Chương 112: Thiên Địa Chuyển Dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Miên Miên trong cơ mê muội cảm thấy có chút choáng váng, thân thể không ngừng xóc nẩy khiến nàng cảm thấy ngày càng lạnh lẽo tựa hồ như đang không ngừng chìm xuống.

"Các ngươi chú ý một chút, đừng làm nương nương khó chịu có nghe hay không? Được rồi, được rồi, nhanh lên đi a!" Đức công công lớn tiếng quát rồi lại sốt ruột thúc giục.

Lông mày Miên Miên vì xóc nẩy mà càng nhíu chặt lại, nàng thật sự rất khó chịu muốn mở mắt ra nhưng lại không thể mở nổi, dù nàng có cố gắng dùng sức đến đâu cũng vô ích, mà bên tai nàng tiếng nói chuyện vẫn không ngừng vang lên.

"Đức công công chậm một chút, nương nương dường như rất khó chịu!" Giọng nói này chính là của tiểu cung nữ của nàng, giọng cũng giống như tên người, trong vắt như chim sơn ca.

"Không còn kịp rồi, các người mau nhanh lên a! Sơn Ca, người cũng mau mau lên!" Thanh âm Đức công công mang theo lo lắng sâu xa khiến cho Miên Miên trong cơn mơ hồ lại bắt đầu cảm thấy bất an, có chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là có chuyện gì, bọn họ muốn đưa nàng đi đâu đây?

"Đức công công, chậm một chút, chậm chút a!" Thân hình nhỏ nhắn của Sơn Ca theo không kịp liền la lớn lên.

"Sơn Ca, ngươi nhanh lên a!" Đức công công ngoái đầu trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không có oán trách khiến Sơn Ca lần nữa đẩy nhanh cước bộ.

Miên Miên mãnh liệt nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, bất an trong lòng càng lúc càng lớn dần.

"Đức công công, nương nương dường như có phản ứng a!" Sơn Ca tận lực chạy tới cố không cho mình bị tụt lại.

Đức công công nghe vậy lập tức dừng bước nhìn về phía Miên Miên đang nằm trên ván gỗ, không thể nào, sẽ không phải thật sự tỉnh dậy chứ? Không được, nương nương ngàn vạn lần không thể tỉnh dậy lúc này a, không thể!

"Nhanh lên, đừng có chậm chạp như vậy nữa!" Nhìn thấy Miên Miên tựa hồ như có chút phản ứng, Đức công công vội vàng la lớn thúc giục đoàn người nhanh chóng rời đi.

Miên Miên mãnh liệt dồn sức nắm chặt tay mở to hai mắt, một khắc khi mở ra này, ánh mắt của nàng bị một mảnh trắng xóa chiếu rọi làm cho khó chịu không thôi, mà động tác đột ngột này của nàng khiến cho những người đang nâng ván suýt chút nữa trượt ngã.

"Coi chừng a!" Đức công công hốt hoảng kêu lên.

"Nương nương? Nương nương, người đã tỉnh?" tiểu cung nữ Sơn Ca thấy nàng mở lớn hai mắt thì có chút hoảng sợ hỏi, mà Đức công công đứng bên cạnh vẻ không thể hiểu nổi, chẳng phải Vương ngự y đã cho nương nương uống mê dược rồi sao? Như thế nào lại có thể tỉnh lại được?

"Các ngươi... Các ngươi đang làm cái gì?" Miên Miên chớp chớp mắt cố gắng thích ứng rồi ngạc nhiên nhìn bốn phía, trời ạ, chuyện gì đã xảy ra? Đêm qua không phải mưa bão rất lớn sao? Như thế nào mà chỉ trong một đêm đất trời lại chuyển thành trắng xóa mơ hồ như thế này?

"Nương nương, là tuyết đã rơi, đêm hôm qua trời đột nhiên nổi bão tuyết, người có phải rất lạnh hay không?" Sơn Ca hỏi rồi nhanh chóng giúp nàng chỉnh sửa lại trang phục, đắp thêm chăn cho nàng khỏi lạnh. Đức công công thì nhanh chóng tiến tới che dù cho nàng để tránh những bông tuyết đang rơi xuống trên đầu nàng.

