Chương 118: Đáy Vực Kinh Hoàng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một tiếng la hét thất thanh truyền khắp toàn bộ khu rừng, lũ quạ đen vì tiếng hét của Miên Miên mà cũng vội vỗ cánh bay đi.

"A...ô ô ô, cút đi...cút đi!" Nhìn thấy phía dưới chân mình chính là một cái tay nhăn nheo, Miên Miên sợ tới khóc thét lên, cánh tay nhăn nheo nọ cũng không vì nàng thét lên mà nới lỏng tay mà ngược lại càng dùng sức lôi kéo nàng xuống.

"Cút đi..." Miên Miên chân tay quơ quào loạn xạ muốn hất văng cánh tay kia nhưng là mặc nàng la hét, đá quăng thế nào thì nó vẫn không hề giảm đi sức lực đang kéo nàng xuống.

"A... không, cút đi... a a..." Miên Miên kinh hoàng, cánh tay này khí lực cũng thật lớn quá đi, nàng đã bị nó kéo lê trên mặt đất rồi mà nó vẫn không ngừng lôi kéo giống như là muốn lôi luôn nàng xuống đất vậy. Miên Miên quờ quạng trên mặt đất hy vọng tìm được vật gì đó có thể làm vũ khí, Miên Miên sờ soạng một lúc cũng túm được một nhánh cây, nhánh cây này chính là lúc trước nàng chuẩn bị để đối phó bầy quạ đây mà. Miên Miên dùng hết sức nắm chặt nhánh cáy cắm xuống cánh tay đang nắm chặt chân nàng.

"Cút đi... cút đi..." Nàng cố sức cắm chặt nhánh cây, máu tươi không ngừng chảy xuống, bộ dạng nàng lúc này vô cùng chật vật. Có lẽ do nàng đã dùng sức quá lớn hoặc là do nàng quá mức chấp nhất mà cuối cùng cánh tay bí ẩn kia rốt cuộc cũng buông tha chân nàng quay trở lại lòng đất.

Miên Miên thấy thế vội vàng đứng dậy chạy nhanh về phía trước, do quá sợ hãi mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống,nàng thật sự sợ hãi, năm năm nay nếu không phải có Dạ Mị thì cũng có Dạ Phong ở bên cạnh bảo hộ nàng, bây giờ nàng lại phải tự mình sinh diệt không ai lo khiến bản tính nhát gan của nàng lần nữa trỗi dậy.

Miên Miên cũng không biết nàng đang đi đâu nữa, nàng không còn cách nào khác là hướng về phía trước đi tới, nàng thật sự không dám dừng lại.

Một tràng cười quỉ dị đột nhiên truyền tới chỗ nàng, Miên Miên kinh hãi dừng lại cước bộ, mồ hôi sớm đã ướt đẫm người, nàng thật sự sợ hãi, sợ đến nỗi không thở nổi. Miên Miên đưa mắt nhìn quanh rồi chính mình cũng xoay tròn nhìn quanh khu rừng một lượt, nếu bây giờ mà trong rừng xuất hiện quái thú thì nàng phải làm sao?

Tiếng cười nhỏ dần rồi thay thế bằng những tiếng xoẹt xoẹt không ngừng, Miên Miên sợ hãi nuốt nước miếng rồi vô cùng cẩn thận hướng tới phía âm thanh phát ra, có khi nào nàng sẽ gặp được người sẽ giúp nàng rời xa chỗ này không? Miên Miên mang theo hy vọng cẩn thận từng chút một đi tới.

Thời điểm đến gần chỗ phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, Miên Miên nhìn thấy phía xa có một đống lửa lớn, có một đám người vây quanh đống lửa đang nói gì đó mà nàng cơ bản là nghe không rõ, Miên Miên khấp khởi mừng thầm rất nhanh chóng chuẩn bị chạy lại.

