về nhỡ đâu chú đến lại đi tìm thì sao."

Ánh mắt Jungkook dần dịu lại, ôn tồn hỏi:

"Còn lạnh không?"

Ami lắc đầu.

"Vào xe đi, ngoài này lạnh lắm."

"Vâng."

Ngồi ngay ngắn trên chiếc Mercedes đắt tiền, Jungkook mở ngăn đựng đồ ra, đưa cho Ami một chiếc túi sưởi rồi mới đạp chân ga cho xe chạy.

"Trên đường xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng nên kẹt xe khá lâu, xin lỗi em."

"À, là do vấn đề ngoài ý muốn mà, đâu phải lỗi của chú mà chú phải xin lỗi em chứ."

"Hắt xì...hắt xì..."

"Chắc bị cảm mất rồi." - Jungkook nói.

"À, chỉ là cảm mạo thông thường thôi, về nhà em uống tí trà gừng là khỏi ngay."

Ami đã nói thế nhưng Jungkook vẫn dừng xe trước hiệu thuốc, mua cho em vài liều cảm cúm.

"Đây, về nhà ăn no rồi uống."

Ami dè dặt cầm lấy túi thuốc từ tay Jungkook.

"Nếu buồn ngủ thì ngủ chút đi, khi nào đến nhà tôi sẽ gọi."

"Vâng."

Nghe Jungkook nói xong thì Ami cũng không khách sáo mà đánh một giấc trên xe.

Tầm một tiếng sau, Jungkook lay lay người Ami, gọi:

"Đến nhà em rồi."

Ami mơ mơ màng màng tỉnh giấc, giọng điệu ngáy ngủ:

"À, vâng."

Bước xuống xe, Jungkook xoa xoa đầu em.

"Vào nhà đi."

"Vâng. Mà khoan, tiền thuốc bao nhiêu thế ạ? Em gửi lại."

Jungkook chau mày, hỏi ngược lại em:

"Sao? Thuốc tôi mua cho em, không cần phải trả tiền."

"Nhưng em không muốn nợ nần gì với chú cả, như ơn nghĩa hay gì đó."

Nói rồi Ami lấy trong bóp ra 10.000 won nhét vào tay Jungkook, sau đó chạy thẳng vào nhà, để Jungkook bất mãn đứng ở đó. Bàn tay siết chặt lấy tờ tiền đến mức nhàu nhĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net