Tuyết rơi? Miên Miên vuốt vuốt tóc gạt bỏ những bông tuyết trên đầu rồi rất nhanh bình tâm lại, chỉ là, trong một đêm mà tuyết có thể rơi nhiều đến vậy ư? Hơn nữa lại nhiều đến độ dường như không có dấu hiệu sẽ dừng lại, từng đợt từng đợt khiến nàng có cảm giác như người ta đang rải tiền cúng người chết vậy...

"Nhanh đi thôi!" Đức công công thấy Miên Miên có chút thất thần lập tức lên tiếng thúc giục.

"Tử Tử? Tử Tử đâu rồi? Tử Tử đâu?" Miên Miên đột ngột nắm lấy tay Đức công công dồn dập hỏi, nàng cũng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng là cảm giác bất an trong lòng cùng với cảnh vật trắng xóa trước mắt khiến nàng luôn nghĩ tới sự chết chóc...

"Ách... cái này..."

"Làm sao rồi? Mọi người trở về rồi đúng không?" Miên Miên thấy hắn ấp úng không lên lời có chút lo lắng hỏi.

Đức công công một mực trầm mặc, những người xung quanh thấy nàng kích động như vậy cũng trầm mặc cúi đầu, bọn họ căn bản không biết nên nói thế nào với nàng nữa.

"Tử Tử đâu, ta đang hỏi ngươi đó, Tử Tử đang ở đâu? Hắn có trở về hay chưa hả?" Miên Miên lớn tiếng hét lên, vì cái gì mà bọn họ lại có biểu tình như vậy? Vì sao bọn họ không nói lời nào với nàng?

"Nương nương..." Đức Công công nhanh chóng quì xuống, "Nương nương..."

Tiểu cung nữ Sơn Ca thấy vậy cũng vội vàng quì xuống, nước mắt nhanh chóng chảy dài, bốn thái giám bởi vì đang nâng ván gỗ nên không thể nào quì xuống, nhưng là nét mặt của bọn họ cũng không khác gì hai người kia.

Miên Miên như lọt vào giữa hầm băng, lòng của nàng đau đớn không thôi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, sự trầm mặc của bọn họ cho thấy nhất định đã có chuyện không hay xảy ra. Miên Miên gượng cười, tận lực đè nén nỗi đau lên tiếng hỏi: "Tử Tử làm sao vậy? Các ngươi nói cho ta biết đi!" Thanh âm Miên Miên có chút run rẩy, đúng vậy, nàng đang sợ hãi, thật sự sợ hãi, biểu tình của bọn hắn thật sự khiến lòng nàng trở nên rối loạn.

"Nương nương, cả Thái hậu, Thái tử cùng đoàn người tháp từng đều đã mất tích, nghe nói...nghe nói là đã rơi xuống vách núi rồi!" Đức công công nghẹn ngào nói, hốc mắt thoáng ửng đỏ, Thái tử đáng yêu như vậy, hắn vẫn còn là một tiểu hài tử a!

"Cái gì? Rơi xuống vách núi?" ngực Miên Miên quặn đau dữ đội, tại sao có thể như vậy được?

"Nương nương, người đừng lo lắng, chỉ cần một ngày còn không tìm được người thì chứng minh Thái tử vẫn còn sống, nhất định còn sống!" Đức công công vội vàng trấn an, những lời này không chỉ là nói cho nàng nghe mà còn là cho tất cả mọi người ở đây nghe, hắn tin tưởng Thái tử đáng yêu như vậy ông trời nhất định sẽ chiếu cố hắn, nhất định là như vậy.

"Đúng, Tử Tử nhất định còn sống, nhất định!" Miên Miên cố gắng trấn tĩnh lại rồi nhìn lại tình hình hiện tại của bản thân, nàng đang được bốn thái giám nâng trên ván gỗ.

"Để ta xuống!" Miên Miên vội vàng kêu lên.