Thế nhưng mà ngay khi nàng muốn vượt qua bìa rừng thì lại ngây ngẩn cả người, đám người kia vừa rồi còn đứng nói bây giờ đã ngồi xuống toàn bộ, mà nàng nhìn thấy gì thế kia? Thứ được nướng trên đống lửa kia chính là một xà nhân! Là xà nhân a! Miên Miên kinh hãi nhìn đám người nọ dùng dao cắt từng miếng thịt trên người xà nhân kia rồi bắt đầu nhai lấy nhai để, nét mặt vô cùng thích thú cùng say mê.

Miên Miên Miên run rẩy không ngừng, tim nàng đập loạn trong lồng ngực, cái này là đang đóng phim sao? Hay nơi đây chính là địa ngục mười tám tầng mà người ta hay nói tới?

Hai chân nàng không tự giác lui lại phía sau, nàng sợ hãi nuốt nước miếng, nàng muốn rời xa chốn địa ngục này, nàng muốn rời khỏi đây a!

Miên Miên liên tục lui lại phía sau mà không hề chú ý tới đã giẫm phải một nhánh cây khô dưới chân, đám người nọ nghe tiếng động lập tức quay người la lớn: "Ai? Là ai ở đó?"

Miên Miên hoảng sợ lập tức quay người bỏ chạy, nàng nghe rất rõ phía sau truyền đến tiếng người hô lớn 'có xà nhân xâm nhập, mau mau bắt lại!', Miên Miên cố gắng chạy hết sức, có lẽ do hi vọng sinh tồn mà lúc này mặc dù đang mang thai nhưng cước bộ của nàng cũng hết sức nhanh lẹ.

"Bắt lấy xà nhân, bắt lấy!", mặc kệ nàng chạy nhanh cỡ nào thì cuối cùng cũng không chạy lại đám nam nhân to lớn phía sau, Miên Miên mệt mỏi dựa thân cây hở, đám người nọ nhanh chóng bao vây lấy nàng.

Miên Miên sợ hãi ôm người ngồi dưới đất nhìn đám người lớn lên xấu như ma quỉ, người lại bốc mùi mà kinh hãi.

"Các ngươi... các ngươi là người hay quỉ?" Miên Miên run rẩy hỏi.

"Chúng ta? Chúng ta là người chuyên ăn thịt xà nhân a!" Một tràng cười lớn vang lên rồi một tên trong đám đứng ra nói.

"Các ngươi... Các ngươi cút ngay cho ta, cút ngay..." Miên Miên nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi run sợ nhìn đám người đang bao vây lấy nàng.

"Xem a, nàng hình như có trứng rắn trong ngực a!" Một kẻ trong đám chỉ chỉ ngực Miên Miên lớn tiếng kêu lên, mọi ánh mắt lập tức chỉa thẳng vào ngực nàng không chút cố kị.

"Hình như có tới hai cái nha, hai cái trứng rắn..." một tên khác hưng phấn kêu lên.

Miên Miên nghe vậy lập tức ôm chặt lấy ngực mình, đám người quỉ dị lớn tiếng cười nói: "Hôm nay thật sự là trời ban ân a, chúng ta đã rất lâu không có được ăn trứng rắn rồi a!" Nói rồi chảy nước miếng thèm thuồng nhìn Miên Miên, cái nhìn này của hắn khiến Miên Miên thật sự khó chịu muốn nôn mà.

"Trứng rắm... ăn trứng rắn a..." đám người vây quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi, bộ dạng vô cùng hứng phấn.

Miên Miên thấy vậy lập tức đưa tay sờ soạng trên mặt đất, không thể được, nàng không thể bị chúng ăn thịt được, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối càng không thể được, bọn chúng là ma quỉ a, nàng nhất định phải tìm cách chạy đi, cho dù tỷ lệ thoát được là rất nhỏ thì nàng cũng phải thử, tiếng nói của Dạ Mị như vang lên bên tai nàng, "Chờ ta, nhất định phải chờ ta tỉnh lại, chờ ta..."

"Đi chết đi!" Miên Miên cầm mấy viên đá nhỏ ném thẳng vào đám người đang bao vây mình, một tên trong đám người lập tức ôm đầu ngồi xuống đất kêu la, Miên Miên vội vàng lách qua người hắn chạy đi.

