11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami và Jin Hee đang ngồi tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ bên chiếc Smart TV 3D OLED LG 55EA970T và số bắp rang bơ còn nóng hổi thì bất chợt Jin Hee quay sang ngỏ lời với Ami:

"Ami à, tớ có chuyện này muốn nhờ cậu giúp."

"Chuyện gì?" - Ami mắt vẫn không rời màn hình, thuận miệng hỏi.

"Chuyện là...tối thứ bảy tuần này bố tớ bắt tớ phải đi xem mắt."

Ami quay phắt sang Jin Hee, ngạc nhiên thốt lên:

"Ừ. SAO CƠ? XEM MẮT Á?"

"Ừ, đúng vậy, là xem mắt."

"Nhưng từ trước đến giờ cậu là loại người có bị đuổi ra khỏi nhà hay tịch thu thẻ cũng không bao giờ chịu đi xem mắt cơ mà."

"Đúng là chỉ có mỗi Kim Ami hiểu tớ nhất. Tớ vẫn còn đang chờ đợi chàng bạch mã hoàng tử của đời mình đến gõ cửa trái tim. Vậy mà bây giờ lại phải đi xem mắt với một người đàn ông được bố mẹ lựa chọn, cậu thấy có hợp lí không?"

"C-cũng không hợp với lí tưởng yêu đương của cậu lắm."

"Chính xác, lúc trước tớ còn viện cớ là bận việc học để đỗ vào Đại học Seoul, rồi vì luận văn nhiều quá nên không có thời gian, vân vân và mây mây. Nhưng bây giờ chiêu đó hết tác dụng rồi, bố mẹ tớ hễ cứ gặp tớ ở đâu là sẽ lại nhắc đến chuyện đi xem mắt, còn dọa nếu không đi thì sẽ tống cổ tớ về ở với bà tại đảo Jeju. Cậu biết tớ sợ bà đến mức nào rồi chứ, áp lực như thế làm sao tớ có thể không đầu hàng chịu trận được."

"À, thế cậu muốn tớ giúp cậu việc gì? Chọn quần áo hay cách ăn nói?"

Jin Hee liền nắm lấy tay Ami, khẩn cầu:

"Không, là đi xem mắt hộ tớ."

Ami nghe xong vội rụt tay lại nhưng Jin Hee vẫn cứ giữ chặt không buông.

"Không được, chuyện gì tớ có thể giúp nhưng việc này thì không."

"Sao lại không?"

"Thì... tớ sao có thể giả danh cậu đi xem mắt với người ta cơ chứ, như thế chẳng khác nào lừa dối hai bên gia đình. Nói chung là không được."

"Cậu thử nghĩ xem nếu người đàn ông xem mắt đó ưng ý tớ thì phải làm sao? Chẳng phải tớ sẽ đối mặt với cuộc liên hôn thương mại và một cuộc sống hôn nhân không tình yêu, không hạnh phúc hay sao. Chưa hết, nếu anh ta là một tên tra nam, vũ phu thì chẳng biết nửa cuộc đời sau của tớ sẽ tồi tệ đến mức nào nữa."

"Xác xuất đó thì cũng có thể xảy ra nhưng cũng có khả năng người đó chính là một nửa mà cậu đang tìm kiếm cũng nên."

"Chê, chê nặng nha. Cái khả năng đó chính xác là 0%. Anh ta là Shin Da-sik, con trai độc nhất của chủ tịch công ti xây dựng Geum Gang, nổi tiếng ăn chơi đua đòi, tiêu hoang vô độ, lại còn là một tên playboy nổi tiếng ở các hộp đêm lớn nhỏ, tình một đêm thì chẳng thể nào đếm xuể, nhỡ đâu sau này anh ta mang về cho tớ một bầy con thơ không máu mủ ruột rà gì với tớ thì chẳng phải một cô tiểu thư như tớ phải trở thành bảo mẫu bất đắt dĩ cho nhà chồng sao?"