Đức công công thấy vậy liến tiến đến giúp bốn người kia hạ ván gỗ xuống.

"Các ngươi muốn đưa ta đi đâu? Bệ hạ đâu rồi? Có phải bệ hạ đi tìm Thái tử rồi không? Ta muốn đi tìm Tử Tử, hắn nhất định là đang chờ ta tới cứu, nhất định là như vậy!" Miên Miên cố gắng đứng dậy nhưng là người nàng căn bản không còn chút khí lực nào cả lại bắt đầu ngã xuống.

Đức công công nghe nàng nhắc tới bệ hạ lại một lần nữa quì xuống khóc lóc thương tâm, "Nương nương, nương nương..."

"Ngươi làm sao vậy?" Miên Miên lần đầu tiên nhìn thấy Đức công công thương tâm đến vậy, bất an trong lòng lại một lần nữa dâng lên.

"Thụy Tuyết quốc gặp đại nạn rồi, kẻ thù từ bên ngoài đã đánh tới, Tử Tinh cung bây giờ vô cùng hỗn loạn, bệ hạ để cho nô tài mang nương nương theo mật thất tránh đi, bệ hạ còn nói...người còn nói chỉ cần nương nương còn sống thì nhất định...nhất định phải tìm được Thái tử!" Đức công công càng nói càng khóc lớn hơn.

Miên Miên nghe vậy không khỏi kinh hoàng nhẹ lẩm bẩm nói, "Tại sao có thể như vậy được? Như thế nào mà trong vòng một đêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?"

"Nương nương, đây tất cả đều là do Xà hậu câu kết với kẻ địch trong ứng ngoại hợp mà ra cả. Đêm qua nương nương hôn mê bất tỉnh bệ hạ đã ở cạnh người suốt, kẻ thù dưới sự trợ giúp của Xà hậu mà tiến vào Tử Tinh cung, đám người đó toàn là kẻ đã ký kết linh xà khế ước nên rất liều mạng. Bọn chúng giết người không gớm tay, bệ hạ một thân một mình xông ra, người nói, cho dù là chết cũng muốn bảo hộ người rời đi...hiện tại chỉ sợ bệ hạ đã không được nữa rồi!" Nói rồi nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn biết rõ bệ hạ rất yêu Sủng phi nương nương, yêu đến tận tâm can.

Miên Miên một lần nữa bị đả kích, nàng đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền kêu lên: "Đi tìm Tuyết vương gia! Có lẽ hắn sẽ cứu được bệ hạ!", đúng vậy, hắn lợi hại như vậy nhất định sẽ có biện pháp cứu được Dạ Mị.

Miên Miên vừa dứt lời thì toàn bộ người có mặt nhất loạt cúi đầu im lặng không nói gì.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ Tuyết vương gia cũng đã xảy ra chuyện rồi sao? Ngươi nói đi, các ngươi nói đi chứ?" Miên Miên sốt ruột lớn tiếng tra hỏi, nội tâm nàng giờ đây hoảng loạn không thôi, sẽ không phải chỉ trong một đêm mà phát sinh nhiều chuyện như vậy chứ? Giờ phút này không có ai để ý đến thân thể đang run lên vì sợ hãi của nàng.

"Nương nương... lần này làm phản chính là Tuyết vương gia, là hắn cùng Xà hậu liên thủ muốn đẩy bệ hạ vào chỗ chết, là chính hắn muốn soán quyền đoạt vị a!" Đức công công gian nan nói ra từng chữ một.

"Cái gì?" Miên Miên ngây ngẩn cả người, hắn vừa mới nói gì chứ?

"Nương nương, thật sự như vậy đó ạ! Tuyết vương gia thật đáng sợ, toàn bộ thị vệ bên ngoài đã bị hắn khống chế, thị vệ trong cung thì hơn phân nửa đã bị đám tay sai của hắn giết chết. Bệ hạ muốn chúng ta tranh thủ thời gian đưa người rời khỏi nơi này, chúng ta mau đi nhanh thôi nương nương, nếu để bọn chúng đuổi kịp thì hậu quả thật khó lường được a!" Sơn Ca nhịn không được nói.