"AA..." Miên Miên còn chưa có chạy được xa thì đã bị một tên nắm tóc kéo lại, bị hắn lôi kéo khiến nàng đau đớn không thôi.

"Muốn chạy à?" Một tên khác đạp mạnh một phát vào Miên Miên khiến nàng té ngã trên mặt đất.

"Giết xà nhân lấy trứng rắn, trứng rắn..." những tên còn lại bởi vì hành động chạy trốn của Miên Miên mà trở nên tức giận, Miên Miên thấy vậy nước mắt không ngừng van xin, "Van cầu các người thả ta a, van cầu các người..."

"Giết xà nhân lấy trứng rắn..." đám người nọ đã rất lâu rồi không được ăn trứng rắn như thế nào có thể bỏ qua cho nàng được, bọn chúng thèm thuồng nhìn vào bụng Miên Miên như thế trong đó chính là thứ mỹ vị ngon nhất trên đời.

"Ma quỉ, ma quỉ a..." Miên Miên liên tục nhặt đá ném vào người bọn chúng, dù nàng có chết thì cũng không muốn bọn chúng được tiện nghi a.

"Trói nó lại, mổ bụng lấy trứng rắn!" Đúng lúc này thì một kẻ có vẻ là lão đại trong nhóm đột ngột lên tiếng, lập tức có một tên nắm lấy tóc nàng lôi kéo.

"Ta nhổ vào, lũ ma quỉ các người!" Miên Miên giờ phút này đã không còn cảm thấy đau đớn thể xác nữa, lòng của nàng rất đau, Dạ Mị, thực xin lỗi ngươi a, ta không có cách nào bảo hộ ngươi rồi, không có cách nào chờ ngươi tỉnh dậy rồi...

Miên Miên không hề rơi lệ, bởi vì nàng biết rõ nếu lúc này khóc chính là chứng tỏ mình yếu đuối, không, dù có chết thì nàng cũng muốn mỉm cười.

Ngay tại thời điểm Miên Miên đã buông xuôi tất thảy thì những tiếng kêu gào không ngừng vang lên khiến cho nàng lập tức mở to mắt nhìn, đám xà nhân trước mặt nàng đang kêu gào thảm thiết, trên người chảy ra những chất dịch màu xanh rất kinh dị, mà giữa đám người, nam nhân đội mũ đã cứu nàng lúc trước đang không ngừng chém giết đám dị nhân. Miên Miên lập tức cảm thấy yên tâm lạ kỳ!

Chỉ trong chốc lát, đám người vừa rồi còn la hét muốn mổ bụng nàng lấy trứng rắn toàn bộ nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Miên Miên không nhịn được nước mắt, nàng nghẹn ngào nhìn về nam tử đội mũ cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi... cảm ơn ngươi đã lại cứu ta một mạng nữa!"

Nam nhân đội mũ nhìn Miên Miên có chút nhíu mày, kỳ thật, từ lúc nàng tiến vào rừng thì nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm mắt của hắn, chỉ là không hiểu tại sao nàng vẫn ngoan cố đi vào, chẳng phải hắn đã nói với nàng đây chính là tử địa rồi sao? Xem ra nàng cũng không phải là người không sợ chết, đã vậy thì vì sao nàng còn chạy vào đây?

"Cảm ơn ngươi!" Miên Miên nói rồi vuốt ve trứng rắn trong ngực thì thầm nói: "Đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta đã không có việc gì rồi!"

Hành động của Miên Miên khiến cho nam nhân đội mũ nghi hoặc không thoi, lúc trước hắn cũng đã chứng kiến nàng thà chết cũng muốn bảo toàn trứng, tuy cũng có thể lý giải đó là tình thương của người mẹ dành cho con mình, nhưng là hắn thấy có điểm không đúng lắm, nàng đang mang thai trứng rắn thì không thể nào lại có một trứng rắn khác được, vậy cái trứng được nàng che chở trong ngực rốt cuộc là của ai?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net