"Cậu chắc chứ?"

"Đương nhiên rồi, vì thế tớ mới cần đến sự giúp đỡ của cậu. Tớ biết cậu là một người thông minh, có tài ăn nói, đối nhân xử thế thì khỏi phải bàn, cho nên tình huống nào cậu cũng có thể giải quyết êm xuôi cả. Vậy, cậu giúp tớ xua đuổi anh ta nhé."

"Nhưng mà..."

"Ami à, chỉ một lần thôi, cậu hãy giúp đỡ cô bạn thân đáng thương này có được không?"

Jin Hee thừa biết Ami là một người rất dễ mềm lòng, chỉ cần năn nỉ ỉ ôi vài câu thì chẳng mấy chốc mà nhận được cái gật đầu đồng ý.

"Chỉ một lần thôi, nhé. Tớ xin cậu đấy, đi xem mắt thay tớ một lần duy nhất này thôi, nha."

"Được rồi, chỉ một lần này thôi đấy." - Ami đành miễn cưỡng đồng ý.

Nghe được câu nói đó, Jin Hee vui sướng ôm chầm lấy Ami.

"Cảm ơn cậu, Ami à. Tớ yêu cậu nhất."

*

Thế là tối thứ bảy, Ami khoác lên mình bộ cánh tiểu thư đầy sang chảnh, toát lên cái khí chất của giới thượng lưu phong nhã đến Jin Hee còn phải xuýt xoa khen ngợi:

"Với cái giao diện này thì cậu chỉ có thể bách chiến bách thắng mà thôi. Tớ tin tưởng hết ở cậu."

Kim Ami tự tin sảy bước đến tháp Namsan dưới danh nghĩa Yu Jin Hee - con gái của tập đoàn Yusan.

"Xin hỏi, tôi có hẹn trước ạ."

"À vâng, quý khách vui lòng đi theo tôi ạ."

"Vâng."

Ami nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Shin Da-sik, nở một nụ cười chuẩn hoa hậu thân thiện. Ấn tượng đầu tiên về Da-sik là một người đàn ông chững chạc, trông chừng có lối sống khá nền nếp, nghiêm khắc, và bảo thủ, hoàn toàn khác xa so với cách miêu tả của Jin Hee.

"Chào anh."

"Chào."

"Chúng ta nên trao đổi danh thiếp chứ nhỉ?"

"À."

Nói rồi Ami nháy mắt, làm ra vẻ trêu chọc đưa chiếc danh thiếp duy nhất trên người cho Da-sik.

"Anh dùng gì?"

"Tôi gọi rồi."

"Sao? À vâng."

Ami điệu bộ lẳng lơ nhấp một ngụm rượu vang đắng ngắt, chống cằm nói:

"Tôi khá thích uống rượu, đặc biệt là vang đỏ, Vodka và Gin. Sau này nếu cưới nhau về tôi nghĩ ở nhà nên có một hầm rượu. Anh nghĩ sao?"

Câu này mà nói ra thì chỉ có thể trừ 10 điểm thanh lịch thôi, Da-sik gượng gạo đáp:

"Nếu em muốn thì tôi sẽ suy xét về vấn đề này."

"Nhưng tôi không thích sinh con nối dõi hay gì đó. Anh biết mà, nếu sinh em bé bụng tôi sẽ chảy xệ đầy mỡ mất, lại còn trầm cảm sau sinh nữa chứ. Ôi trời, nghĩ tới hình ảnh bản thân khi đó mà tôi nổi hết cả da gà."

Nhìn mặt Da-sik rất không vừa ý, thừa thắng xông lên, Ami tiếp:

"À, còn vấn đề này nữa. Tôi với anh cũng biết giữa chúng ta không hề có tình yêu, vì thế hôn nhân cũng chỉ là trên giấy tờ mà thôi. Cho nên tôi nghĩ cũng không cần phải giữ kẽ làm gì, chúng ta cũng có thể đi tìm tình yêu đích thực của đời mình, mà nói trắng ra thì là ngoại tình đó. Với cả, tôi lại rất hay đi bar đến sáng mới về, nên chúng ta ngủ riêng cho khỏi làm phiền đến nhau. Được chứ?"