"Đúng vậy, nương nương, chúng ta mau đi nhanh thôi!" Đức công công vội vàng lên tiếng khuyên nàng.

"Tại sao có thể như vậy? Như thế nào có thể như vậy được?" Miên Miên không tự giác thì thào, mọi chuyện không thể như vậy được, hắn như thế nào có thể giết chết chính ca ca duy nhất của mình được? Hắn đã từng nói Dạ Mị đối với hắn rất tốt mà, hắn đã từng nói đời hắn kính yêu nhất chính là Dạ Mị mà? Như thế nào mà lại muốn dồn Dạ Mị vào chỗ chết được?

"Nương nương..."

"Ta không đi, ta muốn quay lại gặp hắn, chuyện này không có khả năng như vậy được, không có khả năng!" Miên Miên lắc lắc đầu phản kháng.

"Nương nương, van cầu người, người đi theo chúng ta đi!" Đức công công vội vàng khuyên giản, nước mắt lần nữa rơi xuống, những người khác thấy vậy toàn bộ liền quì xuống.

"Đức công công, ta muốn đi tìm Dạ Mị, ta không thể bỏ rơi bệ hạ được, không thể..." Miên Miên nói rồi lần nữa cố gắng đứng dậy.

Đức công công thấy không khuyên được nàng liền móc từ trong ngực ra một vật kính cẩn đưa cho nàng, "Nương nương....cái này là vật duy nhất bệ hạ để lại cho người, người muốn chúng ta đưa nương nương bình an thoát khỏi nơi này!" Đức công công nức nở nói rồi tiếp tục thương tâm khóc.

Miên Miên run rẩy nhận lấy đồ vặt hắn đưa tới, nàng cẩn thận từng li từng tí mở lớp tơ lụa màu vàng, một khắc khi vật trong bọc hiện ra, Miên Miên không khỏi mở to hai mắt, nước mắt một lần nữa thi nhau rơi xuống.

"Linh... Linh châu?" Miên Miên kinh ngạc nhìn viên linh châu trân quí trên tay mà thân thể không khỏi run rẩy, nàng thật không biết nói gì nữa.

"Nương nương, bệ hạ cái gì cũng biết hết rồi! Vô Tình trước khi theo Thái hậu rời đi đã nói toàn bộ mọi chuyện cho bệ hạ... bệ hạ nói, chỉ cần nương nương hạnh phúc thì mặc kệ người ở nơi nào hắn đều vui vẻ... Linh châu thánh vật này sẽ bảo vệ cho người được bình an, bệ hạ còn nói, người không muốn nương nương vứt bỏ giấc mộng của mình, muốn người hảo hảo sống tốt a..." Đức công công nghẹn ngào nói.

Miên Miên thương tâm lớn tiếng khóc lóc, tên ngốc này, hắn như thế nào có thể làm như vậy chứ? Như thế nào lại ngốc đến nỗi đưa cho nàng Linh châu hộ thân của hắn chứ?

"Nương nương, người đi đâu vậy?" Đức công công thấy Miên Miên bò dậy hướng vế phía nội cung chạy đi mà không khỏi la lớn.

"Nương nương..." Đức công công vội vàng chạy tới ngăn cản nàng, vẻ mặt cầu khẩn nói: "Nương nương, bệ hạ đã bỏ đi cả mạng sống của mình để bảo hộ người, người không thể quay lại được, không thể..."

Miên Miên nghe hắn nói như vậy thì bất giác nở nụ cười, chỉ là nụ cười này của nàng khiến cho những người có mặt cảm thấy sợ hãi không thôi, "Đức công công, cảm ơn ngươi đã nói mọi chuyện cho ta nghe, nếu lúc này ta rời đi thì cả đời này ta sẽ sống trong hối hận mất, ta không muốn như vậy, cho dù có chết thì ta cũng phải ở bên cạnh của bệ hạ!" Nói rồi dùng sức đẩy cánh tay hắn ra chạy đi, Dạ Mị, ngươi nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net