Bỗng Ami cảm thấy có một luồng khí lạnh ở đằng sau gáy, nhìn quanh thì bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Jungkook. Em vội chộp lấy chiếc menu trên bàn che mặt mình lại, thầm nghĩ:

'Sao có thể gặp chú ấy ở đây được cơ chứ, hành động điên khùng mình làm nãy giờ chú ấy thấy hết rồi chăng? Chết mất thôi.'

"Kim Ami?"

Cái thanh âm lạnh lẽo, buốt đến tận xương tủy kia vang lên khiến Ami giật thót mình, tim muốn thòng ra ngoài đến nơi, sợ hãi đến nỗi lạc giọng:

"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi ạ."

Jungkook không một động tác thừa giật phăng chiếc menu ra.

"Có vẻ tôi không nhận nhầm người."

Da-sik ngờ nghệch hỏi:

"Anh gọi cô ấy là Kim Ami sao?"

"Không phải, anh nghe nhầm đấy. Tôi là Kim...à nhầm là Yu Jin Hee."

Jungkook dường như đã thông suốt được tình hình, nắm lấy tay Ami, dõng dạc nói:

"Tôi và cô ấy đang yêu nhau nhưng chưa dám công khai, vì vậy tôi hi vọng cậu sẽ không có ý gì với người phụ nữ của tôi."

Nói rồi Jungkook kéo tay Ami ra khỏi nhà hàng.



"Chú, đau tay em."

"Yu Jin Hee? Từ khi nào em có hai thân phận thế hả?"

"Chuyện đó...khá là phức tạp, chú không hiểu được đâu?" - Ami xua tay.

"Ừ, không hiểu."

Jungkook tặc lưỡi sau đó quay lưng bỏ đi.


"Chú Jungkook chờ em với."

Ami lon ton chạy theo thì chiếc giày cao gót bị bung đế.

"Aisssssss."

Jungkook nghe em kêu la thì mới ngoáy đầu lại nhìn, vội chạy tới.

"Sao thế?"

"Chân em, đau quá."

"Đấy, cứ thích mang mấy đôi giày cao nhoằng thế này là sao?"

"Chú quát em à?" - Ami ra bộ ấm ức lắm, nói.

"Không có."

Đoạn, Jungkook lấy áo khoác của mình quấn ngang hông Ami, bảo em leo lên lưng mình.

"Thích thật! Lưng chú Jungkook vừa rộng vừa ấm."

Jungkook trong lòng vui như trẫy hội, thiếu điều có thể nhảy chân sáo ngay bây giờ ấy chứ.


"Chú có tin vào tình yêu vĩnh cữu không?"

"Chẳng có điều gì chắc chắn cho thứ gọi là tình yêu vĩnh cữu cả, tất cả rồi sẽ phai mờ theo thời gian."

"Chú sai rồi, bố em hay nói đối với bố khái niệm vĩnh cữu chính là những khoảnh khắc dù chỉ là ngắn ngủi thôi, là những phút giây hạnh phúc bên gia đình, là lúc được chính tay mình trao cho mẹ em chiếc nhẫn cưới, là khi biết mẹ em mang thai,... Tất cả đều sẽ là vĩnh cữu, là mãi mãi." - Giọng Ami nhỏ dần, nhỏ dần.



"Đúng nhỉ, quân nhân chính là chỉ cần những giây phút ngắn ngủi đấy thôi cũng đủ để trở thành mãi mãi. Đối với tôi, em chính là định nghĩa của tình yêu vĩnh cữu mà tôi luôn chôn chặt trong lòng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net